Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 304




“Ta là đại phu, đây là chuyện ta nên làm. Chu Hằng, chuyện trong nhà giao cho đệ đấy, bắt lấy thời gian trùng tu đi, nếu như thiếu người có thể tìm Vũ Văn tướng quân, ngài ấy có vẻ rảnh lắm.”



Phượng Khương Trần hoàn toàn không biết hai chữ “khách khí” viết như thế nào…



Nàng mặc dù không phải thương nhân, không biết tranh từng tác lợi, nhưng hời của Vũ Văn Nguyên Hòa không chiếm chính là ngớ ngắn, dù sao Vũ Văn Nguyên Hòa cũng không xem nàng là người lạ, nàng cũng không tính toán với Vũ Văn Nguyên Hòa rõ ràng quá làm gì…



Vũ Văn Nguyên Hòa vồn là muốn làm bộ làm tịch, để Phượng Khương Trần sốt ruột thử xem sao, nhưng mắt thấy Phượng Khương Trần có vẻ mặt cười như không cười, nghĩ đến Phượng Khương Trần vừa “nể” mặt hắn, giảm tiền khám bệnh từ một nghìn lượng vàng xuống còn có một trăm lượng bạc, những lời chuẩn bị nói ra lại đổi thành: “Không thành vấn đề, có cái gì ta có thể giúp thì cứ nói.”



“Chu Hằng, nghe thấy chưa? Tuyệt đối đừng khách sáo với Vũ Văn tướng quân.” Phượng Khương Trần nháy mắt với Chu Hằng.



Xây phòng phẫu thuật cần rất nhiều thợ, nàng không muốn truyền ra nhiều lời đồn, để Vũ Văn Nguyên Hòa dẫn binh đến là tốt nhất, đến lúc cần chỉ cần hạ lệnh cắm khẩu cũng tiện hơn.



Hiển nhiên, Chu Hằng cũng biết điều đó, gật đầu.



“Tỷ tỷ yên tâm đi, đệ sẽ làm thật tốt, tỷ đi sớm về sớm, bọn đệ chờ tỷ về.” Đi đến phủ Lăng vương, bọn họ chung quy vẫn không yên tâm được, lo sợ Phượng Khương Trần lại chịu khổ.



“Yên tâm, ta chẳng máy chốc sẽ trở về thôi.” Lăng Vương phủ cũng chẳng phải là địa ngục trần gian, nàng đi vào còn có thể cụt tay mắt chân được chắc.



Vũ Văn Nguyên Hòa cay mắt phần tự tin này của Phượng Khương Trần, rất không nễ tình nói: “Ngươi chắc chắn đến vậy à? Lặc Vương sẽ để ngươi dễ dàng quay về?”



Khu khu…



Quản gia phủ Lăng Vương cũng không nễ tình gì cả mà chặn họng hắn, mặt lên án nhìn về phía Vũ Văn Nguyên Hòa.



Tướng quân, ngươi bôi bác thanh danh Lăng Vương, Lăng Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.



“Ha ha ha, ta nói đùa ấy mà, Khương Trần, ngươi đi sớm về sớm nha.” Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi. Vũ Văn Nguyên Hòa không chùn tay tẹo nào đẩy Phượng Khương Trần vào hồ lửa.



“Đồ bạn bè giả dối, ta sao lại quen biết ngài chứ.”



Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, bày ra vẻ mặt đã chịu đả kích lớn, ánh mắt lại ánh lên nét cười quỷ dị, tư thế chúng ta sang năm tính sổ với nhau.



Vũ Văn Nguyên Hòa nhớ tới những thủ đoạn máu tanh của Phượng Khương Trần, trên người rét run, vội vã tiên lên nhận lỗi…



Quản gia phủ Lăng Vương cà tám hộ vệ, trên mặt co rút cực độ, muốn cười mà không dám cười.



“Giả bộ cái gì, buồn cười thì cứ cười đi.” Vũ Văn Nguyên Hòa tối sầm mặt mày, ác liệt quét qua một đám người, giữ gìn uy phong của đại tướng quân là hắn đây.



Đáng tiếc…muộn rồi.



Mọi người cúi đầu, né tầm nhìn của Vũ Văn Nguyên Hòa, tiếp tục nhịn cười.



Vũ Văn Nguyên Hòa àI Danh tướng của Đông Lăng đánh đâu thắng đó, không gì là không thể phục, biết bao nhiêu nam nhi sùng bái hắn, khâm phục hắn, trong mắt nam nhi Đông Lăng, Vũ Văn Nguyên Hòa tướng quân chính là thần tượng của bọn họ.



Nhưng hôm nay nhìn thấy, cái người gọi là thần tượng hóa ra cũng không khác người bình thường là bao.



Vũ Văn Nguyên Hòa nghiến răng nghiền lợi, đanh muốn ra tay đắm bẹp người ta, Phượng Khương Trần lại đi cũng người của phủ Lăng Vương mắt rồi.



Làm con trai hoàng đế đúng là tốt thật, trong thành vốn không cho phép phi ngựa, nhưng có lệnh của Đông Lăng Tử Lãng đám người bọn họ vậy mà có thể ở giữa phố thúc ngựa lao nhanh.



Đây là lần đầu tiên Phượng Khương Trần đến phủ Lăng Vương, cách hai thế gia Vương, Tạ ở đường Ô Y có hai con phố.



Ở đường Ô Y có nhà họ Vương, Tạ, Thúc, Ôn, mà còn toàn phủ thân vương, phủ quận vương, thậm chí phủ đệ của bốn đại quốc công cũng ở đây, nhà giàu mọc san sát nhau, bắt mắt nhất vẫn là phủ đệ của Cửu hoàng thúc.