Đối diện với tầm mắt nóng rực của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần bối rối cúi đầu, cắn răng, kiên định nói: “Đây là chuyện của Khương Trần, Khương Trần sẽ tự mình giải quyết, không cần Cửu Hoàng thúc phải quan tâm.”
Nàng sợ, sợ Cửu Hoàng thúc dùng chuyện này buộc nàng làm Chấn Thiên Lôi, Chấn Thiên Lôi là thứ nàng không muốn đụng chạm đến, nàng mặc dù không phải quân nhân tắm máu sa trường, nhưng quanh năm ở trong quân đội, đối với súng ống đạn dược nàng chắc chắn giỏi hơn cái tên Lý Tưởng gà mờ kia, Chấn Thiên Lôi nàng làm ra, uy lực khẳng định là mạnh hơn của Lý Tưởng.
“Ngươi, không tin bổn vương?” Sự đề phòng trong ánh mắt của Phượng Khương Trần khiến người ta đau lòng, cái cảm giác đau nhói trong lồng ngực hình như lại kéo tới nữa rồi, Cửu Hoàng thúc theo bản năng ôm ngực, trong mắt là sự chờ mong một cách khó hiểu…
Phượng Khương Trần, tin bổn vương một lần!
Cầu xin nàng!
Tin tưởng?
Phượng Khương Trần quay mặt đi, che đậy sự trào phúng trong mắt.
Nàng không phải thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngây thơ, đơn thuần tới nỗi sẽ tin tưởng lời của một kẻ có dã tâm: “Cửu Hoàng thúc, tin hay không đều không quan trọng, thù của ta ta tụ báo.”
Vẫn là không tin sao?
Cửu Hoàng thúc đứng dậy, từ chỗ tối đi ra, đứng trước mặt Phượng Khương Trần, từ trên cao nhìn xuống nói: “Phượng Khương Trần, mặc kệ ngươi tin hay không tin, bổn vương đều phải nói cho nàng biết, ở trong phạm vi quyền hạn của bản vương, bản vương sẽ sủng vô điều kiện, tùy nàng muốn làm cái gì bổn vương đều cho phép.”
Lời hứa hẹn bật thốt ra , mà sau khi nói xong rồi Cửu Hoàng thúc mới biết bản thân mình đã nói cái gì, nhưng hắn cũng không hối hận.
Cuộc đời của hắn đều có sắp đặt chính xác, mối bước đi đều phải tính toán cho chuẩn, Phượng Khương Trần là ngoại lệ, là điều bất ngờ hết lần này đến lần khác khiến hắn phá lệ.
Mà điều ngoại lệ này, khiến nhân sinh chỉ có hai màu đen trắng phân minh nhạt nhẽo có thêm một vệt màu sắc.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần cũng không cảm kích: “Đa tạ Cửu hoàng thúc.
Những lời Cửu Hoàng thúc nói ra rất khiến người ta rung động, nhưng Phượng Khương Trần không có cách nào tin tưởng hắn, hơi co người rụt vào trong ghế, kéo dài khoảng cách của hai người: “Nếu Cửu Hoàng thúc không còn chuyện gì khác nữa, Khương Trần xin cáo từ.”
Phượng Khương Trần đang muốn đứng dậy, nhưng nửa người trên của Cửu Hoàng thúc lại nhanh hơn một bước, nghiêng người vây Phượng Khương Trần trên ghế tựa: “Phượng Khương Trần, tin bổn vương một lần, chỉ một lần này thôi.”
Giữa hai người, chung quy phải có một người lùi một bước, từ trước tới này vẫn luôn là Phượng Khương Trần đang thỏa hiệp, lần này hắn muốn thử lùi một bước, hắn muốn biết sau khi mình lùi lại rồi liệu bản thân hắn có hối hận hay không.
Tin tưởng một lần?
Phượng Khương Trần yên lặng nhìn Cửu Hoàng thúc, tầm mắt hai người ở giữa không trung giao thoa quấn quýt, thời khắc này, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau.
Thời gian cứ thế yên ắng trôi qua, hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy nhìn đối phương, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra được điều gì đó, nhưng vẫn cứ không nhìn ra được một chút gì cả. Trong tình huống nào đó, cả hai người đều là người giỏi ẩn giấu tâm tư.
Đáng hận, Phượng Khương Trần chung quy vẫn không phải đối thủ của Cửu Hoàng thúc, đứng trước khí thế mạnh mẽ của Cửu Hoàng thúc, khí thế của Phượng Khương Trần dần dần yếu đi, cả người đều vùi vào trong ghế, đợi đến khi nàng phát hiện ra, mũi của hai người chỉ còn cách nhau một tờ giấy mỏng, mỗi lần hít thở đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Dựa vào quá gần, bầu không khí quá mức ám muội hoặc là khiến người ta trầm luân, hoặc là làm người ta sợ sệt, quá rõ ràng rồi, Phượng Khương Trần là người của vế sau. Đến lúc nàng phát hiện hai người sát gần nhau đến vậy, tay na gf phản ứng còn nhanh hơn não…