“Vâng.” Nhìn như không có người nhưng mỗi một góc đều là cao thủ thị vệ, chỉ cần Cửu hoàng thúc nói một câu người trong bóng tối lập tức hiện hình.
Cửu vương phủ còn kiên cố hơn với hoàng cung, không ai có thể dễ dàng đi vào.
“Cửu hoàng thúc.” Người đến chính là Chu Hằng mà Phượng Khương Trần ngày ngày nhắc đến.
Cửu hoàng thúc đến mí mắt cũng không nhấc lên, lấy một bức thư từ trong bàn ra ném trên mặt bàn: “Trong này có thứ ngươi cần.”
Hai mắt Chu Hằng phát sáng, hô hấp dồn dập hận không thể lập tức xông lên lấy bức thư kia về tay. Đương nhiên hắn cũng rất rõ cho dù lấy được bức thư cũng không thể ra khỏi Cửu vương phủ, Chu Hằng tận lực kiềm chế: “Tại sao?” Tại sao lại giúp hắn.
“Đây là việc của bản vương.” Từ lúc Chu Hằng tiến vào, Đông Lăng Vũ Cửu đã không nhìn hắn: “Ta sẽ phái người hộ tống ngươi đến Nam Lăng, đến đấy rồi thì phải xem năng lực của ngươi.”
Nói xong , Đông Lăng Vũ Cửu xoay người rời đi, để lại cho Chu Hằng một bóng lưng cao ngạo.
Chu Hằng, con trai tiên hoàng hậu Nam Lăng, Nam Lăng Cẩm Hằng, đại hoàng tử dòng chính Nam Lăng. Với thân phận này, đến Nam Lăng cho dù không có thế lực cường đại ủng hộ cũng có bản lĩnh nhất định.
Nhị hoàng tử Nam Lăng là Nam Lăng Cẩm Phàm có sự ủng hộ của Tô gia , nhưng thế thì đã sao, Nam Lăng cũng không phải chỉ có Tô gia độc tôn.
Một khi Nam Lăng Cẩm Hằng đến Nam Lăng thì Nam Lăng tất sẽ nội loạn, đến lúc đó Nam Lăng còn đâu tinh lực để đối phó Đông Lăng. Còn về Bắc Lăng tạm thời vẫn chưa có đủ năng lực để ra tay với Đông Lăng, mà Tây Lăng thì sao?
Tây Lăng muốn công đánh Đông Lăng bắt buộc phải mượn đường Nam Lăng và Bắc Lăng hoặc liên thủ với hai nước. Vốn dĩ ba nước này cũng có thể liên thủ nhưng Nam Lăng thì không được, mấy năm nay vì nội chiến mà Nam Lăng đã tiêu hao không ít tài lực.
Tây Lăng liên thủ với Bắc Lăng?
Đông Lăng Vũ Cửu cười, cái này tuyệt đối không có khả năng vì hắn không cho phép.
Sau khi sắp xếp xong chuyện của Chu Hằng lại có người đến báo, Tây Lăng Thiên Lâm xảy ra tranh chấp với Dao Hân công chúa, vết thương cũ chưa lành của Tây Lăng Thiên Lâm lại rách ra, cũng may là không có gì nghiêm trọng.
Cửu hoàng thúc nghe xong than thở: “Thật đáng tiếc!”
Kế hoạch đuổi không kịp biến hóa, Tôn Chính Đạo không dễ gì mới sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị động thủ thì lại xảy ra chuyện này, trái lại khiến Tây Lăng Thiên Lâm tránh thoát một lần, xem ra Tây Lăng thái tử không cách nào đổi người được rồi.
“Tranh chấp vì nguyên nhân gì?” Tây Lăng Dao Hân chưa bao giờ dám phản kháng Tây Lăng Thiên Lâm, điểm này Cửu hoàng thúc rất rõ ràng.
“Tây Lăng thái tử muốn Dao Hân công chúa gả cho vương gia ngài nhưng Dao Hân công chúa không đồng ý.” Trong báo cáo của hắc y nhân, ẩn giấu vài phần tức giận.
Vương gia nhà hắn cao quý bất phàm, ngọc thụ lâm phong, không phải nhân vật tầm thường thế mà công chúa Dao Hân kia lại không muốn gả, đúng là không có mắt nhìn.
“Biết rồi.” Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu chứng tỏ hắn đã biết.
Tây Lăng Thiên Lâm tự tin thật, hắn thật sự cho rằng lời của hắn ở Đông Lăng được tính sao.
Hắc y nhân rề rà mãi không đi, Đông Lăng Vũ Cửu lại hỏi: “Còn có chuyện?”
Hắc y nhân lưỡng lự một lúc rồi nói:”Vương gia, ngày mai Vương đại công tử về thành.”
“Được rồi, lui đi.” Việc này hắn đã sớm biết, đối với Vương Cẩm Lăng hắn cũng có vài phần thưởng thức.
Đoạn thời gian này Vương Cẩm Lăng ở bên ngoài đúng là phong quang vô hạn. Bất luận hắn đến thành trì nào chỉ cần đối phương nghe nói hắn là đại công tử Vương gia thì rất hoan nghênh, thậm chí là lôi kéo liên minh hay ủng hộ đều có. Các chi nhánh Vương gia ở những thành trì khác đều đồng lòng với Vương gia ở trong dòng tộc chính.
Bởi vì Vương Cẩm Lăng giúp đỡ Phượng Khương Trần gặp Túc thân vương nên hoàng thượng vô cùng bất mãn với Vương gia, khoảng thời gian này quan viên có quan hệ với Vương gia đều bị liên lụy liên tiếp giáng chức.
Đáng tiếc hoàng thượng cũng không kiên cường nổi, giáng chức quan viên có quan hệ với Vương gia lại không thể không đụng đến các thế gia Tạ gia, Ôn gia hay Đặng gia.
Không phải hoàng thượng thỏa hiệp với các thế gia mà là trong tay hoàng thượng không có người, nên chỉ có thể dùng con cháu thế gia.
Ngươi nói con cháu hàn môn?
(*) hàn môn: nhà nghèo