Hai mắt Phượng Khương Trần đỏ bừng, cực kỳ bất an, lúc nàng nhìn thấy khẩu súng trên mặt đất thì không chút nghĩ ngợi nào liền nhặt lên, nhắm vào huyệt thái dương mình.
Nàng không thể chấp nhận cuộc sống như vậy…
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, một mặt tuyệt vọng!
“Không ổn rồi, nàng muốn tự sát.” Bộ Kinh Vân giật mình.
Những người ở kẹt trong ma trận này đều tự mình dọa mình, tự mình tra tấn mình đến phát điên hoặc hành hạ bản thân đến chết, nhưng chưa có người nào tự sát.
“Đáng chết!” Lam Cửu Khánh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng tung người nhảy vào trong rừng trúc, lúc Phượng Khương Trần bóp cò đánh cho nàng bắt tỉnh.
Phượng Khương Trần ngã xuống mặt đắt, trên mặt đều là nước mắt, dáng vẻ bắt lực hoảng sợ khiến người khác đau lòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một người yêu quý sinh mệnh như Phượng Khương Trần lại phải tự sát như vậy?
Nhưng những lời Phượng Khương Trần nói hắn không tìm được chút thông tin hữu dụng nào.
“Cửu Khánh, nàng ấy không sao chứ?” Bộ Kinh Vân vẫn chậm hơn Lam Cửu Khánh một bước, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Thật đáng sợ… Tốc độ Cửu Khánh nhanh thật, nếu trễ một bước chắc chắn Phượng Khương Trần đã chết rồi.
Đúng là dọa chết hắn mà.
“Âm khí xâm nhập thân thể, nguyên khí bị tổn thương trầm trọng, kinh hãi quá độ.” Lam Cửu Khánh mặt không thay đổi nói, trong lòng lại âm thầm hồi hận.
“Không chết là tốt rồi, từ những câu nói của nàng không nghe được gì hữu ích cả, thật không biết trong lòng nàng sợ điều gì đến mức tự sát, ta vẫn cho rằng gan nàng lớn lắm, không ngờ lại nhát gan như vậy.”
Trong lòng Bộ Kinh Vân hiếu kỳ nhưng nhìn thấy Phượng Khương Trần trở thành như vậy, Lam Cửu Khánh còn khẩn trương hơn, sợ là hỏi không được.
“Đi ra ngoài rồi nói.” Lam Cửu Khánh nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, rất tốt bụng cất nó vào trong ngực mình.
Hắn đối với thứ này rất hiếu kỳ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, hắn nhất định phải nghiên cứu một chút dùng thứ này như thế nào, nếu có thể chế tạo theo quy mô lớn thì thiên hạ này…
Lam Cửu Khánh cắt suy tính của bản thân lại, đèẽtm Phượng Khương Trần về ngôi nhà gỗ nhỏ trong chùa.
Sắc mặt Phượng Khương Trần rất khó coi, giống như người chết vậy, Lam Cửu Khánh biết âm khí vào thân thể nếu muốn khôi phục cũng phải tốn một năm, nhưng sư phụ hắn có thể bày cửu thiên tụ âm trận thì tất nhiên sẽ có vật bồi bổ dương khí.
Lam Cửu Khánh lấy hạt ngọc đeo trên cỗ xuống đặt lên người Phượng Khương Trần.
Nói là hạt ngọc cũng không có sai, hạt ngọc đó có kích cỡ bằng ngón út, nhìn qua rất xấu, chất ngọc cũng xấu, nhưng nơi để viên ngọc này lên liền ám áp.
Bộ Kinh Vân bưng thuốc tới, thấy hàn khí trên người Phượng Khương Trần đã dần biến mắt: “Cửu Khánh, ngươi đem Hồn khí cho nàng sao?”
Đừng vội xem thường hạt ngọc kia, đây chính là Hồn khí mà sư phụ Lam Cửu Khánh hao phí tâm huyết chế tạo ra, Lam Cửu Khánh cũng nhiều lần nhờ viên ngọc này mới tránh khỏi nguy hiểm.
“Thân thể của nàng bị thương tổn nặng.” Lam Cửu Khánh không có giải thích thêm, nhận bát thuốc trong tay Bộ Kinh Vân, sau đó ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Phượng Khương Trần bị âm khí xâm nhập vào cơ thể, hôn mê bát tỉnh, thuốc này uống như thế nào Bộ Kinh Vân đương nhiên hiểu rõ, rất phối hợp rời đi, chỉ là trước khi rời đi thì hướng Lam Cửu Khánh nháy mắt trêu chọc.
Lam Cửu Khánh trấn định trầm ổn cỡ nào nhưng đối với sự trêu chọc này cũng không khống chế được mà đỏ tai, uy hiếp nói: “Nếu ngươi không đi ta sẽ nói cho Phượng Khương Trần biết thân phận của người, để nàng biết người nàng muốn tìm chính là ngươi, ngươi chờ bị người của Trần Quốc Công phủ truy sát đi.”
“Không phải chứ Lam Cửu Khánh. Ngươi vì một nữ nhân mà muốn bán đứng huynh đệ sao?” Bộ Kinh Vân biết Lam Cửu Khánh nói đùa nhưng cũng không nhịn được mà than vãn.
Aaa… Người huynh đệ này của hắn chính thức đắm chìm rồi, cho dù là trước kia hắn cũng chưa từng nói đùa như vậy.