Bọn họ đã nói với Mạc Phàm Hỗn Độn ở Sơn Ngoại Sơn, vậy mà Mạc Phàm còn muốn đi, người này đúng là không biết sợ là gì.
- Mạc Phàm, tên ngu ngốc này, rốt cuộc cậu có biết Sơn Ngoại Sơn nguy hiểm đến mức nào không?
Long Nhược Tuyết tức đến mức giậm chân, quát.
Lúc này cô chẳng quan tâm Mạc Phàm có phải là Mạc đại sư, Mạc tiên sinh hay không, ở trong mắt cô Mạc Phàm chỉ như một tên ngốc không biết trời cao đất rộng.
Sơn Ngoại Sơn là bí cảnh lớn nhất trừ Hải Ngoại Hải ra, nghe nói còn là nơi nối với Tiên giới, linh khí nồng đậm đến mức không chỗ nào ở Hoa Hạ có thể so được.
Đối với người đến Sơn Ngoại Sơn, người ngoài Sơn Ngoại Sơn mặc kệ là đứng trên Hắc Bảng, Thiên Bảng, đều là phàm nhân, vốn dĩ không thể đánh đồng với bọn họ.
Thậm chí một sủng vật ở trong chạy ra, đến Hoa Hạ đều là cấp bậc nguy hiểm.
Lúc trước có một lão hổ nhỏ chạy từ Sơn Ngoại Sơn đến thế tục, trên đường đi đả thương vô số người, đoạt bảo bối trân quý nhiều năm của nhiều thế gia.
Nhưng mà…
Không chỉ những thế gia, tông môn không chịu nổi một kích trước mặt tiểu lão hổ này, ngay cả Long Tổ trong số ít thế lực đúng đầu cùng ra tay, vậy mà không làm gì được tiểu lão hổ này.
Lúc ấy chuyện này làm tổn hại mặt mũi của hoàng đế, vậy mà đại quốc to lớn không có một người làm gì được tiểu lão hổ thành niên này.
Lúc đó hoàng đế phái ra đại quân, còn phát Huyền Thưởng Lệnh rất cao, triệu tập bắt yêu sư bắt tiểu hổ này.
Cuối cùng một phu nhân mặc cung trang xuất hiện, tiểu hổ uy phong này đến trước mặt phu nhân mặc cung trang thì ngoan ngoãn như con mèo, rời đi theo phu nhân mặc cung trang kia.
Đây đủ để thấy trong Sơn Ngoại Sơn đáng sợ thế nào, vậy mà Mạc Phàm cứ muốn xông vào trong.
Với thực lực của Mạc Phàm, nếu không có lệnh của Sơn Ngoại Sơn, nói không chừng chưa gặp được Hỗn Độn, đã bị yêu thú g iết chết.
Mạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.
Hắn nhất định sẽ đi tìm Hỗn Độn, giải quyết chuyện này.
Lúc này không giải quyết, đợi hắn rời khỏi Địa Cầu, tuyệt đối là tai họa.
Hơn nữa hắn đã đến trình độ này, thiên tài địa bảo bình thường đã không có tác dụng, càng ngày càng tìm được ít thiên tài địa bảo ở Hoa Hạ.
Nếu Sơn Ngoại Sơn chỉ là một bí cảnh bình thường, hắn không thèm đến đó.
Nhưng nếu là tông môn lâm lập chi địa, trái lại có thể đến đó xem, nói không chừng có cơ duyên gì đó, khiến tu vi của hắn tăng nhanh hơn.
Dù sao chỉ có thần thức của hắn ngưng tụ thành Thần Nguyên,thân thể và tu vi đều chưa là cảnh giới Tiên Thiên, cách ngưng đan còn dài.
Không thành Kim Đan, chỉ như con kiến ở Tu Chân giới.
- Sơn Ngoại Sơn kh ủng bố thế nào thì tôi không biết, nhưng chẳng phải các người vào đó không gặp nguy hiểm sao?
Mạc Phàm cười nói.
Con đường tu sĩ, nếu chỉ chọn đường an toàn, sẽ càng ngày càng yếu.
Vẻ mặt đám Giang Thành ngây ngốc, không nói nên lời.
Đôi mắt Long Nhược Tuyết khẽ đảo, do dự một lát, lấy một khối lệnh bài ra.
- Đây là lệnh bài của anh tôi, có thể tiến vào Sơn Ngoại Sơn an toàn, nếu cậu muốn đi vào, vậy mang nó theo đi, ít nhất tránh không gặp một số yêu thú.
Sơn Ngoại Sơn được tông phái ẩn thế thống trị, chỉ cần có lệnh bài, yêu thú bên trong sẽ không tấn công tu sĩ đi vào.
Lệnh bài này vốn là của Thanh Long trước anh trai cô, vì anh trai cô gặp nạn khi chấp hành nhiệm vụ, nên lệnh bài này ở trong tay cô.
Nếu Mạc Phàm cố chấp muốn đi, vậy thì đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không khách sáo, nhận lấy lệnh bài.
Ngón tay giữa hắn sáng lên, bảy ngọc giản xuất hiện trong tay hắn.
- Đi!
Bảy ngọc giản bay về phía đám Giang Thành, rơi vào tay bảy người.
- Mạc Phàm, đây là?
Giang Thành nhướn mày hỏi.
- Công pháp.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn không biết Long Tổ do tông môn nào ở Tu Chân giới để lại, nhưng từ công pháp của Long Tổ hẳn là có quan hệ với Tinh Túc Cung một trong mười đại cung ở Tu Chân giới.
Nhưng công pháp mà Giang Thành, đám Long Nhược Tuyết tu luyện thiếu quá nhiều, còn bị người ta sửa chữa, bọn họ dùng công pháp hiện giờ tu luyện, cùng lắm chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, có thể đến Thần Cảnh hay không phải xem tạo hóa của mình.
Công pháp hắn lấy ra là Tinh Thần Quyết công pháp trấn phải của Tinh Túc Cung, là bản đầy đủ của công pháp đám Giang Thành tu luyện.
Bọn họ vốn tu luyện đối ứng mỗi mệnh tinh, lại tu luyện Tinh Thần Quyết sẽ nước chảy thành sông, không có bất luận chướng ngại gì.
Nếu bọn họ có đủ thiên phú, tu luyện đến Đại Thừa cũng không thành vấn đề, càng không nói đến Thần Cảnh Kim Đan.
Hắn định đưa những công pháp này cho đám Giang Thành khi rời khỏi Hoa Hạ, dù sao đám Giang Thành xử lý không ít phiền phức giúp hắn.
Nếu bây giờ không phải người của Long Tổ, vậy đưa cho bọn họ trước.
Đám Giang Thành có những công pháp này, cho dù sau này Hỗn Độn và trưởng lão Bạch Hổ muốn tìm đám Giang Thành gây phiền phức, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này không.
Giang Thành nhắm mắt lại, rót một chút thần thức vào bên trong.
Một lát sau, ông ta hít vào một hơi khí lạnh, mở mắt ra, trong mắt đều là khiếp sợ.
Đến cảnh giới này của ông ta, ông ta đã mơ hồ cảm thấy công pháp bình cảnh, nhưng không thể thay công pháp.
Phải biết rằng cho dù là Long Tổ, cũng không thể tìm được công pháp thích hợp.
Mạc Phàm giơ tay đưa công pháp, công pháp này còn tương tự với công pháp ông ta đang tu luyện, nhưng bá đạo hơn gấp bội lần.
Ông ta chỉ hơi lĩnh ngộ, liền có cảm giác thông hiểu đạo lý.
Nếu tu luyện dựa theo công pháp này, không phải không có khả năng ông ta đột phá tới Thần Cảnh.
- Có phải thứ này quá quý rồi không?
Giang Thành do dự nói.
Công pháp đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, công pháp thích hợp càng khó hơn, thứ này thật sự quá quý với ông ta rồi.
Ông ta không làm gì cho Mạc Phàm, vừa rồi còn đâm Mạc Phàm một kiếm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, thứ này vô cùng trân quý trong mắt Giang Thành, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là đồ cất đi không dùng mà thôi.
Hơn nữa…
- Quý sao, có cần tôi đổi thứ quý hơn cho các ông không?
Công pháp này rất thích hợp với đám Thanh Long, nhưng không phải công pháp cao nhất, còn có thứ càng tốt hơn truyền cho đám Giang Thành, nhưng sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.
- Chuyện này…
Đám Giang Thành cùng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn quái vật.
Công pháp này đã tốt lắm rồi, Mạc Phàm còn công pháp tốt hơn nữa.
- Đổi thì không cần, nhưng mà Mạc Phàm, vì sao cậu có nhiều công pháp như vậy?
Long Nhược Tuyết không nhịn được hỏi.
- Mọi người chỉ cần biết tôi có là được, hơn nữa có thể cho mọi người tu luyện, mọi người không cần quan tâm những chuyện khác.
Long Nhược Tuyết cũng không hỏi nhiều, mấy người nói vài câu, lúc này Mạc Phàm mới rời đi.
Mạc Phàm mới rời đi không lâu, Long Nhược Tuyết nhìn ngọc giản nặng trịch trong tay, đến bên cạnh Giang Thành.
- Chú Giang, Mạc Phàm có thể đánh bại Hỗn Độn đại nhân không?
- Cậu ta đánh bại Hỗn Độn cũng không có tác dụng.
- Vì sao?
- Cháu từng tới Sơn Ngoại Sơn không phải không biết, Hỗn Độn chỉ là đệ tử ngoại môn của Sơn Ngoại Sơn, đánh bại một đệ tử ngoại môn có tác dụng gì sao, Mạc Phàm đắc tội nhiều tông phái ở Sơn Ngoại Sơn như vậy mà.
Vẻ mặt Giang Thành nghiêm trọng nói.
- Như vậy Mạc Phàm đến Sơn Ngoại Sơn, chẳng phải là…
Sắc mặt Long Nhược Tuyết tái mét, nói một nửa thì dừng lại. Bọn họ đã nói với Mạc Phàm Hỗn Độn ở Sơn Ngoại Sơn, vậy mà Mạc Phàm còn muốn đi, người này đúng là không biết sợ là gì.
- Mạc Phàm, tên ngu ngốc này, rốt cuộc cậu có biết Sơn Ngoại Sơn nguy hiểm đến mức nào không?
Long Nhược Tuyết tức đến mức giậm chân, quát.
Lúc này cô chẳng quan tâm Mạc Phàm có phải là Mạc đại sư, Mạc tiên sinh hay không, ở trong mắt cô Mạc Phàm chỉ như một tên ngốc không biết trời cao đất rộng.
Sơn Ngoại Sơn là bí cảnh lớn nhất trừ Hải Ngoại Hải ra, nghe nói còn là nơi nối với Tiên giới, linh khí nồng đậm đến mức không chỗ nào ở Hoa Hạ có thể so được.
Đối với người đến Sơn Ngoại Sơn, người ngoài Sơn Ngoại Sơn mặc kệ là đứng trên Hắc Bảng, Thiên Bảng, đều là phàm nhân, vốn dĩ không thể đánh đồng với bọn họ.
Thậm chí một sủng vật ở trong chạy ra, đến Hoa Hạ đều là cấp bậc nguy hiểm.
Lúc trước có một lão hổ nhỏ chạy từ Sơn Ngoại Sơn đến thế tục, trên đường đi đả thương vô số người, đoạt bảo bối trân quý nhiều năm của nhiều thế gia.
Nhưng mà…
Không chỉ những thế gia, tông môn không chịu nổi một kích trước mặt tiểu lão hổ này, ngay cả Long Tổ trong số ít thế lực đúng đầu cùng ra tay, vậy mà không làm gì được tiểu lão hổ này.
Lúc ấy chuyện này làm tổn hại mặt mũi của hoàng đế, vậy mà đại quốc to lớn không có một người làm gì được tiểu lão hổ thành niên này.
Lúc đó hoàng đế phái ra đại quân, còn phát Huyền Thưởng Lệnh rất cao, triệu tập bắt yêu sư bắt tiểu hổ này.
Cuối cùng một phu nhân mặc cung trang xuất hiện, tiểu hổ uy phong này đến trước mặt phu nhân mặc cung trang thì ngoan ngoãn như con mèo, rời đi theo phu nhân mặc cung trang kia.
Đây đủ để thấy trong Sơn Ngoại Sơn đáng sợ thế nào, vậy mà Mạc Phàm cứ muốn xông vào trong.
Với thực lực của Mạc Phàm, nếu không có lệnh của Sơn Ngoại Sơn, nói không chừng chưa gặp được Hỗn Độn, đã bị yêu thú g iết chết.
Mạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.
Hắn nhất định sẽ đi tìm Hỗn Độn, giải quyết chuyện này.
Lúc này không giải quyết, đợi hắn rời khỏi Địa Cầu, tuyệt đối là tai họa.
Hơn nữa hắn đã đến trình độ này, thiên tài địa bảo bình thường đã không có tác dụng, càng ngày càng tìm được ít thiên tài địa bảo ở Hoa Hạ.
Nếu Sơn Ngoại Sơn chỉ là một bí cảnh bình thường, hắn không thèm đến đó.
Nhưng nếu là tông môn lâm lập chi địa, trái lại có thể đến đó xem, nói không chừng có cơ duyên gì đó, khiến tu vi của hắn tăng nhanh hơn.
Dù sao chỉ có thần thức của hắn ngưng tụ thành Thần Nguyên,thân thể và tu vi đều chưa là cảnh giới Tiên Thiên, cách ngưng đan còn dài.
Không thành Kim Đan, chỉ như con kiến ở Tu Chân giới.
- Sơn Ngoại Sơn kh ủng bố thế nào thì tôi không biết, nhưng chẳng phải các người vào đó không gặp nguy hiểm sao?
Mạc Phàm cười nói.
Con đường tu sĩ, nếu chỉ chọn đường an toàn, sẽ càng ngày càng yếu.
Vẻ mặt đám Giang Thành ngây ngốc, không nói nên lời.
Đôi mắt Long Nhược Tuyết khẽ đảo, do dự một lát, lấy một khối lệnh bài ra.
- Đây là lệnh bài của anh tôi, có thể tiến vào Sơn Ngoại Sơn an toàn, nếu cậu muốn đi vào, vậy mang nó theo đi, ít nhất tránh không gặp một số yêu thú.
Sơn Ngoại Sơn được tông phái ẩn thế thống trị, chỉ cần có lệnh bài, yêu thú bên trong sẽ không tấn công tu sĩ đi vào.
Lệnh bài này vốn là của Thanh Long trước anh trai cô, vì anh trai cô gặp nạn khi chấp hành nhiệm vụ, nên lệnh bài này ở trong tay cô.
Nếu Mạc Phàm cố chấp muốn đi, vậy thì đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng không khách sáo, nhận lấy lệnh bài.
Ngón tay giữa hắn sáng lên, bảy ngọc giản xuất hiện trong tay hắn.
- Đi!
Bảy ngọc giản bay về phía đám Giang Thành, rơi vào tay bảy người.
- Mạc Phàm, đây là?
Giang Thành nhướn mày hỏi.
- Công pháp.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn không biết Long Tổ do tông môn nào ở Tu Chân giới để lại, nhưng từ công pháp của Long Tổ hẳn là có quan hệ với Tinh Túc Cung một trong mười đại cung ở Tu Chân giới.
Nhưng công pháp mà Giang Thành, đám Long Nhược Tuyết tu luyện thiếu quá nhiều, còn bị người ta sửa chữa, bọn họ dùng công pháp hiện giờ tu luyện, cùng lắm chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, có thể đến Thần Cảnh hay không phải xem tạo hóa của mình.
Công pháp hắn lấy ra là Tinh Thần Quyết công pháp trấn phải của Tinh Túc Cung, là bản đầy đủ của công pháp đám Giang Thành tu luyện.
Bọn họ vốn tu luyện đối ứng mỗi mệnh tinh, lại tu luyện Tinh Thần Quyết sẽ nước chảy thành sông, không có bất luận chướng ngại gì.
Nếu bọn họ có đủ thiên phú, tu luyện đến Đại Thừa cũng không thành vấn đề, càng không nói đến Thần Cảnh Kim Đan.
Hắn định đưa những công pháp này cho đám Giang Thành khi rời khỏi Hoa Hạ, dù sao đám Giang Thành xử lý không ít phiền phức giúp hắn.
Nếu bây giờ không phải người của Long Tổ, vậy đưa cho bọn họ trước.
Đám Giang Thành có những công pháp này, cho dù sau này Hỗn Độn và trưởng lão Bạch Hổ muốn tìm đám Giang Thành gây phiền phức, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này không.
Giang Thành nhắm mắt lại, rót một chút thần thức vào bên trong.
Một lát sau, ông ta hít vào một hơi khí lạnh, mở mắt ra, trong mắt đều là khiếp sợ.
Đến cảnh giới này của ông ta, ông ta đã mơ hồ cảm thấy công pháp bình cảnh, nhưng không thể thay công pháp.
Phải biết rằng cho dù là Long Tổ, cũng không thể tìm được công pháp thích hợp.
Mạc Phàm giơ tay đưa công pháp, công pháp này còn tương tự với công pháp ông ta đang tu luyện, nhưng bá đạo hơn gấp bội lần.
Ông ta chỉ hơi lĩnh ngộ, liền có cảm giác thông hiểu đạo lý.
Nếu tu luyện dựa theo công pháp này, không phải không có khả năng ông ta đột phá tới Thần Cảnh.
- Có phải thứ này quá quý rồi không?
Giang Thành do dự nói.
Công pháp đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, công pháp thích hợp càng khó hơn, thứ này thật sự quá quý với ông ta rồi.
Ông ta không làm gì cho Mạc Phàm, vừa rồi còn đâm Mạc Phàm một kiếm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, thứ này vô cùng trân quý trong mắt Giang Thành, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là đồ cất đi không dùng mà thôi.
Hơn nữa…
- Quý sao, có cần tôi đổi thứ quý hơn cho các ông không?
Công pháp này rất thích hợp với đám Thanh Long, nhưng không phải công pháp cao nhất, còn có thứ càng tốt hơn truyền cho đám Giang Thành, nhưng sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.
- Chuyện này…
Đám Giang Thành cùng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn quái vật.
Công pháp này đã tốt lắm rồi, Mạc Phàm còn công pháp tốt hơn nữa.
- Đổi thì không cần, nhưng mà Mạc Phàm, vì sao cậu có nhiều công pháp như vậy?
Long Nhược Tuyết không nhịn được hỏi.
- Mọi người chỉ cần biết tôi có là được, hơn nữa có thể cho mọi người tu luyện, mọi người không cần quan tâm những chuyện khác.
Long Nhược Tuyết cũng không hỏi nhiều, mấy người nói vài câu, lúc này Mạc Phàm mới rời đi.
Mạc Phàm mới rời đi không lâu, Long Nhược Tuyết nhìn ngọc giản nặng trịch trong tay, đến bên cạnh Giang Thành.
- Chú Giang, Mạc Phàm có thể đánh bại Hỗn Độn đại nhân không?
- Cậu ta đánh bại Hỗn Độn cũng không có tác dụng.
- Vì sao?
- Cháu từng tới Sơn Ngoại Sơn không phải không biết, Hỗn Độn chỉ là đệ tử ngoại môn của Sơn Ngoại Sơn, đánh bại một đệ tử ngoại môn có tác dụng gì sao, Mạc Phàm đắc tội nhiều tông phái ở Sơn Ngoại Sơn như vậy mà.
Vẻ mặt Giang Thành nghiêm trọng nói.
- Như vậy Mạc Phàm đến Sơn Ngoại Sơn, chẳng phải là…
Sắc mặt Long Nhược Tuyết tái mét, nói một nửa thì dừng lại.