Gương mặt Triệu An Linh tiều tụy, nhưng không trả lời hắn ta.
Nàng ấy đi thẳng vào trong, nói muốn gặp Thần Vương phi một lần.
Vì Triệu An Linh là con gái của Quận chúa Di Thanh quá cố, hơn nữa Ninh Thần Vương cũng đã dặn dò, chỉ cần ngăn cản Thần Vương Điện hạ và tất cả những người ở bên cạnh hắn là được, còn những người khác thì không cần quan tâm.
Vậy nên thị vệ mới để cho Triệu An Linh đi vào.
Chờ lúc nhìn thấy Triệu Khương Lan, Triệu An Linh mới phát hiện ra dáng vẻ của nàng vô cùng yếu ớt.
Sắc mặt của Triệu Khương Lan tái nhợt, giống như là phải chịu ngược đãi.
Thế nhưng nhìn quần áo của nàng thì coi như là sạch sẽ, không có vệt máu nào, cũng không giống như là phải trải qua cực hình gì đó.
Triệu An Linh nghi ngờ bước vào, thấy nàng gầy yếu đang nằm trên một chiếc giường làm bằng gỗ cây cứng rắn.
“Ngươi không sao chứ?”
Triệu Khương Lan nghe thấy âm thanh thì trở mình, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, không kìm được mà thấp giọng ho khan hai tiếng.
Nàng cười nhạt một tiếng: “Ngươi đến đây làm gì? Hãm hại ta phải đeo lên người tội danh kia, chưa đến lượt người đến đây xem trò cười đâu?”
“Ta đến đây là muốn hỏi người một đáp án rõ ràng. Cái chết của mẹ ta, cuối cùng là có liên quan đến người hay không? Vi Hàn Tán giết chết bà ấy, cuối cùng có phải có phải do người làm không?”
Triệu Khương Lan mỉa mai nhấp nhấp khóe môi: “Triệu An Linh, nếu người có đầu óc một chút, suy nghĩ đến những lần đối đầu trước đó giữa chúng ta. Người cảm thấy ta sẽ ngu đến mức tự tay để bà ta uống thuốc độc hay sao? Hay ta cảm thấy cuộc sống của mình quá suôn sẻ, nhất định phải tự đi tìm phiền phức cho mình à? Kể cả ta phải bỏ nhiều tiền mua chuộc nha hoàn để bọn họ ra tay, ít nhất cũng tốt hơn so với việc ta tự mình ra tay”
Triệu An Linh ngồi xuống bên giường: “Nhưng mà Thần Vương đã thẩm vấn hết tất cả hạ nhân, hắn cũng không thu hoạch được gì. Những người hầu hạ bên cạnh mẹ ta đều là những người đã ở Vương phủ nhiều năm, vô cùng trung thành với mẹ ta, không có lý do gì để hại bà ấy ca."
Triệu Khương Lan lại thấp giọng ho khan hai tiếng: “Chẳng nhẽ toàn bộ nhà họ Triệu, ai ai cũng kính trọng mẹ của ngươi, không có ý đồ muốn giết hại hay sao? Nếu ngươi không ngại thì suy nghĩ kỹ một chút, xem thử bà ta có làm vài chuyện khiến người ta căm hận, âm thầm có thêm kẻ thù hay không? Ngươi cũng không cần phải lấy tội danh này đổ lên đầu Thích phu nhân. Lúc trước bà ấy vẫn luôn khuyên nhủ ta, bảo ta mau đến cứu Quận chúa, bởi vì bà ấy cảm thấy Quận chúa nằm yên không nhúc nhích như vậy rất đáng thương. Nếu như là Thích phu nhân ra tay, nhưng cuối cùng lại liên luỵ khiến ta gặp nạn, người cảm thấy chuyện này có thể xảy ra. không”