Thói quen là một loại chuyện đáng sợ, Phượng Khương Trần đã quen với cái ôm của Cửu hoàng thúc, quen với hương trúc nhàn nhạt trên người Cửu hoàng thúc.
Đông Lăng Vũ Cửu kiểm tra vết thương của Phượng Khương Trần theo lệ, đảm bảo vết thương của nàng khôi phục không tồi mới nói chuyện Bắc Lăng Phượng Khiêm hỏi cưới An Yên công chúa.
Hắn hy vọng nàng có thể vui hơn, mấy ngày nay khiến nàng nhàm chán quá rồi.
“Đang yên đang lành nhị hoàng tử Bắc Lăng hỏi cưới An Yên công chúa làm gì? Sao ta lại cảm thấy có mùi âm mưu nhỉ?” Mặc dù Phượng Khương Trần là một người ngu ngốc về chính trị nhưng vẫn cảm thấy có điều không đúng.
“Có âm mưu gì?” Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu tán thưởng nhìn Phượng Khương Trần, để nàng nói tiếp.
Đương nhiên hắn không trông mong Phượng Khương Trần có thể thể nghĩ được Bắc Lăng hỏi cưới An Yên là thủ đoạn của hắn, Phượng Khương Trần nghĩ đến chắc là chuyện khác.
Ở trước mặt Cửu hoàng thúc Phượng Khương Trần cũng không quá kiêng dè, lập tức nói ra nghi vấn trong lòng: “Nam Lăng, Tây Lăng, Bắc Lăng đồng thời muốn liên hôn với Đông Lăng điều này quá khác thường. Trong mắt người ngoài có lẽ cho rằng Đông Lăng mạnh nên ba nước này không dám tranh giành, nhưng ta luôn cảm thấy ba nước này ẩn ẩn có xu thế liên thủ.”
Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, không muốn nhất thống thiên hạ không phải hoàng thượng giỏi. Thực lực của Đông Lăng mạnh hơn ba nước kia, có thể nói là kẻ địch chung của bọn họ, lúc này lại rầm rộ muốn liên hôn với Đông Lăng tuyệt đối không phải để củng cố quan hệ của Đông Lăng với bọn họ mà họ xem Đông Lăng thành một miếng thịt béo, mỗi người cắn một miếng thì cho dù Đông Lăng có mạnh hơn đi nữa cũng không địch nổi ba nước liên thủ.
Thời chiến quốc, kẻ cười cuối cùng không phải là Tề quốc hùng mạnh nhất mà là Tần quốc nhỏ yếu nhất.
Kẻ mạnh thì dễ bị ghen ghét, cường quốc trong thời đại quần hùng phân tranh chỉ thành kẻ địch chung của mọi người, Đông Lăng của bây giờ chính là như vậy.
“Không tệ, có chút thông minh.” Đông Lăng Vũ Cửu hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng có một người thanh tỉnh.
Văn võ bá quan Đông Lăng có thể nhìn ra Tô Quán và Dao Hân nịnh bợ Phượng Khương Trần quá mức nhưng lại nhìn không ra Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng đang liên thủ nịnh hót lật đổ Đông Lăng.
Chẳng qua chỉ là vài câu tâng bốc, chẳng qua chỉ là liên hôn với Đông Lăng đã khiến người Đông Lăng tự đại cho rằng bản thân là nước mạnh nhất Cửu Châu.
Đáng buồn! Đáng tiếc!
Phượng Khương Trần nhắm mắt, lười mở mắt: “Liên quan đến sự tồn vong của Đông Lăng, Cửu hoàng thúc người không phải nên tận lực đi làm hết trách nhiệm của mình sao?”
Mau đi đi, đừng đến phiền nàng nữa.
Bây giờ nhìn nhìn thấy Cửu hoàng thúc là Phượng Khương Trần thấy phiền, người đàn ông này dệt cho nàng một tấm lưới khiến trái tim nàng không dễ gì mới nhảy ra lại kéo về từng chút một.
Cứ tiếp tục như thế này nàng sẽ mềm lòng, nàng sẽ trầm luân càng sâu.
Liên quan đến sự tồn vong của Đông Lăng, Cửu hoàng thúc đương nhiên phải tận lực. Hiện tại vẫn chưa phải là thời loạn, Cửu hoàng thúc sẽ không cho phép bốn nước đại loạn vào lúc này.
“Đừng lo lắng, vạn sự còn có bản vương, thiên hạ loạn không nổi.” Có lo lắng đi nữa thì lúc này cũng không tệ, vết thương của Phượng Khương Trần đã đỡ hơn rất nhiều, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng hắn nửa đêm trà trộn vào Phượng phủ.
“Ta không lo lắng, thiên hạ có loạn hay không thì liên quan gì đến tiểu nữ nhỏ bé như ta.” Kỳ thật Phượng Khương Trần muốn nói nếu Đông Lăng diệt quốc nàng chỉ vỗ tay hoan hô, nhưng với thân phận của người bên cạnh nàng chỉ đành nuốt xuống lời này.
Phượng Khương Trần không muốn nói nhiều, không muốn để ý đến người đàn ông này nữa, nàng nhắm mắt đi ngủ. Dù sao sau khi nàng ngủ say thì hắn cũng sẽ đi.
Đông Lăng Vũ Cửu đợi Phượng Khương Trần ngủ say thì giúp nàng kéo lại chăn giống như mọi ngày mới rời đi.
Trong Cửu vương phủ yên tĩnh không giống như có người ở, đi rất lâu cũng không gặp ai, Đông Lăng Vũ Cửu rất hài lòng: “Đi, dẫn hắn đến đây.”