“Bịch…”
Cửu Hoàng thúc không hề phòng bị, bị Phượng Khương Trần đẩy một cái, chật vật ngã xuống đất, tay chống trên đất hồi lâu cũng không đứng lên được.
Khoảnh khắc ngã ngồi trên đất, đôi mắt của Cửu Hoàng thúc mở rất lớn, giống như là không thể tin được, không thể tin được bản thân mình lại bị một nữ tử yếu đuối đẩy ngã trên đất, lại không dám tin là Phượng Khương Trần sẽ đẩy hắn, có vài người và vài chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chính mình…
Sau khi Phượng Khương Trần phản ứng lại, mới hiểu được nàng đã làm cái gì, nàng chột dạ không dám ở lại lâu thêm nữa, thừa dịp Cửu Hoàng thúc vẫn đang thất thần, nàng liền nhấc gót chạy ra ngoài.
“Xin lỗi! Ta không cố ý đâu.”
Xa xa còn truyền lại lời xin lỗi có chút hơi hoang mang, lúng túng của nàng.
Không biết là vô tình hay cố ý, người của Cửu vương phủ tuyệt nhiên không hề cản nàng lại, Phượng Khương Trần một đường thẳng băng chạy ra ngoài vương phủ, nhưng ra khỏi vương phủ nàng mới nhận ra, mặc dù trời đã tảng sáng, nhưng trên đường vần không có lấy một bóng người nào. Quan trọng nhất là nàng bây giờ phải đi đâu đây? Nàng đã chẳng còn nhà để về nữa rồi…
Phượng Khương Trần mông lung, mù mịt đứng trên đường lớn, bước chân vô ý thức, do dự một hồi cuối cùng đi đến Tôn phủ, Tôn Chính Đạo chắc là sẽ thu nhận và giúp đỡ nàng chứ nhỉ?
Lúc đi đến Tôn phủ, cửa Tôn phủ vẫn đóng chặt, Phượng Khương Trần vừa mệt vừa đói, vết thương trên lưng cũng ẩn ẩn bắt đầu thấy đau, Phượng Khương Trần lặng lẽ ngồi ở cửa lớn Tôn phủ, chờ cửa lớn Tôn phủ mở ra. Dáng vẻ của nàng lúc này giống như chó con đang chờ chủ nhân đến nhận nuôi vậy.
Ở góc đường đối diện Tôn phủ, xa xa có một bóng người mặc đồ đen đứng ở đó, Phượng Khương Trần ngồi bao lâu hắn liền đứng bấy lâu, mãi đến tận khi Tôn phủ mở cửa, Tôn Chính Đạo đưa Phượng Khương Trần vào trong, y mới lặng lẽ đi ra, nhảy lên trên nóc nhà Tôn phủ. Đằng sau, Bộ Kinh Vân cũng một thân đồ đen vội vã đi theo.
“Cửu Khánh, ngươi chắc chắn Tôn Chính Đạo và tộc Phượng Ly có liên quan đến nhau?” Bộ Kinh Vân nằm nhoài trên nóc nhà, vẻ mặt hoài nghi, nói.
Hắn thích nữ tử giống như Phượng Khương Trần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích mà thôi, hắn không hy vọng Lam Cửu Khánh tiêu tốn nhiều sức lực và thời gian ở trên người không liên quan, những người như họ không có thời gian để mà lãng phí.
“Không chắc lắm.” Lam Cửu Khánh lạnh lùng nói, trên người tỏa ra sự lạnh nhạt cách người cả ngàn dặm.
“Nếu đã không chắc chắn thì chúng ta tới đây làm gì? Xác định xem Phượng Khương Trần có an toàn hay không à? Cửu Khánh, ngươi chỉ là cho nàng lệnh bài Cửu Châu, cũng chẳng có nghĩa là chúng ta đều chấp nhận nàng, phải bảo vệ nàng, huống chi nàng vốn không biết thân phận của ngươi và thân phận của chính nàng. Nêu như nàng đã biết, có lẽ nàng sẽ giết ngươi.”
Nói tới đây Bộ Kinh Vân lại nghĩ đến Bảo Nhi, cái thằng cha Lam Cửu Khánh nham hiểm này, hình như đối với nữ nhân đều rất biết chơi chiêu.
Sau khi Lam Cửu Khánh đón Bảo Nhi xuống núi, cư nhiên lại vô liêm sỉ để Bảo Nhi phát hiện chuyện hắn vẫn tìm nữ nhân trút hỏa, Bảo Nhi giận sôi máu, bắt tại trận chỉ trích Cửu Khánh đê hèn vô liêm sỉ.
Nhưng Lam Cửu Khánh, tên gia hỏa vô sỉ này lại còn nói hắn là nam nhân, đây là nhu cầu của hắn, Bảo Nhi không thể thỏa mãn được hắn, hắn đương nhiên phải đi tìm nữ nhân khác, nam tử hoàng tộc lúc mười lăm tuổi sẽ có nha hoàn chuyên biệt để chỉ dẫn cho bọn họ thông hiểu chuyện tình ái, vì thế đây là chuyện rất bình thường.
Vô liêm sỉ nhất vẫn là Lam Cửu Khánh vậy mà lại còn nhắc nhở Bảo Nhi, thân phận của hắn đã định sẵn hắn không thể chỉ cưới một nữ tử, thứ hắn có thể cho Bảo Nhi chỉ có vị trí chính thê, bảo vệ Bảo Nhi, nhưng không có cách nào giống như phụ mẫu của Bảo Nhi, làm một đôi tình lữ một đời một kiếp.
Bảo Nhi tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại chỉ đỏ mắt không nói gì, hiển nhiên những chuyện này Bảo Nhi đã sớm hiểu rõ, chỉ là nàng lúc trước không nghĩ đến khả năng này, hiện tại Cửu Khánh tàn nhẫn đem những chuyện sắp xảy ra bày rõ ra trước mặt nàng.
Mục đích của Cửu Khánh là gì, Bộ Kinh Vân biết rõ, nhưng cho dù có biết rõ thì hắn cũng không có cách nào ngăn cản, bởi vì những điều Cửu Khánh làm và những gì Cửu Khánh nói đều đúng, Bảo Nhi muốn gả cho Cửu Khánh, thì nhất định phải chấp nhận mọi thứ của Cửu Khánh…
“Phượng Ly và Lam thị chẳng phải kẻ thù trời sinh.” Lam Cửu Khánh cho Bộ Kinh Vân một ánh mắt sắc lạnh như dao, ra hiệu hắn im miệng. Vào lúc này Phượng Khương Trần cũng nói xong hết chuyện xảy ra với Phượng phủ rồi.