“Một trăm lượng bạc? Phượng tiểu thư, tiểu thư không gạt chúng ta đấy chứ?” Vệ tướng quân vẫn còn bình thường, nhưng con trai của ông ta thì không giữ được bình tĩnh, hỏi lại lần nữa.
Như thế này thì chênh lệch nhiều quá rồi.
“Lừa ngài ta kiếm được tiền sao? Giao tình của ta với Vũ Văn tướng quân ra sao chứ, nếu như không phải là sợ không lấy tiền khám bệnh, mọi người sẽ không vui thi ta trực tiếp không cần nữa rồi.”
Phượng Khương Trần tâng Vũ Văn Nguyên Hòa lên tận mây, Vũ Văn Nguyên Hòa nghe được vui ra mặt, ra ngoài không phải là cần thể diện sao, thề thì Phượng Khương Trần sẽ cho hắn thể diện cực lớn luôn.
“Vệ tướng quân, ta đã nói rồi, không cần lo lắng đâu, bệnh mắt của phu nhân ngài, Phượng Khương Trần nhất định có thể trị khỏi được mà.”
“Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi đừng có nói lung tung, trước khi chưa xem xét kỹ tình hình của Vệ phu nhân, ta không dám hứa chắc đâu. Ta là đại phu chứ không phải thần tiên.” Phượng Khương Trần vội vàng ngắt lời.
Nàng nhủ thầm trong lòng nỗi băn khoăn của Vương Cẩm Lăng đúng là chuẩn mà.
Những người ở bên ngoài kia hoàn toàn có thể lợi dụng y thuật của nàng mà tâng bốc nàng rồi giết nàng, thổi phồng nàng lên không có gì là không làm được, sau đó đem một bệnh nhân sắp chết đến nơi rồi cho nàng chữa trị…
Cha con Vệ tướng quân chỉ nói Phượng Khương Trần khiêm tốn, vội vã khen ngợi: “Y thuật của Phượng Khương Trần tiểu thư bọn ta tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần Phượng tiểu thư chịu giúp phu nhân ta chữa trị đã là tốt lắm rồi.”
Phượng Khương Trần cau mày.
Sợ nhất chính là loại cảm giác người khác hoàn toàn tin tưởng mình này, đem tính mạng giao vào tay mình, nhưng kết quả lại không được như mong muốn…
Đang định mở miệng giải thích, trước cửa lại một trận huyên náo, Phượng Khương Trần đi ra xem, chỉ thấy một người đàn ông mang dáng dấp quản gia, đưa theo tám thị vệ đi về phía Phượng phủ.
“Phượng Khương Trần, ngươi lại chuốc lấy phiền phức gì rồi à?” Vũ Văn Nguyên Hòa chỉ chỉ tình cảnh bên ngoài.
“Không có.” Phượng Khương Trần rất chắc chắn lắc đầu.
Chuyện xảy ra ở trong cung hôm trước, không phải là nói không có chuyện gì xảy ra sao, trang phục của mấy người này cũng không giống quan sai.
“Không có? Thế đám hung thần ác sát này là cái gì?” Vũ Văn Nguyên Hòa nghĩ đến hôm qua Phượng Khương Trần vào cung, đôi đồng tử trở nên căng thẳng.
Liên quan gì đến việc ngươi vào cung à?
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Vũ Văn Nguyên Hòa cũng mù tịt, chỉ biết là nàng vào cung thôi.
Phượng Khương Trần liền lắc đầu lia lịa.
“Người đến rồi, hỏi thì biết ngay thôi, nhìn bọn họ hẳn không phải là người trong cung.”
Phượng Khương Trần vừa tiến lên thì người có vẻ là quản gia kia liền vội nói: “Phượng tiểu thư, làm phiền tiểu thư rồi, tôi là quản gia của phủ Lăng Vương, phụng mệnh Lăng Vương, xin mời Phượng tiểu thư đi theo chúng tôi một chuyến đến phủ Lăng Vương.
Nhìn thì có vẻ khách khí, thực ra là không cho Phượng Khương Trần có chỗ từ chối.
“Lăng Vương? Ngài ấy mời ta?” Phượng Khương Trần khó hiểu.
Đông Lăng Tử Lãng bị thương nặng thế vậy mà đã tỉnh rồi, còn xuất cung rồi hả?
Quản gia gật đầu, sợ Phượng Khương Trần không tin, còn lấy ra lệnh bài của phủ Lăng vương: “Phượng tiểu thư không tin thì có thể hỏi Vũ Văn tướng quân đây.”
“Đúng rồi, đúng là lệnh bài phủ Lăng vương.” Vũ Văn Nguyên Hòa gật đầu đáp.
“Nếu đã như vậy thì đi thôi.” Dù sao không từ chối được, hà tất phải xoắn xuýt, bộ dạng kia của Đông Lăng Tử Lãng cũng chẳng thể làm gì được nàng.
“Vệ tướng quân, chúng ta đổi sang ngày mai đi, buổi sáng ngày mai ta ở Phượng phủ chờ ngài.”
“Được. Làm phiền Phượng tiểu thư rồi.” Vệ tướng quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta sợ Phượng Khương Trần một đi không trở lại, nghe thấy như thế yên tâm hơn nhiều.