Bởi vì ít nhất có thể ở bên nhau thân thiết trong chốc lát.
Cho dù giữa họ không có ôm ấp, cũng không có hôn nhau.
Lý Mặc thật sự không chịu nổi sự cứng đầu của Triệu Khương Lan, hắn bảo Cẩn Thư phải dẫn Triệu Khương Lan đến ngự hoa viên ăn sáng với hắn cho bằng được.
Nếu nàng không chịu đi thì Vũ Mạc và Cẩn Thư sẽ gặp phiền phức.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Triệu Khương Lan thầm nghĩ.
Ngày mai, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ bị đặt vào trong quan tài bằng, ngủ say mấy tháng.
Nàng thậm chí không muốn lãng phí một giây nào mà chỉ muốn ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, thế nhưng Lý Mặc vẫn cứ mãi không chịu buông tha cho nàng.
Thấy Triệu Khương Lan dường như không hề động đũa, dáng vẻ coi bộ không có hứng thú, Lý Mặc không thể nhịn được nữa buông đũa xuống.
"Muốn để Mộ Dung Bắc Uyên thuận lợi rời khỏi Vinh Dương, cũng được, chỉ cần nàng ở lại."
Triệu Khương Lan khép hờ mắt: "Không thể nào. Nếu như người muốn giữ lại thi thể của ta, vậy thì có thể thử xem."
"Nàng đang uy hiếp ta sao?"
Tia lạnh lùng chợt lóe qua trong mắt nàng: "Là người uy hiếp ta trước."
Lý Mặc bình ổn lại thái độ của mình: "Được, ta thừa nhận quyết định lần này của ta không thỏa đáng, dù sao thì thân phận bây giờ của nàng cũng là Thần vương phi của Thịnh Khang, mang theo danh phận vương phi nước khác gả cho trẫm, thật sự là thiệt thòi cho nàng."
Triệu Khương Lan chỉ xem hắn như đang phát điện, không cho một chút phản ứng.
"Có điều ta đã có cách cho nàng danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu của ta." Lý Mặc thế mà lại có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Hắn nở một nụ cười gượng ép: "Hơn nữa ta đảm bảo, nước Thịnh Khang của các người sẽ không có ai lên tiếng phản đối."
Triệu Khương Lan nhận ra ý nghĩ sâu xa trong nụ cười của hắn, trong lòng không khỏi run lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Sáng sớm hôm nay, trẫm đã phải người bí mật đưa đến Thịnh Khang một lá thư, sẽ giao vào trong tay hoàng đế của các người. Nàng có muốn đoán thử xem nội dung bên trong lá thư đó viết những gì?"
Triệu Khương Lan căng thẳng siết chặt nắm tay.
Cái tên điên này! Hắn sẽ không nói ra thân phận thật sự của nàng cho Chiều Vũ để chứ.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Khương Lan, Lý Mặc cười càng thêm sâu: "Nàng yên tâm, trọng sinh là chuyện làm cho người ta quá mức kinh sợ, trẫm còn chưa định nói cho họ biết. Có điều trẫm biểu đạt tình cảm yêu thích dành cho nàng viết vào trong thư, yêu cầu với Chiêu Vũ đế, mong muốn được cưới nàng làm thê tử"
Triệu Khương Lan không ngừng cười lạnh: "Người đừng hòng! Phụ hoàng bị choáng đầu mới chịu đồng ý một yêu cầu vô liêm sỉ như vậy của ngươi. Ta đã được công nhận là Thần vương phi, làm sao có thể tái giá cho ngươi, quả thật là nực cười."
Lý Mặc thu lại ý cười, im lặng nhìn nàng: "Vậy nếu như ta nói, nếu Thịnh Khang không chịu thỏa mãn mong ước của ta, ta sẽ lập tức bắt đầu chiến tranh với Thịnh Khang, tuyệt đối không thu binh"
Triệu Khương Lan khiếp sợ ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta không hề nói giỡn đâu, Hân nhi"
Thậm chí hắn còn gọi ra tên của nàng, trong giọng nói còn chứa mấy phần tình cảm dịu dàng.
Thế nhưng trong đáy mắt lại có sát ý rét lạnh: "Tình hình của Thịnh Khang bây giờ cũng không phải rất tốt. Vừa trải qua một cuộc nội chiến quy mô lớn, còn chưa thể dàn xếp thỏa đáng cho không ít người dân, đoán chắc quốc khổ cũng