Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Chắc là như thế. Cho dù lúc trước phụ hoàng và Thần Vương cùng nhất trí, nhưng đó là trước khi Vương phi chưa có gả đi Vinh Dương. Cục diện bây giờ, phụ hoàng đương nhiên không thể để cho Thần Vương tuỳ ý làm loạn được. Tiểu Dương thở dài tuyệt vọng: “Giờ phải làm thế nào mới phải đây? Thời gian trước Vương phi mất tích, điện hạ có thể nói là tinh thần không yên, không có một ngày nào ngủ yên giấc. Đến bây giờ không dễ dàng gì mới có được tin tức của Vương phi, lại là tin tức như thế này, chẳng lẽ điện hạ phải trơ mắt nhìn người mình yêu bị người khác chiếm đi sao?”
Mộ Dung Bắc Hải đương nhiên biết rõ, một khi Triệu Khương Lan trở thành Hoàng hậu của Vinh Dương.
Thì đối với nàng và Mộ Dung Bắc Uyên mà nói, đều là sống không bằng chết. Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Bắc Hải cực kỳ không đành lòng.
Không được, nhất định phải nghĩ cách để lão tử ra khỏi phủ.
Ít nhất phải cho hắn một cơ hội đi tìm Triệu Khương Lan.
Cho dù thật sự là trứng chọi với đá, chưa chắc có thể thay đổi cục diện. ít nhất cũng phải để hắn cố hết sức mình, cho dù là cái gì cũng không làm được.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn Tiểu Dương, có chút suy tư.
“Nghe nói, ngươi biết thuật dịch dung?”
Tiểu Dương ừ một tiếng, không hiểu nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Trong lòng nghĩ, chắc không phải là Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên có cùng suy nghĩ với nhau chứ, đều định dùng người khác đổi Vương phi về đây.
Tần Khâm nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, trên gương mặt có chút căng thẳng xoẹt qua trong nháy mắt.
“Sơn Vương điện hạ, sao ngài lại đến đây?”
“Tân đại nhân có động tĩnh lớn như thế, không ít người trong triều đều lén lút trách móc, không biết rốt cuộc Thần Vương phủ đã làm ra chuyện gì. Nếu như bổn vương không đến xem sao, thì sao có thể yên tâm để Thần Vương ở trong phủ một mình được chứ?”
Tần Khâm chỉ đành nói: “Điện hạ không cần lo lắng quả, Hoàng thượng không hề có ác ý với Thần Vương. Đợi qua một đoạn thời gian nữa hạ quan sẽ đem người rút khỏi đây, sẽ không làm cái gì với Thần Vương phủ.
Mộ Dung Bắc Hải không muốn tranh chấp với hắn ta, chỉ bình tĩnh nói: “Bổn vương muốn đi vào gặp Thần Vương. Tần Khâm dường như rất khó xử: “Nhưng, Hoàng thượng phân phó.
“Tần đại nhân, ta chỉ là đến thăm, ngươi cũng không muốn Thần Vương ở trong phủ buồn bực cả ngày đúng không. Lúc trước Vương phi xảy ra chuyển, tâm trạng của hắn đã rất suy sụp rồi. Nếu như Thần Vương tích tụ lại thành bệnh xảy ra bất trắc gì, thì ai cũng không chịu trách nhiệm nổi!”