Người đó tên là Hoắc Hoa Quý. khiến người ta ngạc nhiên là, nữ nhân này biết nói khẩu kỹ.
Đừng nói là bắt chước theo giọng nói của người, cho dù là côn trùng chim thú. Chỉ cần nàng ta muốn bắt chước, thì không gì không thể làm.
Tiểu Dương vừa nhìn thấy nàng ta thì đã biết nàng ta rất phù hợp.
Nhưng để thuyết phục được Hoắc Hoa Quý lại xác thực phải tốn một phen công phu. Sở dĩ cô nương này ra ngoài bản nghệ, không vì cái gì khác, chỉ vì kiếm tiền chữa bệnh cho người phụ thân già của nàng ta.
Bệnh của phụ thân nàng ta rất nặng, chi phí chữa bệnh rất lớn.
Đối với gia đình nghèo khổ mà nói, quả thực là rất khó khăn.
Cho nên Hoắc Hoa Quý một ngày đi sớm về muộn ra ngoài kiếm sống, nghe nói mỗi ngày chỉ là biểu diễn khẩu kỹ đã có đến mười màn.
Nàng ta cũng dựa toàn vào tiền được thưởng để chữa bệnh cho phụ thân, cũng như duy trì kế sinh nhai của phụ tử hai người.
“Ngài gọi tiểu nhân đến đây, có dự tính gì?”
Mộ Dung Bắc Hải chưa hiểu hết tất cả mọi chuyện, hắn khó hiểu hỏi: “Bổn vương nghe nói Thần Vương phủ bị ngự lâm quân bao vây xung quanh rồi, lại không hề có nguyên do gì cả. Bổn vương thử dò hỏi phụ hoàng, nhưng người không chịu nói nguyên nhân cụ thể ra, người trong Thần Vương phủ cũng không thể ra ngoài, cho nên mới nghĩ đi “Lan Tâm” hỏi ngươi.”
Cân nhắc đến quan hệ của Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan không bình thường, Tiểu Dương không giấu giếm gì đem chân tướng thành thật nói cho Mộ Dung Bắc Hải biết.
Sau khi nghe xong nguyên nhân hậu quả, Mộ Dung Bắc Hải ngẩn ra.
“Ngươi nói là, tìm được Thần Vương phi rồi! Bây giờ nàng ấy là Hoàng hậu của Vinh Dương, mấy ngày nữa sẽ cử hành đại hôn?”
“Chính là như vậy. Cho nên tiểu nhân mới suy đoán, có phải là Hoàng thượng cũng biết được tin tức, đề phòng Thần Vương điện hạ đi Vinh Dương đoạt người, mới phòng bị trước, lệnh cho người canh giữ điện hạ không chế sự tự do của ngài ấy”