Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1301




Bởi vì Triệu An Linh đã uống hai chén, Nghiêm Chính không biết mức độ tửu lượng của nàng ta, nên định khuyên nhủ nàng ta.

Không ngờ rằng mới hai chén lót dạ, Triệu An Linh đã bắt đầu hoa mắt choáng váng, hơi say rượu rồi.

Đột nhiên nàng ta giật cái mũi, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Ngươi biết không, Mộ Dung Bắc Quý chính là cái móng heo lớn! Thích cái này, thích cái kia, nhưng lại không thích ta.”

Nghiêm Chính hơi luống cuống nhìn nàng ta: “Người uống rượu say rồi?

“Ta không có say, ta rất tỉnh táo! Ta cho ngươi biết, rời xa hẳn ta vô cùng vui mừng, ta cũng không hề khó chịu chút nào.”

Nói qua nói lại, nhưng nước mắt của nàng ta cứ rơi xuống liên tục.

Nghiêm Chính vội vàng lấy khăn đưa cho nàng ta lau.

“Thật ra trong lòng người vẫn không quên được thái tử điện hạ đúng không?”

“Còn lâu!” Tuy nàng ta nói như vậy, nhưng lại càng khóc lớn hơn.

“Mười lăm tuổi ta đã thích hẳn rồi, khi đó suốt ngày ta mong đợi hẳn mau chóng được phong làm Vương gia, có thể lấy thê tử sớm một chút. Ta đợi rồi lại đợi, không dễ dàng gì đợi được đến ngày đó, cứ nghĩ rằng đây sẽ là khởi đầu cho sự hạnh phúc của ta, không ngờ rằng tất cả đều là giả dối”

“Tại sao hắn phải lừa ta, rõ ràng không yêu ta, nhưng lại làm ra dáng vẻ đối xử tốt với ta. Nhưng khi ta hết giá trị lợi dụng, lại một cước đá văng ta ra. Hắn khiến ta cảm giác bản thân thật là thất bại, Triệu An Linh ta đã lớn như vậy, từ trước đến này chưa từng thất bại như vậy!”

Dường như cự căm hận luôn bị vùi lấp ở trong lòng, cuối cùng đã có một khoảng trống để phát tiết.

Nàng ta than thở khóc lóc kể lể.

“Hắn thà rằng sủng hạnh một người hầu toàn lời nói dối trong miệng, cũng không muốn nhìn ta thêm một chút, ta kinh tởm đến vậy sao!”

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Nghiêm Chính có chút không đành lòng.

“Triệu nhị tiểu thư cần gì phải tự coi thường mình? Trong mắt của ta, người có thể có dũng khí lên Kim Minh Đài đánh trống giải oan, đã làm được điều mà người bình thường không thể làm được rồi. Cho dù trong lòng của thái tử hạ không có người, nhưng có lế ở trong lòng của người khác, người lại có mị lực vô biên.”

Triệu An Linh lau nước mắt, có chút giận dỗi nói: “Ngươi nói rất đúng, ta cần gì phải so đo bản thân với những người không lên được mặt đài kia chứ. Dù sao là ta chủ động nói hòa ly, ta cảm thấy bản thân vô cùng mạnh mẽ. Bây giờ nghĩ lại, Triệu An Linh ta từng lên Kim Minh Đài, sau khi làm Thái Tử phi lại đá Thái Tử một cước, ai có thể nổi trội như ta chứ!”

Nghiêm Chính vỗ tay cổ vũ rất nhiều cho nàng ta.

Thế nhưng đợi khi Triệu An Linh đứng dậy, lại lảo đảo xiêu vẹo, ngay cả đường cũng đi không vững.

Nghiêm Chính hết cách, đành phải dìu nàng ta xuống lầu.

Triệu An Linh không có phép tắc gì mà sờ lên lồng ngực của hẳn, trong miệng vẫn nói lẩm bẩm.

“Nghiêm đại nhân, vóc dáng của ngươi thật sự không tệ”

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Chính được người khác khen vóc người đẹp, trong lòng dở khóc dở cười.

Bị nàng ta lần mò lỗ tai của hẳn nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn một chị Chỉ đành phải không ngừng nhắc nhở ở bên cạnh: “Ngươi nhìn đường, đừng để ngã nữa”

Mà sau khi Vi Diễm vội vàng rời khỏi nơi này, định đi tìm bà mai giới thiệu nàng ta với Nghiêm Chính quen biết nhau, tính sổ với Vương bà bà.

Nàng ta nối giận đùng đùng chất vấn đối phương, tại sao lại giới thiệu cho mình loại con bạc nghèo như Nghiêm Chính.

Có phải muốn hại nàng ta hay không, không muốn nhìn thấy nàng ta tốt?

Bà mai kia liên tục kêu oan, vội vàng nói chuyện này nhất định là có hiểu lầm.

Bà ta chưa từng nghe nói Nghiêm Chính biết đánh bạc, hơn nữa đây là chuyện mà cô cô của Nghiêm Chính đặc biệt nhờ cậy.

Vị cô cô này cũng khen ngợi Nghiêm Chính rất nhiều, nói thẳng ra trong đám đông hắn là người rất xuất chúng.

Vi Diễm cũng không tin: “Nhưng có người nói cho ta biết, hắn có thói quen đánh bạc, hơn nữa ngay cả quần áo mặc nhiều năm hắn cũng không nỡ bỏ đi, rõ ràng vô cùng keo kiệt!”

Vương bà mai vì không muốn làm hỏng thanh danh của mình, cố ý đến kiểm chứng lại chuyện này với cô cô của Nghiêm Chính.