“Đừng, không được, cứu mạng, cứu tôi, cứu tôi.”
Phượng Khương Trần lớn tiếng khóc lớn, đầu óc rối loạn, đột nhiên có chút tỉnh táo, nàng lóe lên một suy nghĩ.
Đây là đang xảy ra chuyện gi, rõ ràng đây là chuyện nàng gặp phải lúc hai mươi hai tuổi, nàng đã quên hết, tại sao lại quay về ngày đó.
Năm đó đối với Phượng Khương Trần là khoảng thời gian đen tối nhất, năm nàng hai mươi hai tuổi đại diện trường học đi tham gia hội nghị giao lưu quốc tế, trong hội nghị đó gặp được một bá tước người châu Âu, mà bá tước kia vừa gặp nàng đã yêu nên công khai theo đuổi nàng.
Nàng không có hứng thú tìm người yêu là người ngoại quốc, rất thẳng thắn từ chối, nhưng nàng từ chối cũng không ngăn cản được đối phương theo đuổi nàng.
Không ngờ rằng bá tước này điên cuồng theo đuổi nàng khiến vị hôn thê của hắn ghen ghét, vị hôn thê này dùng tiền thuê một đám người da đen bị HIV-Aids, muốn đám người da đen này hãm hiếp nàng, hơn nữa còn muốn hãm hiếp đến chết.
Ngày đó là ngày đen tối bắt lực và tuyệt vọng nhất trong đời nàng, cũng từ ngày đó sự thiện lương đơn thuần trong nàng biến mắt, từ ngày đó nàng không còn tin tưởng rằng thế giới này có sự công bằng, không còn tin tưởng pháp luật sẽ lấy lại bình đẳng cho mình.
Lúc đám người da đen kia nhào đến, Phượng Khương Trần biết mình sẽ không thoát được, nàng không muốn chịu nhục nên nghĩ muốn tự sát, bác sĩ biết rất rõ nên ra tay ở đâu nhanh nhát đề chết trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng đúng lúc này một người áo đen đột nhiên xuất hiện, hắn đánh ngất đám người da đen kia, nói với nàng: “Muốn báo thù thì tự mình ra tay, giết chết bọn chúng đi.”
Nàng chưa hoàn hồn lại đã cầm chặt dao trên tay, nhắm chặt mắt cắt đứt yết hầu những người da đen kia, giết chết những kẻ có ý đồ cường bạo nàng.
Đó là lần đầu tiên nàng giết người, không có sự sợ hãi và bắt an nào, vì nàng biết rõ, nếu bọn họ không chết thì người chết sẽ là mình.
Sau đó nàng tìm ra bằng chứng rằng vị hôn thê của bá tước kia thuê đám người da đen đó với mục đích cường bạo nàng, nhưng lại bị cơ quan tư pháp nơi đó tố cáo tội vu khống, yêu cầu nàng lập tức rút đơn kiện, nếu không sẽ bắt nàng vào tù với tội vu khống.
Nàng tin tưởng luật pháp như vậy, luật pháp lại hung hăng tát nàng một cái thật mạnh vào mặt, nàng chật vật trốn về nước, từ đấy thế giới pháp luật đối với nàng càng xa vời.
Sau khi sự việc đó xảy ra, nàng không còn tin vào sự trong sạch trên thế giới này nữa, thế giới này có rất nhiều chuyện đen tối, có một số việc ngay cả nhà nước cũng không quản được, điều duy nhất nàng có thể làm chính là không để những chuyện đó phát sinh trên người mình.
Phượng Khương Trần hai tay ôm chặt đầu, hình ảnh hiện lên trước mắt nàng và sự việc xảy ra ngày đó hoàn toàn không giống nhau.
Ngày đó đám người da đen căn bản không đụng được vào nàng, thế nhưng bây giờ trước mắt nàng lại không phải như vậy, nàng tự sát không thành công, cũng không có người cứu nàng, đám người da đen kia đặt nàng dưới thân…
Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy, chuyện này rõ ràng không xảy ra, ngày đó nàng không nhận những tổn thương này, nàng chỉ cảm thầy kinh hãi.
Phượng Khương Trần nói với chính bản thân đừng suy nghĩ, đừng nghĩ nữa, tất cả đều là giả, đây đều do tự nàng tưởng tượng ra, thế nhưng nàng lại không ngăn cản nổi chính mình.
Phượng Khương Trần biết điều mà nàng sợ nhất chính là ngày đó nếu như không có nam nhân áo đen kia cứu nàng, vậy nàng sẽ thế nào?
Coi như nàng chết rồi đám người da đen cũng không bỏ qua cho nàng, nàng không dám tưởng tượng nàng sẽ biến thành dạng gì, sẽ sa đọa đến mức nào.
“A, tôi không chấp nhận, tôi không chấp nhận cuộc sống như vậy, đây không phải là Phượng Khương Trần, đây không phải tôi, không phải tôi!”
Phượng Khương Trần thống khổ hét lớn, nàng không thể nào chấp nhận được cuộc sống như vậy, nếu thực sự biến thành như vậy thì nàng thà chết cho xong.