Thần Y Trọng Sinh

Chương 967




Ishii Koro nhướn mày, sắc mặt khẽ thay đổi.

- Tên kia, cậu thử những vũ khí này trước đã rồi nói sau.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến Ishii Koro, cũng không cần để ý.

Hắn xoay người nhìn thoáng qua đạn bay tới, đạn loại này còn dài hơn ngón tay người trưởng thành.

Cho dù là chặn đạn bình thường, bắn lên người cũng khiến người nổ thành hai đoạn, càng không nói đến đạn có khắc phù văn xem như là pháp khí.

Một viên đạn như vậy, uy lực không kém đạn xuyên thép.

Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua viên đạn sắp bắn đến người hắn, ánh mắt nhìn phi cơ trực thăng, xe tăng và quân hạm.

- Khai đao từ các người trước, nổ cho tôi!

Mắt hắn nheo lại, trong chớp mắt đồng tử biến thành màu bạc như thủy ngân, năng lượng vô hình lan nhanh ra xung quanh.

Năng lượng vô hình này đến chỗ nào, đạn bay tới như không gian đứng im lại, đứng trước người Mạc Phàm chưa đủ hai thước.

Nhưng mà.

Trong máy bay trực thăng, xe tăng và quân hạm, bỗng nhiên Ma Văn trên đạn pháo đang nuôi lực sáng lên hồng quang từ dưới đáy, sau đó lan tràn trên đỉnh chóp.

Ngay sau đó, pháo còn chưa bay ra khỏi nòng súng nổ tung.

Trên bầu trời, ngoại trừ một phi cơ trực thăng ra, tất cả những cái khác đều nổ tung, giống như khói lửa tản ra trong không trung.

Bên trên đang tập kích ngay cả kêu đều chưa kịp, thì hóa thành mảnh nhỏ.

Khoảng chừng có hơn một ngàn âm thanh dB, giống như từng pháo hạng nặng nổ tung trong không trung.

Sóng năng lượng cường đại đánh ra bốn phía, trên tòa nhà ở phía xa, thủy tinh đồng loạt bị biến thành mảnh nhỏ.

Trên mặt đất, trong chớp mắt xe tăng mấy chục tấn dập nát, thân xe nổ tung từ trong, giống như một đóa hoa từ nụ hoa, rồi biến thành đóa hoa nở rộ, cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ.

Ngọn lửa phóng lên trời, năng lượng kh ủng bố chấn đắc mặt đất dập nát, bụi đất, tảng đá, mảnh nhỏ xe tăng như gió bão cấp 18 bay ra xung quanh.

Trong nước biển, trên quân hạm màu trắng xuất hiện đại động màu đen, khói cuồn cuộn thổi lên, như khói báo động.

Trong đó có một quân hạm hơi nhỏ trực tiếp biến thành hai đoạn, chậm rãi chìm vào nước.

Còn chưa hoàn toàn chìm xuống, pháo trong khoang thuyền giống như bị kích nổ.

“Bùm!” một tiếng nổ mạnh chấn đắc màng tai, nước biển lan ra xung quanh như trốn, sóng lớn nhấc lên lại hạ xuống, vô cùng mãnh liệt.

Chỉ trong chớp mắt, cả vịnh Tokyo gần như thành phế tích, hoàn toàn là thế giới của lửa, bụi đất, thi thể.

Tiếng nổ mạnh ù ù, nổ mạnh đến mức mang đến năng lượng dao động lớn, lan từ không khí ra xa.

Cư dân gần đó vội vàng nhìn về phía bên này.

- Sao lại thế này, động đất à, hay là núi lửa?

- Động đất rồi?

Có người bình tĩnh nói.

Ở Nhật quốc động đất như cơm bữa, cho nên không ít người đã quen rồi.

- Không thể nào, xế chiều hôm nay hải cảng bị phong bế khẩn cấp, có phải đang diễn tập không?

- Không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Không chỉ gần hải cảng, ngay cả khu Đông vô cùng náo nhiệt cách hải cảng hơn mười dặm cũng có thể cảm nhận được dư âm nổ mạnh.

Trong một tòa nhà theo phong cách Nhật cổ, trước cửa sổ, một người đàn ông đeo mặt nạ đen, mặc đồ trắng nhìn về phía vịnh Tokyo, hỏi:

- Năng lượng dao động mạnh như vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia đến đây rồi?

Tin tức Mạc Phàm tới Nhật quốc đã truyền ra, năng lượng dao động mạnh như thế, chỉ có khả năng là Thần Cảnh mới có, chắc chắn là tên tiểu tử kia.

- Một tiếng trước, bỗng nhiên 730 binh sĩ phong bế cảng Tokyo, hẳn là đối phó người Hoa Hạ kia.

Một mỹ nữ mặc kimono Nhật quốc, mái tóc dài đen tuyền búi cao lên, đứng sau người đàn ông này đột nhiên hơi cúi thấp người, cung kính nói.

- Tiểu tử này đúng là không tầm thường.

- Không tầm thường thì thế nào, gặp phải 730 binh sĩ, chỉ sợ tên tiểu tử kia không gặp được Abe đại nhân, còn trở thành vật thể thí nghiệm?

Mỹ nữ mặc kimono nhíu mày, cười nói.

730 binh sĩ là quân đội chuyên xử lý dị nhân, đã bắt đầu nghiên cứu dị nhân từ trăm năm trước.

Ở thời chiến tranh, bởi vì có lượng lớn dị nhân Hoa Hạ làm vật thể thí nghiệm, mà tiến bộ không ít.

Những kỹ thuật này kết hợp với công cụ, vũ khí hiện đại, Thần Cảnh cũng một đi không trở về.

Ở trước 730 binh sĩ, Mạc Phàm chỉ là con mồi, vật thí nghiệm mà thôi, con mồi và vật thí nghiệm có thể thoát khỏi tay thợ săn sao?

Người đàn ông đeo mặt nạ đen mặc áo trắng nhíu mày, trong mắt chớp lóe tinh quang, vẫn nhìn về phía nổ mạnh như cũ.

- Chỉ mong là như vậy, chuẩn bị một chiếc xe, đến núi Phú Sĩ.

- Đến núi Phú Sĩ, chuyện này cần thiết sao?

Mỹ nữ mặc kimono tò mò hỏi.

ầ ế ể ế- Mang theo một phần lễ vật, nếu tiểu tử kia chết, thì đưa lễ vật cho nhà Miyamoto.

Người đàn ông nói.

- Dạ, đại nhân.

Ngoại trừ nơi này, trong một ngôi chùa, một vị lão hòa thượng đang niệm Phật nhìn thoáng qua vịnh Tokyo, đi về phía núi Phú Sĩ.

Mỗi bước chỉ chưa tới một thước, nhưng khi đặt chân mặt đất như ngắn lại, đã đến nơi cách mấy chục mét.

… T

rong vịnh Tokyo, Mạc Phàm đứng trong ngọn lửa và bụi đất, trong mắt chớp lóe ngân quang, nhìn Ishii Koro.

Miệng Ishii Koro há to, đôi mắt đảo liên tục, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.

Định trụ đạn bắ n ra với tốc độ cao đã khiến người ta kinh ngạc, vậy mà Mạc Phàm còn khiến những trận pháp đặc biệt khắc trên những đạn pháo tự nổ tung.

Những trận pháp trên đạn pháo đều khác nhau, vì phòng ngừa thuật sĩ pháp lực mạnh khống chế.

Cho dù bị một loại trong đó khống chế, cũng không thể nắm giữ toàn bộ, chỉ cần một viên bắn trúng, người bị bắn trúng còn thảm hơn xe tăng bọc thép.

Nhưng Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái, vậy mà bùng nổ tất cả, cũng hủy diệt hết những cạm bẫy mà ông ta bố trí.

- Sao lại có chuyện này được?

- Cho dù những thứ này của ông là pháp bảo từng được tế luyện, kết quả cũng như thế, đều bị tôi khống chế.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Pháp bảo từng tế luyện, hắn muốn cướp thì cướp, Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội là ví dụ, chỉ là trong chớp mắt hắn không thể cướp được nhiều như thế.

Nhưng cho dù là pháp bảo, hắn khống chế người sử dụng những pháp bảo này là được rồi, nên hủy diệt thì vẫn bị hủy diệt như trước.

Huống chi những thứ này còn không phải là pháp bảo, chỉ là một số pháp khí cấp thấp.

- Xuống đây!

Mạc Phàm khẽ quát một câu.

Trên máy bay trực thăng còn sót lại, mấy người của 730 binh sĩ rơi từ không trung xuống.

“Răng rắc!” Mấy binh sĩ kêu lên đau đớn, rơi mạnh xuống đất, tiếng xương gãy vang lên, huyết dịch chậm rãi trào từ người bọn họ ra.

Máy bay quân dụng kia cũng chậm rãi rơi xuống, đỗ ở một bên, mắt binh sĩ trong khoang điều khiển cũng là một vùng màu bạc, giống hệt Mạc Phàm.

Mắt Ishii Koro lại mở to, nhìn Mạc Phàm như nhìn yêu quái.

Ông ta tưởng rằng mình đã vô cùng hiểu biết Nhẫn Thuật quốc gia, đạo thuật và công phu Hoa Hạ, thậm chí là ma pháp đấu khí phương Tây, còn có thể phá giải được toàn bộ.

Ai biết một vật thí nghiệm kia, vậy mà có thể kh ủng bố như vậy?

- Chuyện này…

- Ông cũng có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn giơ tay lên, mấy viên đạn trôi nổi sau lưng hắn lập tức bay về phía Ishii Koro.

“Pằng pằng pằng…” Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Ishii Koro bị nổ thành huyết vụ, được gió thổi bay. Ishii Koro nhướn mày, sắc mặt khẽ thay đổi.

- Tên kia, cậu thử những vũ khí này trước đã rồi nói sau.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến Ishii Koro, cũng không cần để ý.

Hắn xoay người nhìn thoáng qua đạn bay tới, đạn loại này còn dài hơn ngón tay người trưởng thành.

Cho dù là chặn đạn bình thường, bắn lên người cũng khiến người nổ thành hai đoạn, càng không nói đến đạn có khắc phù văn xem như là pháp khí.

Một viên đạn như vậy, uy lực không kém đạn xuyên thép.

Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua viên đạn sắp bắn đến người hắn, ánh mắt nhìn phi cơ trực thăng, xe tăng và quân hạm.

- Khai đao từ các người trước, nổ cho tôi!

Mắt hắn nheo lại, trong chớp mắt đồng tử biến thành màu bạc như thủy ngân, năng lượng vô hình lan nhanh ra xung quanh.

Năng lượng vô hình này đến chỗ nào, đạn bay tới như không gian đứng im lại, đứng trước người Mạc Phàm chưa đủ hai thước.

Nhưng mà.

Trong máy bay trực thăng, xe tăng và quân hạm, bỗng nhiên Ma Văn trên đạn pháo đang nuôi lực sáng lên hồng quang từ dưới đáy, sau đó lan tràn trên đỉnh chóp.

Ngay sau đó, pháo còn chưa bay ra khỏi nòng súng nổ tung.

Trên bầu trời, ngoại trừ một phi cơ trực thăng ra, tất cả những cái khác đều nổ tung, giống như khói lửa tản ra trong không trung.

Bên trên đang tập kích ngay cả kêu đều chưa kịp, thì hóa thành mảnh nhỏ.

Khoảng chừng có hơn một ngàn âm thanh dB, giống như từng pháo hạng nặng nổ tung trong không trung.

Sóng năng lượng cường đại đánh ra bốn phía, trên tòa nhà ở phía xa, thủy tinh đồng loạt bị biến thành mảnh nhỏ.

Trên mặt đất, trong chớp mắt xe tăng mấy chục tấn dập nát, thân xe nổ tung từ trong, giống như một đóa hoa từ nụ hoa, rồi biến thành đóa hoa nở rộ, cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ.

Ngọn lửa phóng lên trời, năng lượng kh ủng bố chấn đắc mặt đất dập nát, bụi đất, tảng đá, mảnh nhỏ xe tăng như gió bão cấp 18 bay ra xung quanh.

Trong nước biển, trên quân hạm màu trắng xuất hiện đại động màu đen, khói cuồn cuộn thổi lên, như khói báo động.

Trong đó có một quân hạm hơi nhỏ trực tiếp biến thành hai đoạn, chậm rãi chìm vào nước.

Còn chưa hoàn toàn chìm xuống, pháo trong khoang thuyền giống như bị kích nổ.

“Bùm!” một tiếng nổ mạnh chấn đắc màng tai, nước biển lan ra xung quanh như trốn, sóng lớn nhấc lên lại hạ xuống, vô cùng mãnh liệt.

Chỉ trong chớp mắt, cả vịnh Tokyo gần như thành phế tích, hoàn toàn là thế giới của lửa, bụi đất, thi thể.

Tiếng nổ mạnh ù ù, nổ mạnh đến mức mang đến năng lượng dao động lớn, lan từ không khí ra xa.

Cư dân gần đó vội vàng nhìn về phía bên này.

- Sao lại thế này, động đất à, hay là núi lửa?

- Động đất rồi?

Có người bình tĩnh nói.

Ở Nhật quốc động đất như cơm bữa, cho nên không ít người đã quen rồi.

- Không thể nào, xế chiều hôm nay hải cảng bị phong bế khẩn cấp, có phải đang diễn tập không?

- Không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Không chỉ gần hải cảng, ngay cả khu Đông vô cùng náo nhiệt cách hải cảng hơn mười dặm cũng có thể cảm nhận được dư âm nổ mạnh.

Trong một tòa nhà theo phong cách Nhật cổ, trước cửa sổ, một người đàn ông đeo mặt nạ đen, mặc đồ trắng nhìn về phía vịnh Tokyo, hỏi:

- Năng lượng dao động mạnh như vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia đến đây rồi?

Tin tức Mạc Phàm tới Nhật quốc đã truyền ra, năng lượng dao động mạnh như thế, chỉ có khả năng là Thần Cảnh mới có, chắc chắn là tên tiểu tử kia.

- Một tiếng trước, bỗng nhiên 730 binh sĩ phong bế cảng Tokyo, hẳn là đối phó người Hoa Hạ kia.

Một mỹ nữ mặc kimono Nhật quốc, mái tóc dài đen tuyền búi cao lên, đứng sau người đàn ông này đột nhiên hơi cúi thấp người, cung kính nói.

- Tiểu tử này đúng là không tầm thường.

- Không tầm thường thì thế nào, gặp phải 730 binh sĩ, chỉ sợ tên tiểu tử kia không gặp được Abe đại nhân, còn trở thành vật thể thí nghiệm?

Mỹ nữ mặc kimono nhíu mày, cười nói.

730 binh sĩ là quân đội chuyên xử lý dị nhân, đã bắt đầu nghiên cứu dị nhân từ trăm năm trước.

Ở thời chiến tranh, bởi vì có lượng lớn dị nhân Hoa Hạ làm vật thể thí nghiệm, mà tiến bộ không ít.

Những kỹ thuật này kết hợp với công cụ, vũ khí hiện đại, Thần Cảnh cũng một đi không trở về.

Ở trước 730 binh sĩ, Mạc Phàm chỉ là con mồi, vật thí nghiệm mà thôi, con mồi và vật thí nghiệm có thể thoát khỏi tay thợ săn sao?

Người đàn ông đeo mặt nạ đen mặc áo trắng nhíu mày, trong mắt chớp lóe tinh quang, vẫn nhìn về phía nổ mạnh như cũ.

- Chỉ mong là như vậy, chuẩn bị một chiếc xe, đến núi Phú Sĩ.

- Đến núi Phú Sĩ, chuyện này cần thiết sao?

Mỹ nữ mặc kimono tò mò hỏi.

ầ ế ể ế- Mang theo một phần lễ vật, nếu tiểu tử kia chết, thì đưa lễ vật cho nhà Miyamoto.

Người đàn ông nói.

- Dạ, đại nhân.

Ngoại trừ nơi này, trong một ngôi chùa, một vị lão hòa thượng đang niệm Phật nhìn thoáng qua vịnh Tokyo, đi về phía núi Phú Sĩ.

Mỗi bước chỉ chưa tới một thước, nhưng khi đặt chân mặt đất như ngắn lại, đã đến nơi cách mấy chục mét.

… T

rong vịnh Tokyo, Mạc Phàm đứng trong ngọn lửa và bụi đất, trong mắt chớp lóe ngân quang, nhìn Ishii Koro.

Miệng Ishii Koro há to, đôi mắt đảo liên tục, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.

Định trụ đạn bắ n ra với tốc độ cao đã khiến người ta kinh ngạc, vậy mà Mạc Phàm còn khiến những trận pháp đặc biệt khắc trên những đạn pháo tự nổ tung.

Những trận pháp trên đạn pháo đều khác nhau, vì phòng ngừa thuật sĩ pháp lực mạnh khống chế.

Cho dù bị một loại trong đó khống chế, cũng không thể nắm giữ toàn bộ, chỉ cần một viên bắn trúng, người bị bắn trúng còn thảm hơn xe tăng bọc thép.

Nhưng Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái, vậy mà bùng nổ tất cả, cũng hủy diệt hết những cạm bẫy mà ông ta bố trí.

- Sao lại có chuyện này được?

- Cho dù những thứ này của ông là pháp bảo từng được tế luyện, kết quả cũng như thế, đều bị tôi khống chế.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Pháp bảo từng tế luyện, hắn muốn cướp thì cướp, Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội là ví dụ, chỉ là trong chớp mắt hắn không thể cướp được nhiều như thế.

Nhưng cho dù là pháp bảo, hắn khống chế người sử dụng những pháp bảo này là được rồi, nên hủy diệt thì vẫn bị hủy diệt như trước.

Huống chi những thứ này còn không phải là pháp bảo, chỉ là một số pháp khí cấp thấp.

- Xuống đây!

Mạc Phàm khẽ quát một câu.

Trên máy bay trực thăng còn sót lại, mấy người của 730 binh sĩ rơi từ không trung xuống.

“Răng rắc!” Mấy binh sĩ kêu lên đau đớn, rơi mạnh xuống đất, tiếng xương gãy vang lên, huyết dịch chậm rãi trào từ người bọn họ ra.

Máy bay quân dụng kia cũng chậm rãi rơi xuống, đỗ ở một bên, mắt binh sĩ trong khoang điều khiển cũng là một vùng màu bạc, giống hệt Mạc Phàm.

Mắt Ishii Koro lại mở to, nhìn Mạc Phàm như nhìn yêu quái.

Ông ta tưởng rằng mình đã vô cùng hiểu biết Nhẫn Thuật quốc gia, đạo thuật và công phu Hoa Hạ, thậm chí là ma pháp đấu khí phương Tây, còn có thể phá giải được toàn bộ.

Ai biết một vật thí nghiệm kia, vậy mà có thể kh ủng bố như vậy?

- Chuyện này…

- Ông cũng có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn giơ tay lên, mấy viên đạn trôi nổi sau lưng hắn lập tức bay về phía Ishii Koro.

“Pằng pằng pằng…” Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Ishii Koro bị nổ thành huyết vụ, được gió thổi bay.