Sau khi đối phương nghe xong vẻ mặt tức giận: “Rốt cuộc là ai ở bên ngoài phá hỏng thanh danh của cháu ta! Từ nhỏ đến lớn Nghiêm Chính chưa bao giờ đánh bạc, nó càng không phải là người keo ki: ó dùng rất nhiều bổng lộc để cứu tế những người dân lưu lạc từ bên ngoài chạy vào thành. Người nói xấu hắn, lương tâm nhất định bị chó ăn rồi!”
Vi Diễm nghe thấy lời Vương bà mai thuật lại, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Vương bà mai đã dứt khoát thề độc rồi, nàng ta lại không thể không tin.
Nàng ta nghĩ có lẽ có thể tiếp xúc với Nghiêm Chính lần nữa, để hiểu rõ tính cách của hẳn hơn.
Bởi vì thời gian còn sớm, có lẽ Nghiêm Chính vẫn chưa rời đi.
Vì vậy Vi Diễm lại vội vàng quay trở lại, muốn gặp lại hẳn lần nữa.
Ai ngờ nàng ta vừa đi đến bên ngoài quán rượu, lại nhìn thấy Nghiêm Chính đang lảo đảo dìu một nữ nhân khác đi ra ngoài.
Khi nàng ta bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện người hắn dìu không phải ai khác, mà chính là Thái Tử phi Triệu An Linh!
Vi Diễm mở to hai mắt nhìn, tại sao Triệu An Linh lại dính líu với Nghiêm Chính chứ?
Hơn nữa vừa rồi, nàng ta còn liên tục nói Nghiêm Chính không tốt.
Nhưng bây giờ nhìn giao tình của hai người trông có vẻ thân thiết!
Chẳng lẽ Triệu An Linh đang lừa mình?
Càng nghĩ Vi Diễm càng cảm thấy như thế, nàng ta tức giận dậm chân ngay tại chỗ, lại không tiện đuổi theo để hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người này đi xa dần.
Bên này, Triệu An Linh được Nghiêm Chính đỡ lên xe ngựa, hẳn sai người đưa Triệu An Linh trở về Triệu phủ trước.
Đợi đến nhà họ Triệu rồi, lại chạm phải mặt Thái phó Triệu Đường.
Nghiêm Chính vô cùng áy náy nói: “Triệu đại nhân, bởi vì hạ quan vô tình gặp được Triệu nhị tiếu thư ở quán rượu, nên đã dùng bữa cùng nhau. Trong bữa cơm, uống hơi nhiều rượu, nhưng không ngờ lại khiến Triệu nhị tiếu thư uống say. Hạ quan cảm thấy vô cùng có lỗi, sau này nhất định không dám để nàng ta uống rượu nữa”’ Triệu Đường lại để nha hoàn đỡ lấy Triệu An Linh, nghiêm khắc trách cứ nàng ta: “Đứng thắng, uống nhiều rượu như vậy ra thể thống gì nữa!”
Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chính: “Nghiêm đại nhân không cần tự trách. Đứa con gái này của ta vẫn luôn không hiểu chuyện, nhất định là chính nàng làm loạn, còn làm phiền ngươi đưa nàng ta về.”
“Vẫn mong Triệu đại nhân tuyệt đối không nên trách mắng Triệu nhị tiểu thư, mấy ngày nay tâm tình của nàng ta không tốt, mới muốn mượn rượu giải sầu.”
Triệu Đường biết, hôm nay Triệu An Linh đến Đông cung một chuyến tìm Mộ Dung Bắc Quý để thẳng thản hòa ly, nhất định khó tránh khỏi đau lòng.
Nghiêm Chính định cáo từ rời đi, trước khi đi, Triệu Đường lại nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên gọi hẳn lại.
“Nghiêm đại nhân, chưa từng nghe nói ngươi có hôn ước nào, chắc là ngươi vẫn chưa thú thê phải không?”
Nhận được câu trả lời chắc chăn, bỗng nhiên Triệu Đường lại cười.
“Lão phu vô cùng thích người tài giỏi như Nghiêm đại nhân, nếu như sau này có thời gian, không bằng thường xuyên đến quý phủ của ta ngồi trò chuyện.”
Không biết vì sao, Nghiêm Chính lại cảm thấy nụ cười của Triệu Đường giống như một lão hồ ly.
Hắn cáo biệt lần nữa sau đó rời đi.
lại một mình rời đi. Thế nhưng sau khi đã xác thật phát hiện sự việc không phải là như vậy, nhưng sau khi quay trở lại quán rượu, lại nhìn thấy Triệu An Linh và Nghiêm Chính động tác thân thiết đi với nhau?”