Bụi đất rơi xuống hết, Ngao Thiên mang đám Tiểu Vũ đi tới.
Tuy Ngao Thiên, An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song đều từng thấy Mạc Phàm ra tay nhiều lần, nhưng lúc này ánh mắt nhìn Mạc Phàm có vài phần sợ hãi.
Mạc Phàm vừa ra tay không chỉ giết hơn ngàn 730 binh sĩ, còn hủy diệt toàn bộ xe tăng, phi cơ trực thăng, thậm chí là quân hạm.
Quả thực quá vô địch, một người tương đương với một hạm đội.
Ngao Thiên cũng là Thần Cảnh, còn là Long Tộc, nếu đổi lại là ông ta, đừng nói là hủy diệt toàn bộ xe tăng quân hạm, có khả năng ông ta sẽ bị lửa đạn nổ thành mảnh nhỏ.
Những pháp thuật này kết hợp với vũ khí hiện đại, uy lực thật sự quá mạnh, nhất là vũ khí trên quân hạm, chắc chắn Ma Long Chi Thể của ông ta không ngăn được.
Nhưng những thứ này đối phó Mạc Phàm, giống như chơi đùa.
Chỉ sợ chỉ có những vũ khí mang tính hủy diệt phạm vi lớn mới đối phó được Mạc Phàm, ví dụ như đạn hạt nhân, pháo điện từ, sóng siêu âm, vũ khí sóng âm.
- Anh, anh không sao chứ, những thứ này thật lợi hại?
Tiểu Vũ kéo quần áo Mạc Phàm, hỏi.
Cô vốn đi theo Mạc Phàm ra ngoài, là muốn để Mạc Phàm thấy cô cũng rất lợi hại, nhưng những thứ vừa rồi, tuy cô không thử một lần, nhưng cảm nhận được đó là những thứ cô không thể đối phó.
- Mấy thứ này không làm gì được anh đâu, chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm véo má Tiểu Vũ nói.
- Mạc tiên sinh, có cần tôi gọi một số hải vật gây chuyện ở đây không?
Ngao Thiên nhíu mày, hơi lo lắng nói.
Bọn họ thông qua Hải Nhãn tới, nhưng ở trên biển lâu như vậy, chỉ một tiếng đã có 730 binh sĩ mai phục bọn họ ở cảng.
Cho nên chuyện bọn họ đến Nhật quốc, chỉ sợ đã truyền khắp Nhật quốc rồi.
Bây giờ đến núi Phú Sĩ, không biết sẽ có cạm bẫy gì đợi bọn họ đây.
Dù sao có nhiều hải vật trên biển, để đám hải vật dò đường cho bọn họ trước, phân tán lực chú ý của một số thế lực Nhật quốc, đến núi Phú Sĩ sẽ thuận lợi hơn chút.
Dù sao nếu Mạc Phàm đến đây, không có thế lực Nhật quốc nào hi vọng Mạc Phàm thắng, lại càng không có thế lực nào hi vọng Mạc Phàm thắng mang người Bạch gia rời đi, dù sao chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một quốc gia.
- Long Vương, ông biết vì sao tôi mang ông đến Nhật quốc không?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.
Ngao Thiên nhíu mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Tiểu vương đi cùng Mạc tiên sinh, là muốn báo thù cừu Abe Seimei đoạt thân xác bổn vương, Mạc tiên sinh mang tiểu vương tới có phải vì chuyện này không?
Ngao Thiên không dám chắc hỏi.
- Mang ông đến báo thù, ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ngao Thiên một cái nói.
Gương mặt già nua của Ngao Thiên lập tức đỏ bừng, lúc tới ông ta rất phấn chấn, chuẩn bị đánh một trận ở Nhật quốc, xả cơn giận của mình.
Nhưng ông ta vừa ra tay thiếu chút nữa bị đám con kiến Trúc Cơ bắt đi.
Đây mới chỉ là món khai vị, còn chưa nhìn thấy Abe Seimei, ông ta đã không thể đối phó món khai vị, tiếp theo chỉ có thể nhìn Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh dạy dỗ phải, tiểu vương ở trong giếng ngọc nhiều năm như vậy, là tiểu vương quá kiêu ngạo.
- Tôi mang ông tới, là muốn dẫn ông tới, sau đó bình yên mang ông quay về, ngoại trừ bảo ông mở Hải Nhãn cho tôi thì không còn gì khác, ông để ý tới mấy bọn họ là được.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Tuy hắn chỉ ngưng tụ Thần Nguyên, nhưng cũng từ địa đến trời, rất nhiều thuật pháp lúc trước không sử dụng được đã mở ra.
Nếu hắn cảm thấy lần này tới Nhật quốc sẽ gặp nguy hiểm, hắn đã không mang theo đám Tiểu Vũ.
Vẻ mặt Ngao Thiên sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại có thêm vài phần kính sợ.
Từ lúc bắt đầu Mạc Phàm đã không định để ông ta ra tay, phải có thực lực rất mạnh mới tự tin như vậy.
- Là tiểu vương lo lắng quá rồi.
Ngao Thiên vội vàng nói.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm không để ở trong lòng.
Ngao Thiên vẫy tay, du thuyền bên bờ được một tầng sáng chiếu lên, biến mất ở trong nước, một đám người đi về phía phi cơ trực thăng.
- Đến núi Phú Sĩ.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ngân quang, ra lệnh với người điều khiển bị hắn khống chế.
- Dạ, đại nhân.
Người điều khiển hơi đờ đẫn gật đầu với Mạc Phàm, phi cơ trực thăng bay đến giữa không trung, quay đầu trong không trung bay về phía núi Phú Sĩ.
Đám Mạc Phàm vừa mới rời đi, mấy chục bóng người nhoáng lên một cái xuất hiện tại cảng Tokyo.
Nhìn thi thể trên đất và phế tích, tất cả đám người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt đều viết hai chữ “kinh hãi”.
Một người Hoa Hạ diệt một đoàn quân 730 binh sĩ rất mạnh, chuyện này thật đáng sợ, nhất định phải truyền tin tức này đi.
Những người này lấy lại bình tĩnh, không ít người lấy thiết bị truyền tin ra.
…
Hai tiếng sau, trên núi Phú Sĩ, trong một biệt viện được hoa anh đào vây quanh.
Một lão giả tóc bạc nhắm nghiền hai mắt ngồi ngay ngắn trong chính sảnh, lư hương trước người không ngừng tỏa khói ra, ở cửa có hai đồng tử canh giữ.
Vẻ mặt lão giả này rất hiền hòa, nhìn như lão giả hơn 70 bình thường, nhưng theo ông ta hít thở, hoa anh đào ở ngoài sân tự nhiên dừng lại, giống như bị định trụ sau đó lại bay đi.
Rơi xuống dừng lại, khiến hoa anh đào mãi mà chưa rơi xuống đất.
Lão giả này đúng là Âm Dương Sư nổi tiếng nhất ở Nhật quốc, Abe Seimei.
Sau khi Abe Seimei qua đời, Thiên Hoàng hạ lệnh xây phủ đệ của Abe Seimei thành đền thờ, nhưng không ít đại thế lực Nhật quốc đều biết, Abe Seimei không hề ở trong đền thề, mà ở trong biệt viện trên núi Phú Sĩ.Đến đây bái phỏng Abe Seimei, mới chân chính có được phù hộ bình an của Abe Seimei.
Đúng lúc này, một lão giả tóc bạc mặc trường bào hai màu đen trắng vội vàng chạy vào, đứng ở ngoài cửa.
- Bái kiến đại nhân.
Lão giả hơi cong người 90 độ, cung kính nói.
- Có chuyện gì thì nói thẳng đi?
Mắt Abe Seimei vẫn nhắm chặt như cũ, lạnh nhạt hỏi.
- Ishii Koro vốn mang theo 730 binh sĩ đi ngăn người Hoa Hạ kia, hai tiếng trước đã bị người Hoa Hạ đó diệt sạch, còn bị cậu ta cướp một máy bay trực thăng, Tojo đại nhân, Yagiu đại nhân, Kukai đại sư, Iga tiên sinh cùng với Dogen thượng sư bảo tôi hỏi đại nhân một phen, có cần phái người ngăn cản tên tiểu tử kia không.
Lão giả hỏi.
- Không phải bọn họ đã phái người ngăn cản sao?
Mắt Abe Seimei mở ra một khe hở, không nóng không lạnh nói.
Từ Tokyo đến núi Phú Sĩ chỉ hơn 80 cây, nếu Mạc Phàm cướp được một phi cơ trực thăng, nên đến núi Phú Sĩ một tiếng trước rồi, cho dù không có phi cơ trực thăng, nhưng với thực lực của cao thủ Thần Cảnh, 80 km không cần đến hai tiếng.
Sở dĩ Mạc Phàm còn chưa tới, hẳn là gặp cản trở trên đường.
- Mấy vị Kaga tiên sinh, Iwasaki tiên sinh chưa đến, có khả năng bọn họ đã ra tay.
Lão giả giải thích.
- Nói với bọn họ không cần phái người đối phó Mạc tiên sinh, thả cậu ta tiến vào núi Phú Sĩ là được.
Abe Seimei bình tĩnh nói.
- Dạ, đại nhân, tôi lập tức đi báo.
Lão giả do dự một lát, xoay người muốn rời đi.
Lão giả còn chưa đi được hai bước, thì được gọi lại.
- Không cần, cậu ta đã đến rồi. Bụi đất rơi xuống hết, Ngao Thiên mang đám Tiểu Vũ đi tới.
Tuy Ngao Thiên, An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song đều từng thấy Mạc Phàm ra tay nhiều lần, nhưng lúc này ánh mắt nhìn Mạc Phàm có vài phần sợ hãi.
Mạc Phàm vừa ra tay không chỉ giết hơn ngàn 730 binh sĩ, còn hủy diệt toàn bộ xe tăng, phi cơ trực thăng, thậm chí là quân hạm.
Quả thực quá vô địch, một người tương đương với một hạm đội.
Ngao Thiên cũng là Thần Cảnh, còn là Long Tộc, nếu đổi lại là ông ta, đừng nói là hủy diệt toàn bộ xe tăng quân hạm, có khả năng ông ta sẽ bị lửa đạn nổ thành mảnh nhỏ.
Những pháp thuật này kết hợp với vũ khí hiện đại, uy lực thật sự quá mạnh, nhất là vũ khí trên quân hạm, chắc chắn Ma Long Chi Thể của ông ta không ngăn được.
Nhưng những thứ này đối phó Mạc Phàm, giống như chơi đùa.
Chỉ sợ chỉ có những vũ khí mang tính hủy diệt phạm vi lớn mới đối phó được Mạc Phàm, ví dụ như đạn hạt nhân, pháo điện từ, sóng siêu âm, vũ khí sóng âm.
- Anh, anh không sao chứ, những thứ này thật lợi hại?
Tiểu Vũ kéo quần áo Mạc Phàm, hỏi.
Cô vốn đi theo Mạc Phàm ra ngoài, là muốn để Mạc Phàm thấy cô cũng rất lợi hại, nhưng những thứ vừa rồi, tuy cô không thử một lần, nhưng cảm nhận được đó là những thứ cô không thể đối phó.
- Mấy thứ này không làm gì được anh đâu, chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm véo má Tiểu Vũ nói.
- Mạc tiên sinh, có cần tôi gọi một số hải vật gây chuyện ở đây không?
Ngao Thiên nhíu mày, hơi lo lắng nói.
Bọn họ thông qua Hải Nhãn tới, nhưng ở trên biển lâu như vậy, chỉ một tiếng đã có 730 binh sĩ mai phục bọn họ ở cảng.
Cho nên chuyện bọn họ đến Nhật quốc, chỉ sợ đã truyền khắp Nhật quốc rồi.
Bây giờ đến núi Phú Sĩ, không biết sẽ có cạm bẫy gì đợi bọn họ đây.
Dù sao có nhiều hải vật trên biển, để đám hải vật dò đường cho bọn họ trước, phân tán lực chú ý của một số thế lực Nhật quốc, đến núi Phú Sĩ sẽ thuận lợi hơn chút.
Dù sao nếu Mạc Phàm đến đây, không có thế lực Nhật quốc nào hi vọng Mạc Phàm thắng, lại càng không có thế lực nào hi vọng Mạc Phàm thắng mang người Bạch gia rời đi, dù sao chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một quốc gia.
- Long Vương, ông biết vì sao tôi mang ông đến Nhật quốc không?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.
Ngao Thiên nhíu mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Tiểu vương đi cùng Mạc tiên sinh, là muốn báo thù cừu Abe Seimei đoạt thân xác bổn vương, Mạc tiên sinh mang tiểu vương tới có phải vì chuyện này không?
Ngao Thiên không dám chắc hỏi.
- Mang ông đến báo thù, ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ngao Thiên một cái nói.
Gương mặt già nua của Ngao Thiên lập tức đỏ bừng, lúc tới ông ta rất phấn chấn, chuẩn bị đánh một trận ở Nhật quốc, xả cơn giận của mình.
Nhưng ông ta vừa ra tay thiếu chút nữa bị đám con kiến Trúc Cơ bắt đi.
Đây mới chỉ là món khai vị, còn chưa nhìn thấy Abe Seimei, ông ta đã không thể đối phó món khai vị, tiếp theo chỉ có thể nhìn Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh dạy dỗ phải, tiểu vương ở trong giếng ngọc nhiều năm như vậy, là tiểu vương quá kiêu ngạo.
- Tôi mang ông tới, là muốn dẫn ông tới, sau đó bình yên mang ông quay về, ngoại trừ bảo ông mở Hải Nhãn cho tôi thì không còn gì khác, ông để ý tới mấy bọn họ là được.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Tuy hắn chỉ ngưng tụ Thần Nguyên, nhưng cũng từ địa đến trời, rất nhiều thuật pháp lúc trước không sử dụng được đã mở ra.
Nếu hắn cảm thấy lần này tới Nhật quốc sẽ gặp nguy hiểm, hắn đã không mang theo đám Tiểu Vũ.
Vẻ mặt Ngao Thiên sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại có thêm vài phần kính sợ.
Từ lúc bắt đầu Mạc Phàm đã không định để ông ta ra tay, phải có thực lực rất mạnh mới tự tin như vậy.
- Là tiểu vương lo lắng quá rồi.
Ngao Thiên vội vàng nói.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm không để ở trong lòng.
Ngao Thiên vẫy tay, du thuyền bên bờ được một tầng sáng chiếu lên, biến mất ở trong nước, một đám người đi về phía phi cơ trực thăng.
- Đến núi Phú Sĩ.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ngân quang, ra lệnh với người điều khiển bị hắn khống chế.
- Dạ, đại nhân.
Người điều khiển hơi đờ đẫn gật đầu với Mạc Phàm, phi cơ trực thăng bay đến giữa không trung, quay đầu trong không trung bay về phía núi Phú Sĩ.
Đám Mạc Phàm vừa mới rời đi, mấy chục bóng người nhoáng lên một cái xuất hiện tại cảng Tokyo.
Nhìn thi thể trên đất và phế tích, tất cả đám người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt đều viết hai chữ “kinh hãi”.
Một người Hoa Hạ diệt một đoàn quân 730 binh sĩ rất mạnh, chuyện này thật đáng sợ, nhất định phải truyền tin tức này đi.
Những người này lấy lại bình tĩnh, không ít người lấy thiết bị truyền tin ra.
…
Hai tiếng sau, trên núi Phú Sĩ, trong một biệt viện được hoa anh đào vây quanh.
Một lão giả tóc bạc nhắm nghiền hai mắt ngồi ngay ngắn trong chính sảnh, lư hương trước người không ngừng tỏa khói ra, ở cửa có hai đồng tử canh giữ.
Vẻ mặt lão giả này rất hiền hòa, nhìn như lão giả hơn 70 bình thường, nhưng theo ông ta hít thở, hoa anh đào ở ngoài sân tự nhiên dừng lại, giống như bị định trụ sau đó lại bay đi.
Rơi xuống dừng lại, khiến hoa anh đào mãi mà chưa rơi xuống đất.
Lão giả này đúng là Âm Dương Sư nổi tiếng nhất ở Nhật quốc, Abe Seimei.
Sau khi Abe Seimei qua đời, Thiên Hoàng hạ lệnh xây phủ đệ của Abe Seimei thành đền thờ, nhưng không ít đại thế lực Nhật quốc đều biết, Abe Seimei không hề ở trong đền thề, mà ở trong biệt viện trên núi Phú Sĩ.Đến đây bái phỏng Abe Seimei, mới chân chính có được phù hộ bình an của Abe Seimei.
Đúng lúc này, một lão giả tóc bạc mặc trường bào hai màu đen trắng vội vàng chạy vào, đứng ở ngoài cửa.
- Bái kiến đại nhân.
Lão giả hơi cong người 90 độ, cung kính nói.
- Có chuyện gì thì nói thẳng đi?
Mắt Abe Seimei vẫn nhắm chặt như cũ, lạnh nhạt hỏi.
- Ishii Koro vốn mang theo 730 binh sĩ đi ngăn người Hoa Hạ kia, hai tiếng trước đã bị người Hoa Hạ đó diệt sạch, còn bị cậu ta cướp một máy bay trực thăng, Tojo đại nhân, Yagiu đại nhân, Kukai đại sư, Iga tiên sinh cùng với Dogen thượng sư bảo tôi hỏi đại nhân một phen, có cần phái người ngăn cản tên tiểu tử kia không.
Lão giả hỏi.
- Không phải bọn họ đã phái người ngăn cản sao?
Mắt Abe Seimei mở ra một khe hở, không nóng không lạnh nói.
Từ Tokyo đến núi Phú Sĩ chỉ hơn 80 cây, nếu Mạc Phàm cướp được một phi cơ trực thăng, nên đến núi Phú Sĩ một tiếng trước rồi, cho dù không có phi cơ trực thăng, nhưng với thực lực của cao thủ Thần Cảnh, 80 km không cần đến hai tiếng.
Sở dĩ Mạc Phàm còn chưa tới, hẳn là gặp cản trở trên đường.
- Mấy vị Kaga tiên sinh, Iwasaki tiên sinh chưa đến, có khả năng bọn họ đã ra tay.
Lão giả giải thích.
- Nói với bọn họ không cần phái người đối phó Mạc tiên sinh, thả cậu ta tiến vào núi Phú Sĩ là được.
Abe Seimei bình tĩnh nói.
- Dạ, đại nhân, tôi lập tức đi báo.
Lão giả do dự một lát, xoay người muốn rời đi.
Lão giả còn chưa đi được hai bước, thì được gọi lại.
- Không cần, cậu ta đã đến rồi.