“200cc máu, còn không đủ để nhét kẽ răng.” Phượng Khương Trần cầm túi máu, đặt ở bên trái Đông Lăng Tử Lãng.
“Lần sau nhất định phải tiết kiệm thêm một chút máu, đến lúc cần dùng lại tìm không ra.”
Phượng Khương Trần nhìn túi máu 200cc rất nhanh liền bị hút phẳng, trong lòng thở dài một tiếng buồn bực.
Nơi này là hoàng cung, mặc dù không thiếu máu cục bộ, nhưng nàng cũng không dễ dàng lấy máu, cho dù lấy đủ máu, hoàng gia cũng sẽ không cho phép nàng dùng.
Huyết mạch hoàng gia, hoàng gia sẽ cho phép máu cao quý trong cơ thể của họ bị ô nhiễm?
Cười nhạt một tiếng, Phượng Khương Trần đem tóc buộc lên, đeo găng tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Phượng Khương Trần đầu tiên là tiêm thuốc kháng sinh cho Đông Lăng Tử Lãng, tăng cường kháng thể, ngay sau đó lại tiêm cho hắn thuốc kích thích cung cấp máu cho tim.
Nếu không có máu, phải tự lấy máu của mình thôi.
Đông Lăng Tử Lãng toàn thân lạnh như băng, biểu hiện của máu lưu thông không đủ, nếu cứu sống cũng trở nên tàn phế, nàng trước tiên phải để cho cơ thể Đông Lăng Tử Lãng khôi phục, mới có thể rút mũi tên trên đùi.
Thân thể Đông Lăng Tử Lãng quá suy yếu, thân thể suy yếu như vậy, rất khó chịu đựng phẫu thuật kế tiếp, trước tiên nàng nhất định phải giúp cơ thể Đông Lăng Tử Lãng hồi phục lại.
Mười lăm phút sau, Phượng Khương Trần mới tiêm thuốc gây mê cho Đông Lăng Tử Lãng, Phượng Khương Trần không dám gây mê toàn thân cho hắn, chỉ có thể làm gây tê cục bộ, trong lòng âm thầm cầu nguyện, gã này không nên tỉnh lại giữa đường.
Đêm gây mê không có tác dụng, 200cc máu đầu tiên đã biến mắt.
Phượng Khương Trần tháo túi máu xuống, lại treo bình truyền dịch.
Phượng Khương Trần rất bận rộn, nhưng lại không có nửa tia bối rối hay lúng túng.
Trên bàn cạnh giường ngủ của Đông Lăng Tử Lãng, bày đầy đủ các loại bình thuốc, kim tiêm, nỗi bật nhất, vẫn là cái sơn đen.
Đem đặt ở trên bàn, cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể nghĩ ra được, tuy rằng thuận tay, nhưng cuối cùng cũng vẫy vẫy một chút.
Nửa canh giờ sau, sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng hơi tốt lên một chút, Phượng Khương Trần sờ sờ trán hắn, lại phát hiện cách cái găng tay không cách nào xác định được nhiệt độ, cởi găng tay lại phiền phức, thế là nàng trực tiếp dùng trán của mình chạm vào trán của Đông Lăng Tử Lãng.
“Thật may mắn, không bị sốt, nhưng chắc hẳn chốc nữa lại bắt đầu sốt đây…” chỉ chạm vào trong nháy mắt, đối với Phượng Khương Trần mà nói, không có bất kỳ cảm giác nào.
Nhưng… Đông Lăng Tử Lãng hôn mê sâu, lại chọn ngay lúc này mà khôi phục lại một chút thần trí.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy có một khuôn mặt rất đẹp tiến lại gần hắn, nhưng hắn ta kịp nắm bắt, chỉ cảm thấy khuôn mặt chỉ gần gũi với hắn ta trong tích tắc, toàn bộ cơ thể của mình ấm lên, nhưng tiếc là thời gian là quá ngắn nên hắn ta không thể nắm bắt.
Đông Lăng Tử Lãng bắt mãn thì thào một câu, Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua, nhưng không để ở trong lòng.
Bệnh đến mê mang rồi.
Lại kiểm tra thêm máy lần, cho đến khi xác định thân thể Đông Lăng Tử Lãng rốt cục có thể chịu đựng được thương tổn do rút mũi tên ra, Phượng Khương Trần mới bắt đầu cầm kéo, đem quần Đông Lăng Tử Lãng cắt toàn bộ, mũi tên lộ ra bên ngoài cũng cắt đứt.
Vết thương như vậy, căn bản không có biện pháp tỉ mỉ rửa sạch, Phượng Khương Trần cũng không có lòng tốt, mở ra một bình rượu dùng để khử trùng, Phượng Khương Trần trực tiếp đỗ lên đùi Đông Lăng Tử Lãng.
Thuốc trên vết thương, bị rượu toàn bộ rửa sạch, rượu thắm vào trong vết thương, phát hiện thanh âm “cười nhạo”, bất quá Đông Lăng Tử Lẫng lại không cảm giác được đau đớn, chân phải bày ra trước mắt Phượng Khương Trần.
Mà Phượng Khương Trần chưa bao giờ là một người thương hương tiếc ngọc, tay trái tiếp tục đỗ rượu vào vết thương của Đông Lăng Tử Lãng, tay phải đã cầm nhíp, kẹp bông, lau đi những thứ bản thỉu gần vết thương, đồng thời cầm máu.
Dùng hết một bình rượu, Phượng Khương Trần liền bắt đầu cần thận dọn dẹp vết thương của Đông Lăng Tử Lãng, để tránh có tàn dư gì, sau khi vết thương được vệ sinh sạch sẽ, Phượng Khương Trần dùng nhíp chống hai bên miệng vết thương, lúc này mới thấy rõ mũi tên kẹp trong thịt…