Thần Y Trọng Sinh

Chương 796




- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?

Bạch Vô Thành vội vàng nói.

Mạc Phàm biết một ít pháp thuật và võ công, ông ta có biết.

Nhưng với độ tuổi này của Mạc Phàm, sao biết được sự lợi hại của mấy người trên bầu trời.

Cho dù là người kém nhất, cũng không phải người mà Mạc Phàm có thể đối phó.

Có lẽ là ông ta xem thường Mạc Phàm, Mạc Phàm có thể đối phó một người trong đó, nhưng Mạc Phàm có thể đấu lại được Vạn Thiên Tuyệt sao?

Nếu không có Vạn Thiên Tuyệt, vì sao thái thượng trưởng trưởng lão không đợi Carter đã rời đi.

Mạc Phàm cười nhạt, không để ý đến Bạch Vô Thành.

Bạch gia đối xử với Tiểu Tuyết thế nào, sống chết của Bạch gia không liên quan đến hắn.

Nhưng trên bầu trời cho dù là Miyamoto Takeshi hay Vạn Thiên Tuyệt đều tới vì Tiểu Tuyết, thì có liên quan đến hắn.

Có lẽ trong số những người này có người tới trả thù Bạch gia, có người ngăn cản giao dịch giữa Bạch gia và Thần Điện, cũng có người nhằm về phía hắn.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không quản là ai, đã tụ tập lại thì ở đây hết cả đi.

Hắn vừa nghĩ như vậy, hai đóa liên hoa màu đen xoay tròn bay từ mi tâm hắn ra.

Chỉ trong chớp mắt, liên hoa màu đen nhanh chóng biến thành một người, rơi xuống nơi cách hắn không xa, từng cánh hoa màu đen mở ra.

Cùng lúc đó, trong trang viên Mạc gia, Ác Linh Vương và Vong Linh Titan giống như cảm ứng được, nhanh chóng nhìn về phía Bạch gia.

Liên hoa màu đen giống hệt xuất hiện dưới chân hai bọn họ, liên hoa nhanh chóng khép lại, hình thành một nụ hoa.

Đợi nụ hoa khép lại hoàn toàn, liên hoa màu đen trong trang viên Bạch gia mở ra hoàn toàn, lộ ra Ác Linh Vương và Vong Linh Titan mặc tây trang bên trong.

- Bái kiến chủ nhân.

Hai người quỳ một gối trên đất, cung kính nói với Mạc Phàm.

Trải qua tế luyện của Mạc Phàm, hai người đã có thể nói một chút tiếng Hoa Hạ.

Bạch Vô Thành nhìn Mạc Phàm dùng phương thức kỳ lạ như vậy gọi hai người tới, vẻ mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.

Ông ta thân là gia chủ Bạch gia, từng thấy rất nhiều pháp thuật, Hư Không Hoán Vật, Hư Không Hoán Quỷ, chứ chưa từng thấy Hư Không Hoán Nhân như Mạc Phàm.

- Đứng dậy đi, nơi này giao cho các người, ai dám đến gần cái vòng này, giết người đó!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, một vòng tròn đường kính ba thước xuất hiện quanh đám Tiểu Tuyết, Bạch Tiểu Hàn.

- Dạ, chủ nhân.

Ác Linh Vương và Vong Linh Titan đứng dậy, hai người nắm chặt tay, ngọn lửa màu xanh đen dấy lên trên người bọn họ.

Trong chớp mắt cơ thể bọn họ cao hơn một chút, tây trang, kính đều bị đốt sạch, lộ ra chiến giáp cổ đại và vũ khí nhiễm ngọn lửa hừng hực.

Hai người một trước một sau bảo vệ quanh đám Tiểu Tuyết, cảm giác khiến lưng người ta phát lạnh dập dờn quanh thân bọn họ.

- Ở đây đợi anh, đợi anh thu thập hết những người đánh chủ ý với em, sẽ mang em về Mạc gia, cô và Tiểu Ngọc đều ở đó.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dịu dàng nói với Tiểu Tuyết.

Hắn định cho Bạch Tiểu Tuyết một kinh ngạc vui mừng, nếu Bạch Vô Thành nói ra rồi, nói cho Tiểu Tuyết cũng không sao.

- Anh cẩn thận một chút, em đợi anh.

Trong mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên vẻ lo lắng, ôm Mạc Phàm, nói bên tai hắn.

Mạc Phàm có thể diệt La gia dễ dàng, thực lực rất đáng tin.

Nhưng một mình Mạc Phàm đối phó với đám Vạn Thiên Tuyệt, cô không biết Mạc Phàm có nắm chắc hay không.

- Tôi đi với cậu?

Bạch Tiểu Hàn nhíu mày hỏi.

- Đợi cô mở Vạn Hoa Nhãn mới có thể đối phó bọn họ với tôi, cô nên chăm chỉ tu luyện trước, đám người này mười phút là đủ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Vạn Thiên Tuyệt, cười nói.

Người Bạch gia bình thường đều là Bạch Đồng Tử, Bách Hoa Đồng Tử của Bạch Tiểu Hàn là đồng tử cấp cao của Bạch Đồng Tử.

Tuy là Bạch Đồng Tử cao cấp, nhưng Bách Hoa còn yếu.

- 10 phút?

Đám Bạch Vô Thành lại sửng sốt nhìn Mạc Phàm.

Đối diện là Vạn Thiên Tuyệt, Cain, Lôi Thần, thích khách số một thế giới và Đại Kiếm Hào nhà Miyamoto, Mạc Phàm chỉ cần 10 phút?

Đúng lúc này, trong hỗn loạn, giọng Bạch Tiểu Phi và mỹ phụ kia truyền tới.

- Vạn đại sư, nha đầu này là Bạch Tiểu Tuyết.

Hai người vốn chạy trối chết, không quan tâm đám Mạc Phàm.

Nhưng trên đảo chỉ có một cây cầu, hai người không chen lách được, đều gấp đến mức xoay quanh, nhìn thấy đám Mạc Phàm vẫn còn đứng ở đó, hai người sửng sốt không hẹn mà cùng cười.

Bạch gia nhiều phụ nữ như vậy, không hơn một ngàn cũng phải trên trăm, chắc chắn đám Vạn Thiên Tuyệt khó mà tìm được.

Bọn họ nói ai là Bạch Tiểu Tuyết, nói không chừng Vạn Thiên Tuyệt sẽ khai ân, không giết bọn họ.

Hai người vừa nói xong, lúc này không ít người mới nhớ tới Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết, nhao nhao nhìn vềphía hai người.

Trán Bạch Vô Thành nổi đầy gân xanh, lập tức xông ra.

Bị bọn họ nói như vậy, cho dù đám Tiểu Tuyết có bí đạo cũng không thể trốn thoát.

- Triệu Minh Phi, Bạch Tiểu Phi, hai người…

Bạch Vô Thành nắm chặt tay, ước gì có thể lập tức giết hai người.

- Chúng tôi làm sao, chúng tôi đang giúp Bạch gia mà, chẳng lẽ ông muốn nhìn nhiều người Bạch gia chết đi như vậy vì con gái sao chổi của ông, ông còn là gia chủ Bạch gia nữa không?

Triệu Minh Phi lạnh lùng liếc Bạch Vô Thành với vẻ khinh bỉ, bộ dạng như đúng lý hợp tình nói.

Mỹ phụ Triệu Minh Phi mới mở miệng, lúc này không ít người phản ứng kịp.

- Giao Bạch Tiểu Tuyết ra đi, đều là cô ta làm hại Bạch gia chúng ta chật vật như vậy.

Có người lạnh giọng phụ họa nói.

- Im miệng, cô có quan hệ gì với Tiểu Tuyết?

Trong mắt Bạch Vô Thành tràn đầy lửa giận.

- Ai bảo cô ta là Thái Âm Chi Thể, thể chất không rõ như vậy sinh ra nên chết đuối mới phải.

Triệu Minh Phi lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt hơi phát lạnh.

- Đúng rồi, đừng để hai bọn họ chạy thoát.

- Dạ, chủ nhân.

Chỗ mi tâm Ác Linh Vương và Vong Linh Titan bay ra một ngọn lửa màu lam, bay về phía Bạch Tiểu Phi và Triệu Minh Phi.

Hai người không có bất luận phản kháng gì, ngọn lửa màu lam đã bay vào mi tâm bọn họ, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.

- Mạc Phàm, đây là thứ gì?

Bạch Tiểu Phi vội vàng hỏi.

Anh ta có cảm giác đây không phải thứ tốt.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một cước nâng lên, như bước lên bậc thang đi về phía đám Vạn Thiên Tuyệt trên bầu trời.

Mắt không ít người Bạch gia mở to, vẻ mặt khiếp sợ.

- Tiểu tử không biết sống chết này muốn làm gì, muốn chết sao?

Có người mắt mở to, kinh ngạc nói.

Thái thượng trưởng lão đã chạy trốn, tiểu tử này đi lên không phải muốn chết thì là gì?

- Cậu ta muốn chết thì để cậu ta chết, đúng lúc tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trốn, nhanh trốn đi, Bạch gia xong đời rồi.

Một người khác chỉ dừng một lát, nhanh chóng rời đi.

Trên bầu trời, đám Cain nhìn người Bạch gia hốt hoảng rời đi, cười hung ác nham hiểm, ánh mắt nhìn Bạch gia như nhìn con mồi.

- Bạch gia Hoa Hạ chỉ vậy thôi.

Vạn Thiên Tuyệt lắc đầu, trong mắt đều là thất vọng.

Đường đường là Bạch gia ngàn năm ở Hoa Hạ, không ngờ không chịu nổi một kích.

Mấy người muốn đi vào trang viên Bạch gia, đã thấy Mạc Phàm đạp không đi tới, lông mày nhíu lại.

- Bạch gia vẫn còn người gan lớn này, tiểu tử, nhanh báo tên của cậu, chúng tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết.Miyamoto Takeshi nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt, cười nói.

Mạc Phàm đi đến trên Hộ Trang Đại Trận, đứng cách đám người không xa.

Rất lâu sau, lúc này hắn mới mở miệng.

- Tôi không họ Bạch, tôi họ Mạc, tên Phàm.

Mạc Phàm chậm rãi nói.

Giọng nói lạnh lùng truyền khắp bốn phía, tiến vào trong tai mọi người. - Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?

Bạch Vô Thành vội vàng nói.

Mạc Phàm biết một ít pháp thuật và võ công, ông ta có biết.

Nhưng với độ tuổi này của Mạc Phàm, sao biết được sự lợi hại của mấy người trên bầu trời.

Cho dù là người kém nhất, cũng không phải người mà Mạc Phàm có thể đối phó.

Có lẽ là ông ta xem thường Mạc Phàm, Mạc Phàm có thể đối phó một người trong đó, nhưng Mạc Phàm có thể đấu lại được Vạn Thiên Tuyệt sao?

Nếu không có Vạn Thiên Tuyệt, vì sao thái thượng trưởng trưởng lão không đợi Carter đã rời đi.

Mạc Phàm cười nhạt, không để ý đến Bạch Vô Thành.

Bạch gia đối xử với Tiểu Tuyết thế nào, sống chết của Bạch gia không liên quan đến hắn.

Nhưng trên bầu trời cho dù là Miyamoto Takeshi hay Vạn Thiên Tuyệt đều tới vì Tiểu Tuyết, thì có liên quan đến hắn.

Có lẽ trong số những người này có người tới trả thù Bạch gia, có người ngăn cản giao dịch giữa Bạch gia và Thần Điện, cũng có người nhằm về phía hắn.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không quản là ai, đã tụ tập lại thì ở đây hết cả đi.

Hắn vừa nghĩ như vậy, hai đóa liên hoa màu đen xoay tròn bay từ mi tâm hắn ra.

Chỉ trong chớp mắt, liên hoa màu đen nhanh chóng biến thành một người, rơi xuống nơi cách hắn không xa, từng cánh hoa màu đen mở ra.

Cùng lúc đó, trong trang viên Mạc gia, Ác Linh Vương và Vong Linh Titan giống như cảm ứng được, nhanh chóng nhìn về phía Bạch gia.

Liên hoa màu đen giống hệt xuất hiện dưới chân hai bọn họ, liên hoa nhanh chóng khép lại, hình thành một nụ hoa.

Đợi nụ hoa khép lại hoàn toàn, liên hoa màu đen trong trang viên Bạch gia mở ra hoàn toàn, lộ ra Ác Linh Vương và Vong Linh Titan mặc tây trang bên trong.

- Bái kiến chủ nhân.

Hai người quỳ một gối trên đất, cung kính nói với Mạc Phàm.

Trải qua tế luyện của Mạc Phàm, hai người đã có thể nói một chút tiếng Hoa Hạ.

Bạch Vô Thành nhìn Mạc Phàm dùng phương thức kỳ lạ như vậy gọi hai người tới, vẻ mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi rất nhiều.

Ông ta thân là gia chủ Bạch gia, từng thấy rất nhiều pháp thuật, Hư Không Hoán Vật, Hư Không Hoán Quỷ, chứ chưa từng thấy Hư Không Hoán Nhân như Mạc Phàm.

- Đứng dậy đi, nơi này giao cho các người, ai dám đến gần cái vòng này, giết người đó!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, một vòng tròn đường kính ba thước xuất hiện quanh đám Tiểu Tuyết, Bạch Tiểu Hàn.

- Dạ, chủ nhân.

Ác Linh Vương và Vong Linh Titan đứng dậy, hai người nắm chặt tay, ngọn lửa màu xanh đen dấy lên trên người bọn họ.

Trong chớp mắt cơ thể bọn họ cao hơn một chút, tây trang, kính đều bị đốt sạch, lộ ra chiến giáp cổ đại và vũ khí nhiễm ngọn lửa hừng hực.

Hai người một trước một sau bảo vệ quanh đám Tiểu Tuyết, cảm giác khiến lưng người ta phát lạnh dập dờn quanh thân bọn họ.

- Ở đây đợi anh, đợi anh thu thập hết những người đánh chủ ý với em, sẽ mang em về Mạc gia, cô và Tiểu Ngọc đều ở đó.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dịu dàng nói với Tiểu Tuyết.

Hắn định cho Bạch Tiểu Tuyết một kinh ngạc vui mừng, nếu Bạch Vô Thành nói ra rồi, nói cho Tiểu Tuyết cũng không sao.

- Anh cẩn thận một chút, em đợi anh.

Trong mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên vẻ lo lắng, ôm Mạc Phàm, nói bên tai hắn.

Mạc Phàm có thể diệt La gia dễ dàng, thực lực rất đáng tin.

Nhưng một mình Mạc Phàm đối phó với đám Vạn Thiên Tuyệt, cô không biết Mạc Phàm có nắm chắc hay không.

- Tôi đi với cậu?

Bạch Tiểu Hàn nhíu mày hỏi.

- Đợi cô mở Vạn Hoa Nhãn mới có thể đối phó bọn họ với tôi, cô nên chăm chỉ tu luyện trước, đám người này mười phút là đủ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Vạn Thiên Tuyệt, cười nói.

Người Bạch gia bình thường đều là Bạch Đồng Tử, Bách Hoa Đồng Tử của Bạch Tiểu Hàn là đồng tử cấp cao của Bạch Đồng Tử.

Tuy là Bạch Đồng Tử cao cấp, nhưng Bách Hoa còn yếu.

- 10 phút?

Đám Bạch Vô Thành lại sửng sốt nhìn Mạc Phàm.

Đối diện là Vạn Thiên Tuyệt, Cain, Lôi Thần, thích khách số một thế giới và Đại Kiếm Hào nhà Miyamoto, Mạc Phàm chỉ cần 10 phút?

Đúng lúc này, trong hỗn loạn, giọng Bạch Tiểu Phi và mỹ phụ kia truyền tới.

- Vạn đại sư, nha đầu này là Bạch Tiểu Tuyết.

Hai người vốn chạy trối chết, không quan tâm đám Mạc Phàm.

Nhưng trên đảo chỉ có một cây cầu, hai người không chen lách được, đều gấp đến mức xoay quanh, nhìn thấy đám Mạc Phàm vẫn còn đứng ở đó, hai người sửng sốt không hẹn mà cùng cười.

Bạch gia nhiều phụ nữ như vậy, không hơn một ngàn cũng phải trên trăm, chắc chắn đám Vạn Thiên Tuyệt khó mà tìm được.

Bọn họ nói ai là Bạch Tiểu Tuyết, nói không chừng Vạn Thiên Tuyệt sẽ khai ân, không giết bọn họ.

Hai người vừa nói xong, lúc này không ít người mới nhớ tới Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết, nhao nhao nhìn vềphía hai người.

Trán Bạch Vô Thành nổi đầy gân xanh, lập tức xông ra.

Bị bọn họ nói như vậy, cho dù đám Tiểu Tuyết có bí đạo cũng không thể trốn thoát.

- Triệu Minh Phi, Bạch Tiểu Phi, hai người…

Bạch Vô Thành nắm chặt tay, ước gì có thể lập tức giết hai người.

- Chúng tôi làm sao, chúng tôi đang giúp Bạch gia mà, chẳng lẽ ông muốn nhìn nhiều người Bạch gia chết đi như vậy vì con gái sao chổi của ông, ông còn là gia chủ Bạch gia nữa không?

Triệu Minh Phi lạnh lùng liếc Bạch Vô Thành với vẻ khinh bỉ, bộ dạng như đúng lý hợp tình nói.

Mỹ phụ Triệu Minh Phi mới mở miệng, lúc này không ít người phản ứng kịp.

- Giao Bạch Tiểu Tuyết ra đi, đều là cô ta làm hại Bạch gia chúng ta chật vật như vậy.

Có người lạnh giọng phụ họa nói.

- Im miệng, cô có quan hệ gì với Tiểu Tuyết?

Trong mắt Bạch Vô Thành tràn đầy lửa giận.

- Ai bảo cô ta là Thái Âm Chi Thể, thể chất không rõ như vậy sinh ra nên chết đuối mới phải.

Triệu Minh Phi lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt hơi phát lạnh.

- Đúng rồi, đừng để hai bọn họ chạy thoát.

- Dạ, chủ nhân.

Chỗ mi tâm Ác Linh Vương và Vong Linh Titan bay ra một ngọn lửa màu lam, bay về phía Bạch Tiểu Phi và Triệu Minh Phi.

Hai người không có bất luận phản kháng gì, ngọn lửa màu lam đã bay vào mi tâm bọn họ, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.

- Mạc Phàm, đây là thứ gì?

Bạch Tiểu Phi vội vàng hỏi.

Anh ta có cảm giác đây không phải thứ tốt.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một cước nâng lên, như bước lên bậc thang đi về phía đám Vạn Thiên Tuyệt trên bầu trời.

Mắt không ít người Bạch gia mở to, vẻ mặt khiếp sợ.

- Tiểu tử không biết sống chết này muốn làm gì, muốn chết sao?

Có người mắt mở to, kinh ngạc nói.

Thái thượng trưởng lão đã chạy trốn, tiểu tử này đi lên không phải muốn chết thì là gì?

- Cậu ta muốn chết thì để cậu ta chết, đúng lúc tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trốn, nhanh trốn đi, Bạch gia xong đời rồi.

Một người khác chỉ dừng một lát, nhanh chóng rời đi.

Trên bầu trời, đám Cain nhìn người Bạch gia hốt hoảng rời đi, cười hung ác nham hiểm, ánh mắt nhìn Bạch gia như nhìn con mồi.

- Bạch gia Hoa Hạ chỉ vậy thôi.

Vạn Thiên Tuyệt lắc đầu, trong mắt đều là thất vọng.

Đường đường là Bạch gia ngàn năm ở Hoa Hạ, không ngờ không chịu nổi một kích.

Mấy người muốn đi vào trang viên Bạch gia, đã thấy Mạc Phàm đạp không đi tới, lông mày nhíu lại.

- Bạch gia vẫn còn người gan lớn này, tiểu tử, nhanh báo tên của cậu, chúng tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết.Miyamoto Takeshi nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt, cười nói.

Mạc Phàm đi đến trên Hộ Trang Đại Trận, đứng cách đám người không xa.

Rất lâu sau, lúc này hắn mới mở miệng.

- Tôi không họ Bạch, tôi họ Mạc, tên Phàm.

Mạc Phàm chậm rãi nói.

Giọng nói lạnh lùng truyền khắp bốn phía, tiến vào trong tai mọi người.