Lắc qua lắc lại, nàng đã trượt xuống, sau đó người đang bắt nàng lập tức thò tay kéo lên.
Hu hu hu… Đây là ngược đãi tù binh.
Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện ta không thể sống sót đi ra ngoài, rồi phải cầu nguyện thêm đừng rơi vào tay của ta, nếu bị ta bắt được, ta sẽ lột da bóc xương, sau đó lại bôi mật lên toàn thân rồi ném lên trên núi, cho ngươi hưởng thụ mùi vị bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Đương nhiên, lúc này Phượng Khương Trần chỉ có thể oán giận trong lòng, ngoài mặt vẫn mang dáng vẻ không thèm để ý, cho dù tứ chỉ của nàng không bị trói lại, cũng không tìm cơ hội tháo miếng vải đen xuống, hoặc là chạy trốn.
Nàng rất rõ với bản lĩnh của mình, nàng không thể làm được chuyện đó, nếu có thể thì nàng đã rút súng ngay vào lúc đối phương xuất hiện.
Mười tám người này có hơi thở rất vững vàng, hơn nữa vừa xuất hiện thì đã bao vây lấy nàng, ngay cả khi nàng có bản lĩnh bách phát bách trúng, thần xạ thủ dùng cả hai súng thì cũng không thoát được dưới tình huống đó, chứ đừng nói đến nàng chỉ có một cây súng nho nhỏ, một lần chỉ có thể đánh ra một viên đạn.
Có lẽ, sau khi nàng nỗ phát súng thứ hai, nàng đã bị người ta tung một chân đá chết.
“Ngươi rất phối hợp đấy.” Nam tử đang bắt Phượng Khương Trần thật sự kinh ngạc, sau khi lên ngựa, hắn ta đã tạo ra không ít cơ hội để Phượng Khương Trần chạy trốn, cô nương này lại không có hành động gì cả.
Đây thật sự là Phượng Khương Trần khôn khéo quyết đoán, không chịu chút thiệt thòi nào trong lời đồn sao?
Lời đồn này không là giả dối!
“Ta luôn rất thức thời.” Phượng Khương Trần bị lắc đến sắp ói ra, nhưng vẫn dành thời gian đề trả lời đối phương.
Nàng cũng không ngốc, xuất động mười tám cao thủ bắt nàng mà lại lộ ra sơ hở rõ ràng như vậy, thật là, bộ nghĩ đây là lần đầu tiên nàng bị bắt hay sao?
“Quả thật rất thức thời, hy vọng ngươi vẫn tiếp tục thức thời, vậy có lẽ chủ tử của chúng ta sẽ nhìn vào giá trị của ngươi mà không giết ngươi.” Nam tử tốt bụng mà nhắc nhở một câu.
Trên thực tế, nếu vừa rồi Phượng Khương Trần bỏ chạy, bọn họ nhất định sẽ không bắt lại.
Phượng Khương Trần bị che hai mắt nên không nhìn thấy, nhưng bọn họ biết, con đường này là lối mòn dẫn lên núi, bên phải là núi cao, bên trái là vực thẳm, độ rộng vừa vặn đủ cho một con ngựa đi qua.
Đương nhiên, cũng không phải loại ngựa nào cũng dám đi, ngựa của bọn họ đều được huấn luyện đặc biệt, ngựa bình thường căn bản không dám đi con đường này.
Nếu Phượng Khương Trần dám chạy trốn, nhảy qua bên phải thì đụng vào núi mà chết, nhảy qua trái thì ngã xuống vực mắt mạng.
Trên thực tế, những người mà bao nhiêu năm qua họ bắt tới đây, có tám phần là chết ở chỗ này.
Một đám người mơ tưởng chạy trốn, kết quả lại phát hiện bỏ chạy mới thật sự là đường chết.
Phủ Cửu vương.
“Vương gia, ảnh vệ truyền tin đến, Phượng cô nương đã bị người của Nam Lăng bắt đi rồi, người của chúng ta thì lần theo dấu vét, trên đường có để lại ký hiệu, hơn nữa chúng ta đã hát hương liệu đặc thù lên người của Phượng cô nương rồi, chim ruồi sẽ truy vết sát theo sau, lần này nhát định có thể tìm ra hang ỗ của Tam hoàng tử Nam Lăng.”
Người báo cáo kích động, cho dù đang cúi đầu nhưng cũng không che giấu được vẻ sùng bái đối với Cửu hoàng thúc.
Chỉ lợi dụng một Phượng Khương Trần mà đã tìm được hang ổ của Nam Lăng ở Đông Lăng, Cửu hoàng thúc thật sự lợi hại.
Bọn họ đã tốn thời gian mười năm mà vẫn không tìm thấy nơi đó, nước cờ lần này của Vương gia thật là tuyệt diệu.
“Động thủ, nhất định phải bảo vệ tốt cho Phượng Khương Trần, bổn vương muốn nàng lành lặn mà trở về.” Đông Lăng Vũ Cửu lạnh lẽo hạ lệnh, trong mắt lóe lên một tia sầu lo, nhưng lập tức lại bị lạnh lùng thay thế.
Phượng Khương Trần, đừng trách ta! Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!