Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 456




Thân là tướng cướp, lạc thú lớn nhất chính là nhìn thấy những người bị trói lộ ra vẻ sợ hãi hoảng hốt, không ngừng cầu xin bọn họ, như vậy mới có cảm giác thành công.



Nhưng Phượng Khương Trần này thì sao?



Không thể không nói, đây là nhiệm vụ bọn họ chuẩn bị đầy đủ nhát, cũng là thoải mái nhát.



Phượng Khương Trần gật đầu: “Ta biết, các ngươi vừa xuất hiện ta đã hiểu, nhưng trước khi giết ta, ta cảm thấy các ngươi nên lợi dụng hết giá trị. Chắc các ngươi cũng biết ta là một đại phu, ta rất rành về trị liệu ngoại thương, các ngươi nên để ta xử lý cho những người bị thương trước, sau đó lại giết ta.”



Vây cánh của Chu Tương chắc chắn có bị thương đúng không? Mà nếu những người này muốn giết nàng thật, sao lại nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp ra tay là được.



Đây là đề nghị lương thiện cỡ nào, hơn nữa Phượng Khương Trần rất phối hợp, đám người kia không phải không động lòng, chủ yếu là chủ tử cũng có dặn dò, bắt sống được thì tốt, bắt không được mới giết.



“Phượng Khương Trần quả nhiên là Phượng Khương Trần, ngươi thật sự rất khác biệt, được, nể mặt ngươi nghe lời như vậy, ta cũng không làm khó ngươi, lấy cái này che mắt lại.” Người cầm đầu ném cho Phượng Khương Trần một miếng vải đen.



Phượng Khương Trần bát cẩn làm rơi miếng vải đen xuống đất, dưới cái nhìn săm soi của mười tám đại hán, Phượng Khương Trần rất ung dung mà nhặt nó lên, vỗ vỗ tro bụi trên đó, lại lấy ra một cái khăn từ trong tay áo, che lên trên miếng vải đen rồi buộc lên mắt.



“Phượng Khương Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Người cầm đầu rất khó hiểu, buộc một tầng đã nhìn không thấy, vậy mà còn buộc hai lớp nữa, nàng quá phối hợp rồi.



“Bần, bị thương mắt.” Phượng Khương Trần rất hào phóng mà đưa miếng vải đen và cái khăn cho người dẫn đầu, ý bảo nàng không có ý gì khác.



Người dẫn đầu sợ Phượng Khương Trần giở chiêu trò gì, cần thận kiểm tra cái khăn một lần, xác định không thành vấn đề, lại trả lại cho Phượng Khương Trần: “Nữ nhân thật là phiền phức, chết đến nơi rồi còn sợ bẩn nữa chứ.”



Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười, không nói lời nào, chủ động xếp chồng cái khăn và miếng vải đen lên nhau, che lên trên hai mắt, nhưng nhân lúc mười tám người kia không hay biết, Phượng Khương Trần lặng lẽ kéo cái khăn xuống, vừa vặn che ở trước mũi.



Phượng Khương Trần dùng sức hít một hơi…



Mùi này thật khó ngửi, nhưng rất nâng cao tinh thần.



Nàng đã dùng nước thuốc ngâm cái khăn này, là một loại dược vật có tác dụng đề phòng Mông Hãn dược (Thuốc mê).



Không có cách nào, do xem TV quá nhiều, Phượng Khương Trần vẫn luôn biết Mông Hãn dược thời cổ đại tương đối lợi hại, thân là một bác sĩ, từ trước đến nay nàng có chủ trương dự phòng là chính, có thể tránh được thì phải tránh tối đa. Phải đề phòng vấn đề này trước, nếu không đợi đến khi trúng phải Mông Hãn dược, vậy thì khóc cũng khóc không được.



Không ngờ, thật sự đã dùng tới cái khăn này, tuy nàng cũng không biết đối phương có dùng Mông Hãn dược với nàng hay không, nhưng lo trước khỏi hoạ.



Vừa bị trói lại, Phượng Khương Trần đã bị hai người xách đi, sau đó liều mạng chạy thẳng một mạch, thường xuyên có cành cành lá lá đánh lên trên người.



Nếu như không đoán sai, bọn họ đang chạy lên ngọn núi, khó trách không cần ngựa, đường này không thích hợp cho ngựa đi, nàng luôn được bảo vệ bên trong, nhưng vẫn bị những nhánh cây và gai nhọn đâm trúng phát đau.



Ngay khi Phượng Khương Trần nghĩ, bọn họ sẽ chạy mãi vào trong núi sâu, lại đột nhiên bị người ném lên lưng ngựa.



Đúng vậy, ném.



Phượng Khương Trần lúc này như một túi hàng hóa, nằm ngang trên lưng ngựa, trước ngực bị yên ngựa cộm vào, hai chân lơ lửng, muốn khó chịu bao nhiêu thì có thể khó chịu bấy nhiêu, nhưng cố tình con đường lại vô cùng xóc nảy, Phượng Khương Trần cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang phát đau, xem ra hoàn toàn không cần Mông Hãn dược thì nàng cũng hôn mê.