Chương 265
“Một đám phế vật, Đông Lăng vương triều không nuôi phế vật, người đâu, đem đám phế vật này kéo ra ngoài trảm hết cho trẫm.”
Đây là đế vương, ra lệnh một tiếng, thương vong vô số.
Chúng thái y mặt xám như tro tàn, lại không dám xin tha.
Hoàng Thượng vô cùng yêu thích Lạc Vương, mọi người đều biết, trên mặt Thái Tử hiện lên một chút thương tâm, nhưng rồi cũng mau chóng biến mắt.
Nhiều năm như vậy, hắn ta đã quen bị phụ hoàng coi thường.
Ngự lâm quân kéo các thái y ra bên ngoài, cung nữ cùng thái giám sợ tới mức run bần bật, không dám phát ra tiếng, một đám cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, sợ bản thân xui xẻo, cũng bị kéo ra ngoài.
“Hoàng Thượng.”
Đông Lăng Vũ Cửu đứng lên, toàn bộ người trong điện đều vì hành động của hắn mà ngừng lại.
“Cửu đệ?”
“Cửu hoàng thúc?”
Chúng thái y đã bị thị vệ kéo đến cửa đại điện, nghe được thanh âm này, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ họ được cứu rồi sao, nhưng ngay sau đó họ lại nghĩ lại.
Cửu hoàng thúc có tiếng máu lạnh vô tình, sao có thể sẽ cứu bọn họ.
Đông Lăng Vũ Cửu như không thấy gì, thần sắc đạm mạc, hắn tuy rằng nói chuyện cùng Hoàng Thượng, nhưng trong mắt hắn lại không có bắt luận kẻ nào.
“Hoàng Thượng, vết thương của Lạc Vương không thể kéo dài thêm được nữa, thần đệ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, cho Phượng Khương Trần vào cung thử một lần.” Đông Lăng Vũ Cửu nói lời này, vẫn không nhanh không chậm như cũ, không có nửa phần nôn nóng hay lo lắng.
Hoàng Thượng còn chưa mở miệng, Hoàng Hậu liền từ chối nói: “Cửu hoàng thúc, không cần nói nữa, bổn cung tuyệt đối không đồng ý.”
Lúc trước, Đông Lăng Vũ Cửu đã đề ra ý kiến này, bị Hoàng Hậu bác bỏ, lúc này lại nhắc tới lần nữa …
Đối đầu với Hoàng Hậu, Đông Lăng Vũ Cửu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như đề nghị này không phải hắn nói, nhưng hắn vẫn đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cho thấy lập trường của chính mình.
“Phượng Khương Trần? Nàng ta được không?” Hoàng Thượng trầm ngâm một khắc lát, sau đó hỏi lại.
“Không biết, tóm lại có thể thử một lần.” Đông Lăng Vũ Cửu trả lời tương đối không đảm bảo.
Hắn chỉ là không thích cách hành xử của Hoàng Hậu.
Thế gian này, người dám nói chuyện như vậy cùng Hoàng Thượng, chỉ có một người – Cửu hoàng thúc.
Hoàng Thượng trầm mặc, trong điện lại lần nữa lâm vào yên tĩnh…
Hoàng hậu tức giận hai mắt bốc lửa, hận không thể ăn thịt Đông Lăng Vũ Cửu.
Để Cho Phượng Khương Trần đến trị liệu cho Đông Lăng Tử Lãng, chính là bà đang tỏ ra yếu thế trước Phượng Khương Trần.
Mẫu nghỉ của một quốc gia, không thể để mắt đi mặt mũi như vậy.
Hoàng hậu đem nét dữ tợn trên mặt đè xuống, lạnh lùng nói với Đông Lăng Vũ Cửu: “Cửu hoàng thúc, Lăng Vương là vì cứu ngươi mới sinh tử không rõ, ngươi làm sao có thể đem Lăng Vương đang bị thương giao cho một nữ tử như Phượng Khương Trần, một nữ tử như vậy thì làm sao có thể có được bản lĩnh đó.”
Ngoại trừ lo việc mắt mặt, Hoàng hậu cũng không yên tâm giao Đông Lăng Tử Lãng cho Phượng Khương Trần.
Trong mắt Hoàng hậu, Phượng Khương Trần đối với Đông Lăng Tử Lãng tuyệt đối là có ý oán hận, cho dù Phượng Khương Trần có bản lĩnh này, Hoàng hậu cũng không muốn để cho nàng trị liệu, bà sợ Phượng Khương Trần sẽ lợi dụng cơ hội này, hại chết Lăng Vương.
Phượng Khương Trần chỉ là một cái tiện mệnh, không đáng giá, nhưng Lăng Vương không giống vậy.
Hoàng thượng không đề ý tới Hoàng hậu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đông Lăng Cửu: “Cửu đệ, vì sao ngươi lại coi trọng Phượng Khương Trần như vậy.”