Triệu Khương Lan cố gắng giữ lấy bình tĩnh: Không thể nào, phụ hoàng sẽ không vì những uy hiếp này mà gả ta cho ngươi, một khi để đồn ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nhìn Thịnh Khang thế nào đây? Ngươi sẽ không làm ra những chuyện làm xấu mặt hoàng gia Thịnh Khang”
Lý Mặc chầm chậm nói ra từng câu từng chữ: “Chẳng qua để nàng lấy thân phận Triệu Khương Lan gả qua đây thật sự không thỏa đáng. Nhưng nếu lấy một thân phận khác thì sao? Trong một hàm trẫm có gợi ý cho Chiêu Vũ đế, cho nàng một thân phận công chúa, lấy cớ hòa thân để gả cho ta, bèn có thể chặn lại mấy cái miệng ồn ào kia rồi, đợi tới Vinh Dương rồi, cũng sẽ không ai dám phản đối gì nữa”
“Lý Mặc, ngươi đừng có hiếp người quá đáng!”
“Ta hiếp người quá đáng sao? Hân nhi, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, biểu hiện của nàng suốt thời gian này ta thật sự không thích chút nào. Không phải nàng lúc nào cũng nói hiện tại nàng coi Thịnh Khang là quốc gia của nàng sao, vậy ta liền thành toàn cho tình yêu đất nước cao cả của nàng. Tùy nàng lựa chọn, nhất định không chịu gả cho ta thì con dân nàng phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, hay chọn gả cho ta để đổi lại hòa bình ấm no cho muôn dân”.
Triệu Khương Lan cắn răng: “Hai nước giao chiến, không phải chỉ có con dân của một nước phải chịu khổ. Người thân là hoàng đế, lẽ nào không biết rằng bách tính ghét nhất là chiến tranh, người vì một chuyện cá nhân của bản thân mà không thèm để ý tới nỗi khổ của muôn dân, Lý Mặc, đây là đạo làm vương của ngươi sao!”
“Dù ta thân là hoàng đế, nhưng ngay cả hoàng hậu của ta cũng không bảo vệ được, vậy cái ngôi vị hoàng đế này ta làm còn có ý nghĩa gì nữa”
Triệu Khương Lan hừ lạnh một tiếng: “Ngươi mãi mãi cũng chỉ có dáng vẻ như thế này, mãi mãi sẽ không bao giờ nhìn thấy cái sai của ngươi. Ngươi không bảo vệ được ta, liên quan gì đến người khác, là chính Lý Mặc người bạn chết cho ta mà! Ta từng coi ngươi là tình yêu cả đời này, từng xem ngươi là thần minh trên trời, nhưng chính tay người nghiền nát sự tin tưởng và tình yêu của ta dành cho ngươi, dựa vào cái gì mà chỉ cần ta còn sống, lại phải tha thứ cho ngươi?".
Lý Mặc có chút ngập ngừng, quay người lại hỏi: “Nàng hận ta như vậy, sao còn cứu ta làm gì? Lần trước ở Thịnh Khang cũng vậy, hôm nay trên hỷ yến cũng thế. Thừa nhận đi Hân nhi, nàng chưa từng buông bỏ được chấp niệm đối với ta. Nàng nói Mộ Dung Bắc Uyên cứu nàng vì trong lòng hắn yêu nàng, vậy nàng cứu ta phải giải thích thế nào đây? Ta xảy ra chuyện, không phải nàng nên ăn mừng sao, sao lại không nhẫn tâm như thế hả?”
Triệu Khương Lan không thèm quay đầu lại: “Ngươi là quốc vương, chuyện này liên quan đến xã tắc. Nếu ngươi xảy ra chuyện, vậy bách tính phải làm sao?”
"Theo những gì nàng nói, hiện tại nàng là vương phi của Thịnh Khang. Vậy thì an nguy của bách tính Vinh Dương liên quan gì tới nàng?”
Sao lại không liên quan, nàng từng là hoàng hậu của bọn họ mà.
Thân ngồi trên hậu vị, tâm tư sẽ được cột chặt lại với giang sơn, chuyện này đâu có trách được.
Không thể không thừa nhận rằng, dù nàng không còn là hoàng hậu nữa, nhưng đối với nỗi khổ của muôn dân, vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ được.
“Ta sớm đã nói rồi, ngôi vị hoàng hậu này không phải nàng không ai có thể làm tốt được. Cho dù nàng không thích đi chăng nữa, thì nàng vẫn là người hợp với nó nhất, Hân Nhi, nàng muốn cả hai nước đều bình an vô sự, còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Triệu Khương Lan giận đến phát run: “Lúc đầu người mới tới Thịnh Khang, sao ta không giết quách người đi cho rồi!”
Lý Mặc soạt một tiếng rút kiếm ra, quăng tới trước mặt nàng: “Nào, trẫm cho nàng thanh kiếm này, trẫm sẽ đứng ở ngay đây. Nàng muốn giết ta, ta sẽ không né tránh, xem như trả lại nàng một mạng của trước đây”