Sau khi nghe xong những lời này, trái tim Triệu An Linh không khỏi giật thót lên.
So với Triệu Khương Lan, nàng ấy thật sự có mấy phần tình cảm chân thành dành cho Triệu An Hinh.
Bởi vì ngay từ lúc Triệu An Linh còn nhỏ, nàng ấy đã đối xử với Triệu An Hinh giống như đệ đệ ruột thịt của mình.
Nếu đúng như Triệu Khương Lan vừa nói, Quận chúa Di Thanh có thể là do Triệu An Hinh ra tay hại chết.
Đối với Triệu An Linh mà nói, đây chính là đả kích lớn nhất mà khắp trời đất không ai có thể vượt qua.
Nói chuyện với nàng ấy một lúc lâu như vậy, đau đớn trên người Triệu Khương Lan lại càng tăng thêm, cảm thấy chua xót khó chịu.
Nàng không kìm được mà đè lên đầu vai. Nhìn thấy động tác này của nàng, Triệu An Linh nhíu mày.
“Cuối cùng là người bị sao vậy? Giống như bị người ta đánh nhưng trên người lại không có bất cứ dấu vết gì”
“Bây giờ ta rơi vào trong tay Ninh Thần Vương, người cảm thấy ông ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ta sao? Sở dĩ ngươi không nhìn ra dấu vết gì chẳng qua là vì ông ta đã dùng một loại roi đặc biệt để dạy dỗ ta”
Triệu An Linh che miệng lại: “Ý của ngươi là, Ninh Vương thức dùng roi làm hình phạt cho ngươi sao?”
“Ông ta không dùng cực hình thì làm sao có thể ép buộc ta nhận tội. Bây giờ ông ta ước gì ta đồng ý với lời khai trên giấy kia, vậy thì lập tức có thể hoàn toàn nắm giữ sống chết của ta”
Triệu An Linh nghe nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác khó chịu.
Nếu như chuyện này không phải do Triệu Khương Lan là, vậy thì tất cả những chuyện nàng ấy trải qua quân giờ, hoàn toàn là vô cùng oan ức.
Dù sao thì nếu không phải vì lúc trước nàng ấy đau đớn nhờ vả, Triệu Khương Lan cũng sẽ không đi chuẩn đoán bệnh cho Quận chúa.