Thần Y Trọng Sinh

Chương 827




Mạc Phàm từ chối Vạn Thiên Tuyệt đã là hành động vô cùng ngu ngốc, vậy mà còn dám nói tới giết Vạn Thiên Tuyệt, giống như Mạc Phàm thật sự có thể giết ông ta.

- Không có thuốc nào cứu được.

Những lão nhân thở hổn hển lắc đầu nói.

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, chỉ là người ngông cuồng, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Trong đám người, Abe Koue, công tước Rose và một đám phú hào Giang Nam đều cười nham hiểm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

Bỗng nhiên vừa rồi Vạn Thiên Tuyệt đề xuất muốn nhận Mạc Phàm làm đồ đệ, hay cho Mạc Phàm thời gian khôi phục, chỉ cần Mạc Phàm đồng ý dập đầu, bọn họ sẽ bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hai lựa chọn này bất luận Mạc Phàm lựa chọn loại, tính mạng của bọn họ đều gặp nguy hiểm, ai biết Mạc Phàm vẫn muốn quyết đấu với Vạn Thiên Tuyệt.

Biết rõ núi có hổ, còn cố chấp đi lên.

Bọn họ muốn chết trên tay Mạc Phàm, Mạc Phàm cũng không cho bọn họ cơ hội này, vẻ đắc ý xuất hiện trên mặt bọn họ.

Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, đắc ý trên mặt mất đi, thay vào đó là sương lạnh bao phủ.

Không đợi Vạn Thiên Tuyệt tức giận, trong mắt mấy đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt hiện lên lửa giận.

Mạc Phàm không còn ở thời kỳ toàn thắng, vậy mà dám càn rỡ như thế.

- Tiểu tử, vậy mà cậu dám nói với sư phụ tôi như vậy, muốn chết à.

Một người trong đó nắm chặt tay, bỗng nhiên khí kình xuất hiện, dưới chân vừa động, muốn lao về phía Mạc Phàm.

- Các con lui ra.

Vạn Thiên Tuyệt khẽ nhúc nhích môi, chậm rãi đứng dậy, vẫy vẫy tay với bốn đồ đệ kia.

- Dạ, sư phụ.

Bốn người trừng Mạc Phàm một cái, bóng dáng nhoáng lên rời khỏi Long Sơn.

Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt chớp lóe ánh sáng lạnh, nhìn về phía Mạc Phàm.

Năm ngón tay ông ta mở ra, long thi khổng lồ kia giống như sống lại, thân thể như bơi về phía ông ta.

- Ngưng!

Ông ta khẽ quát một câu, bỗng nhiên long thi khổng lồ thu nhỏ lại, từng đợt khói xanh tỏa từ long thi ra, chỉ trong phút chốc long thi uốn quanh Long Sơn biến thành một đại kiếm hình rồng bảy thước, sắc bén khiến tim người ta đập nhanh lan tràn ra xung quanh.

Long thi hóa kiếm sao?

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy long thi được Vạn Thiên Tuyệt ngưng tụ thành kiếm, sắc mặt mọi người thay đổi, không khỏi thầm than.

- Tối nay đúng là không tới vô ích.

Không nói đến Mạc Phàm thế nào, chỉ riêng chiêu thức của Vạn Thiên Tuyệt đã không tầm thường.

Trong số người tới có không ít người tinh thông luyện khí, nhưng cho dù là gia chủ luyện khí thế gia nổi danh cũng không làm được như Vạn Thiên Tuyệt, dùng cánh tay luyện nguyên liệu thành pháp khí.

Tuy toàn thân long thi đều là bảo vật, nhưng phải biết rằng càng là nguyên liệu tốt càng khó tế luyện, nhưng điều này không thành lập trước mặt Vạn Thiên Tuyệt.

- Chuyện này…

- Được lắm, Mạc Phàm, cậu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu, để tôi xem Mạc đại sư Đông Hải trong truyền thuyết có bản lĩnh thế nào.

Nếu không để ông ta sử dụng, vậy thì không cần phải nói gì nữa, chỉ có thể gi ết chết.

Dưới chân hắn vừa động, âm thanh như vạn tấn thuốc nổ bùng nổ lập tức vang lên, gần như mọi người đều vội vàng che lỗ tai.

Từng đạo vết rạn sâu không thấy đáy xuất hiện trên Long Sơn, lập tức lan tràn ra.

Không chỉ cả Long Sơn chia ra theo vết rạn, mặt đất xung quanh Long Sơn cũng như đáy sông khô cạn, tứ phân ngũ liệt.

Mượn lực lượng này, Vạn Thiên Tuyệt giống như máy bay ném bom bay với tốc độ siêu âm mang theo bạo âm, lập tức bay lên không.

Mãi đến bầu trời cách trăm mét, trường kiếm hình rồng trong tay chém xuống.

“Rống…” Tiếng long ngâm vang lên, một đạo kiếm khí hình rồng khoảng chừng hơn 50 mét phá kiếm mà ra, giống như ác long hùng hổ mà đến.

Không gian giống như thủy tinh bị đập phá, vết rách mang theo tiếng vỡ “răng rắc” nhanh chóng lan tràn về phía Mạc Phàm.

Trong không gian, mấy chú chim nhỏ đúng lúc đi ngang qua, mới bay qua không gian vỡ vụn, thì bị kiếm khí hình rồng phía sau xoắn thành mảnh nhỏ.

Tuy lực lượng đáng sợ không đến chỗ người vây xem xung quanh, nhưng khiến không ít người đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống liên tục.

- Đây là cường giả Thần Cảnh sao, còn là con người à?

Động một tí là như máy bay tốc độ siêu âm, một kiếm có thể xé rách không gian, chắc chắn con người không làm được.

- Nhanh lùi về sau.

Có người cuống quít kêu lên.

Thực lực của Vạn Thiên Tuyệt đáng sợ hơn bọn họ nghĩ một chút, gần như vậy rất dễ bị lan đến gần.

Mọi người trên Long Đảo lập tức di chuyển, nhanh chóng lùi ra xa Long Sơn.

Cách Long Sơn không xa, Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn kiếm khí hình rồng từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Cho dù tôi không dùng toàn bộ thực lực, tối nay ông cũng phải chết.

Hắn chậm rãi nhấc một tay lên, tiếng tảng đá ma xát lập tức vang lên.

“Xèo xèo…”

Theo tiếng tảng đá ma xát, mặt đất bắt đầu lắc lư, giống như động đất.

Cự kiếm do đất đá ngưng tụ dưới chân hắn chậm rãi rút khỏi mặt đất.

Cự kiếm mấy chục mét tựa như một tòa đại lâu, tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, trôi nổi bên cạnh hắn.

Mạc Phàm nheo mắt, hoa quang nở rộ ra.

- Trảm!

Năm ngón tay hắn nắm chặt, không tiếc rót tất cả linh khí vào trong cự kiếm.

Cự kiếm mấy chục mét phải mấy vạn cân, vậy mà hắn cầm rất nhẹ nhàng trong tay, tựa như một thanh kiếm bình thường.

“Răng rắc” một tiếng sấm vang lên, trên cự kiếm chớp lóe điện quang, hai đạo long toàn phong cuồn cuộn nổi lên, đón đạo kiếm khí mà Vạn Thiên Tuyệt chém tới.

Cự kiếm khiến không ít người sửng sốt.

Bọn họ tưởng cự kiếm là nơi Mạc Phàm đặt chân, không ngờ nó là binh khí của Mạc Phàm?

Không thể ngờ được Mạc Phàm có thể ngự thổ thành binh, còn sử dụng binh khí dài như vậy, chắc chắn thực lực không tầm thường.

Nhưng rất nhanh không ít người lắc đầu.

Kiếm của Vạn Thiên Tuyệt do thi thể Hải Long luyện thành, long thi hơn 50 mét được ngưng tụ thành bảy thước.

Cho dù kiếm của Mạc Phàm dài bảy tám chục mét, to như Sơn Nhạc, nhưng chỉ là cát đá bình thường ngưng tụ, tính chất không bằng kiếm của Vạn Thiên Tuyệt, trình độ ngưng tụ cũng hoàn toàn không bằng trường kiếm hình rồng của ông ta.

Một căn tinh cương tạo ra tú hoa châm, cùng với một thanh mộc kiếm do cọc gỗ tạo thành, cái nào mạnh hơn thấy rõ.

Khi tâm tư mọi người bay xa, không gian liệt phùng đã đến trước cự kiếm của Mạc Phàm.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, vang vọng bầu trời, cho dù ở tỉnh Giang Nam đều nghe thấy được.

Bầu trời lắc lư dữ dội theo, không ít người ở đây là cao thủ võ đạo, pháp đạo, trong chớp mắt ngã xuống một vùng lớn.

Trên bầu trời, chỗ không gian liệt phùng và cự kiếm tiếp xúc, không gian liệt phùng biến mất không thấy, một cái động to xuất hiện, tựa như bầu trời bị chọc thủng, không gian loạn lưu tàn phá bừa bãi xuất hiện.

Lực hút vô cùng cường đại chen chúc mà ra, hút mọi thứ bay vào trong.

Cái động này vừa xuất hiện, cự kiếm của Mạc Phàm bị cắn nuốt sạch sẽ trong chớp mắt.

Sau đó kiếm khí hình rồng 50 mét tiến đến, chém về phía đầu Mạc Phàm, giống như một con ác long muốn vồ mồi.

Mạc Phàm chặn kiếm khí tạo thành không gian liệt phùng, nhưng trong chớp mắt rơi vào nguy hiểm. Mạc Phàm từ chối Vạn Thiên Tuyệt đã là hành động vô cùng ngu ngốc, vậy mà còn dám nói tới giết Vạn Thiên Tuyệt, giống như Mạc Phàm thật sự có thể giết ông ta.

- Không có thuốc nào cứu được.

Những lão nhân thở hổn hển lắc đầu nói.

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, chỉ là người ngông cuồng, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Trong đám người, Abe Koue, công tước Rose và một đám phú hào Giang Nam đều cười nham hiểm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

Bỗng nhiên vừa rồi Vạn Thiên Tuyệt đề xuất muốn nhận Mạc Phàm làm đồ đệ, hay cho Mạc Phàm thời gian khôi phục, chỉ cần Mạc Phàm đồng ý dập đầu, bọn họ sẽ bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hai lựa chọn này bất luận Mạc Phàm lựa chọn loại, tính mạng của bọn họ đều gặp nguy hiểm, ai biết Mạc Phàm vẫn muốn quyết đấu với Vạn Thiên Tuyệt.

Biết rõ núi có hổ, còn cố chấp đi lên.

Bọn họ muốn chết trên tay Mạc Phàm, Mạc Phàm cũng không cho bọn họ cơ hội này, vẻ đắc ý xuất hiện trên mặt bọn họ.

Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, đắc ý trên mặt mất đi, thay vào đó là sương lạnh bao phủ.

Không đợi Vạn Thiên Tuyệt tức giận, trong mắt mấy đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt hiện lên lửa giận.

Mạc Phàm không còn ở thời kỳ toàn thắng, vậy mà dám càn rỡ như thế.

- Tiểu tử, vậy mà cậu dám nói với sư phụ tôi như vậy, muốn chết à.

Một người trong đó nắm chặt tay, bỗng nhiên khí kình xuất hiện, dưới chân vừa động, muốn lao về phía Mạc Phàm.

- Các con lui ra.

Vạn Thiên Tuyệt khẽ nhúc nhích môi, chậm rãi đứng dậy, vẫy vẫy tay với bốn đồ đệ kia.

- Dạ, sư phụ.

Bốn người trừng Mạc Phàm một cái, bóng dáng nhoáng lên rời khỏi Long Sơn.

Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt chớp lóe ánh sáng lạnh, nhìn về phía Mạc Phàm.

Năm ngón tay ông ta mở ra, long thi khổng lồ kia giống như sống lại, thân thể như bơi về phía ông ta.

- Ngưng!

Ông ta khẽ quát một câu, bỗng nhiên long thi khổng lồ thu nhỏ lại, từng đợt khói xanh tỏa từ long thi ra, chỉ trong phút chốc long thi uốn quanh Long Sơn biến thành một đại kiếm hình rồng bảy thước, sắc bén khiến tim người ta đập nhanh lan tràn ra xung quanh.

Long thi hóa kiếm sao?

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy long thi được Vạn Thiên Tuyệt ngưng tụ thành kiếm, sắc mặt mọi người thay đổi, không khỏi thầm than.

- Tối nay đúng là không tới vô ích.

Không nói đến Mạc Phàm thế nào, chỉ riêng chiêu thức của Vạn Thiên Tuyệt đã không tầm thường.

Trong số người tới có không ít người tinh thông luyện khí, nhưng cho dù là gia chủ luyện khí thế gia nổi danh cũng không làm được như Vạn Thiên Tuyệt, dùng cánh tay luyện nguyên liệu thành pháp khí.

Tuy toàn thân long thi đều là bảo vật, nhưng phải biết rằng càng là nguyên liệu tốt càng khó tế luyện, nhưng điều này không thành lập trước mặt Vạn Thiên Tuyệt.

- Chuyện này…

- Được lắm, Mạc Phàm, cậu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu, để tôi xem Mạc đại sư Đông Hải trong truyền thuyết có bản lĩnh thế nào.

Nếu không để ông ta sử dụng, vậy thì không cần phải nói gì nữa, chỉ có thể gi ết chết.

Dưới chân hắn vừa động, âm thanh như vạn tấn thuốc nổ bùng nổ lập tức vang lên, gần như mọi người đều vội vàng che lỗ tai.

Từng đạo vết rạn sâu không thấy đáy xuất hiện trên Long Sơn, lập tức lan tràn ra.

Không chỉ cả Long Sơn chia ra theo vết rạn, mặt đất xung quanh Long Sơn cũng như đáy sông khô cạn, tứ phân ngũ liệt.

Mượn lực lượng này, Vạn Thiên Tuyệt giống như máy bay ném bom bay với tốc độ siêu âm mang theo bạo âm, lập tức bay lên không.

Mãi đến bầu trời cách trăm mét, trường kiếm hình rồng trong tay chém xuống.

“Rống…” Tiếng long ngâm vang lên, một đạo kiếm khí hình rồng khoảng chừng hơn 50 mét phá kiếm mà ra, giống như ác long hùng hổ mà đến.

Không gian giống như thủy tinh bị đập phá, vết rách mang theo tiếng vỡ “răng rắc” nhanh chóng lan tràn về phía Mạc Phàm.

Trong không gian, mấy chú chim nhỏ đúng lúc đi ngang qua, mới bay qua không gian vỡ vụn, thì bị kiếm khí hình rồng phía sau xoắn thành mảnh nhỏ.

Tuy lực lượng đáng sợ không đến chỗ người vây xem xung quanh, nhưng khiến không ít người đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống liên tục.

- Đây là cường giả Thần Cảnh sao, còn là con người à?

Động một tí là như máy bay tốc độ siêu âm, một kiếm có thể xé rách không gian, chắc chắn con người không làm được.

- Nhanh lùi về sau.

Có người cuống quít kêu lên.

Thực lực của Vạn Thiên Tuyệt đáng sợ hơn bọn họ nghĩ một chút, gần như vậy rất dễ bị lan đến gần.

Mọi người trên Long Đảo lập tức di chuyển, nhanh chóng lùi ra xa Long Sơn.

Cách Long Sơn không xa, Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn kiếm khí hình rồng từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Cho dù tôi không dùng toàn bộ thực lực, tối nay ông cũng phải chết.

Hắn chậm rãi nhấc một tay lên, tiếng tảng đá ma xát lập tức vang lên.

“Xèo xèo…”

Theo tiếng tảng đá ma xát, mặt đất bắt đầu lắc lư, giống như động đất.

Cự kiếm do đất đá ngưng tụ dưới chân hắn chậm rãi rút khỏi mặt đất.

Cự kiếm mấy chục mét tựa như một tòa đại lâu, tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, trôi nổi bên cạnh hắn.

Mạc Phàm nheo mắt, hoa quang nở rộ ra.

- Trảm!

Năm ngón tay hắn nắm chặt, không tiếc rót tất cả linh khí vào trong cự kiếm.

Cự kiếm mấy chục mét phải mấy vạn cân, vậy mà hắn cầm rất nhẹ nhàng trong tay, tựa như một thanh kiếm bình thường.

“Răng rắc” một tiếng sấm vang lên, trên cự kiếm chớp lóe điện quang, hai đạo long toàn phong cuồn cuộn nổi lên, đón đạo kiếm khí mà Vạn Thiên Tuyệt chém tới.

Cự kiếm khiến không ít người sửng sốt.

Bọn họ tưởng cự kiếm là nơi Mạc Phàm đặt chân, không ngờ nó là binh khí của Mạc Phàm?

Không thể ngờ được Mạc Phàm có thể ngự thổ thành binh, còn sử dụng binh khí dài như vậy, chắc chắn thực lực không tầm thường.

Nhưng rất nhanh không ít người lắc đầu.

Kiếm của Vạn Thiên Tuyệt do thi thể Hải Long luyện thành, long thi hơn 50 mét được ngưng tụ thành bảy thước.

Cho dù kiếm của Mạc Phàm dài bảy tám chục mét, to như Sơn Nhạc, nhưng chỉ là cát đá bình thường ngưng tụ, tính chất không bằng kiếm của Vạn Thiên Tuyệt, trình độ ngưng tụ cũng hoàn toàn không bằng trường kiếm hình rồng của ông ta.

Một căn tinh cương tạo ra tú hoa châm, cùng với một thanh mộc kiếm do cọc gỗ tạo thành, cái nào mạnh hơn thấy rõ.

Khi tâm tư mọi người bay xa, không gian liệt phùng đã đến trước cự kiếm của Mạc Phàm.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, vang vọng bầu trời, cho dù ở tỉnh Giang Nam đều nghe thấy được.

Bầu trời lắc lư dữ dội theo, không ít người ở đây là cao thủ võ đạo, pháp đạo, trong chớp mắt ngã xuống một vùng lớn.

Trên bầu trời, chỗ không gian liệt phùng và cự kiếm tiếp xúc, không gian liệt phùng biến mất không thấy, một cái động to xuất hiện, tựa như bầu trời bị chọc thủng, không gian loạn lưu tàn phá bừa bãi xuất hiện.

Lực hút vô cùng cường đại chen chúc mà ra, hút mọi thứ bay vào trong.

Cái động này vừa xuất hiện, cự kiếm của Mạc Phàm bị cắn nuốt sạch sẽ trong chớp mắt.

Sau đó kiếm khí hình rồng 50 mét tiến đến, chém về phía đầu Mạc Phàm, giống như một con ác long muốn vồ mồi.

Mạc Phàm chặn kiếm khí tạo thành không gian liệt phùng, nhưng trong chớp mắt rơi vào nguy hiểm.