Thần Y Trọng Sinh

Chương 726




Mạc Phàm nhíu mày, hỏa kiếm trong tay dừng lại.

Nếu dùng thần niệm không thể chấn trụ, dựa vào pháp bảo khó mà thương tổn được cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.

- Phệ Thần Ấn?

Hắn nhìn ấn ký cổ xưa chỗ mi tâm La Thành, hỏi.

Loại ấn ký này gieo xuống từ nhỏ, một là không chỉ khiến phòng ngừa bị người khác đoạt xá, thứ hai là có thể chống cự pháp thuật hệ linh hồn.

Ở giới tu giả, không ít gia tộc gieo ấn ký này cho đệ tử, phòng ngừa ngộ nhỡ.

Vậy mà trên người La Thành có Phệ Hồn Ấn, đúng là nằm ngoài dự kiến của hắn.

La Thành cười nham hiểm, tươi cười nhanh chóng lạnh xuống, trong mắt lóe lên chút lạnh lẽo.

Tuy ông ta tránh thoát một kiếp này, nhưng không thể không nói, Mạc Phàm rất lợi hại.

May mà Mạc Phàm hiện giờ không phải chân thân, chỉ là thần hồn hàng lâm, cần linh khí thuyên chuyển trong Tụ Linh Đại Trận, mới thi triển được các loại thần thông.

Nếu không không chỉ đơn giản là Mạc Phàm cứu được tiểu nha đầu này, ông ta sẽ bị Mạc Phàm chém thành tro tàn.

- Quả nhiên Mạc đại sư danh bất hư truyền, không chỉ thần thông quảng đại, kiến thức còn rất rộng, không chỉ biết Phệ Thần Ấn, nhưng cậu không làm tôi bị thương được, đúng là đáng tiếc.

La Thành cười mỉa nói.

- Hôm nay ông nhất định phải để mạng lại.

Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

La Thành dám bắt nạt Tiểu Vũ như vậy, La Thành phải chết, hắn còn muốn cả La gia máu chảy thành sông.

- Chỉ dựa vào thần hồn của cậu và kiện pháp bảo, không đủ đâu.

Trên mặt La Thành không có một chút e sợ, cười âm hiểm nói.

Có Phệ Thần Ấn, Mạc Phàm tấn công linh hồn ông ta không có tác dụng, ngoại trừ tấn công linh hồn, Thân Ngoại Hóa Thần của Mạc Phàm có thể làm gì.- Có đủ hay không không phải ông định đoạt, là tôi.

Mạc Phàm trầm giọng nói, giọng nói như sấm.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, một con kiến như La Thành có thể tưởng tượng được sao.

- Tiểu Vũ, niệm theo anh.

Trong lòng bàn tay hắn có một đóa liên hoa lóe lên, đặt sau lưng Tiểu Vũ, dịu dàng nói.

- Dạ!

Tiểu Vũ lau nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, niệm theo Mạc Phàm.

Chú ngữ cổ xưa vang lên, giống như cử hành nghi thức nào đó, lực lượng từ huyết mạch nhanh chóng sôi trào.

Tươi cười trên mặt La Thành cứng đờ, nhíu mày.

Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, Mạc Phàm tự tin như vậy, khiến trong lòng ông ta có dự cảm không tốt.

- Trốn!

Ý niệm này vừa xuất hiện, ông ta còn chưa kịp đi, liền nghe thấy mấy chữ bên tai.

- Đốt hết Tam Thiên Diễm Viêm!

Mấy chữ này vang lên, trong mắt còn vương chút nước mắt của Tiểu Vũ, ngọn lửa màu cam như nham thạch nóng chảy tuôn từ trong đồng tử sâu không thấy đáy của Tiểu Vũ ra.

Ngay sau đó mắt Tiểu Vũ sáng như đuốc, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng như Thẩm Phán Chi Thần khiển trách toàn bộ tội nghiệt, nhìn về phía La Thành.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, cho dù là La Thành hay đám Moria đều thay đổi sắc mặt, nhìn Tiểu Vũ với vẻ khiếp sợ.

- Đốt!

Giọng nói non nớt của Tiểu Vũ vang lên.

Trên tay La Thành lập tức có ngọn lửa màu cam dấy lên, ngọn lửa dọc theo cánh tay La Thành lan tràn lên trên, chân khí hộ thể như thùng rỗng kêu to.

Mắt La Thành mở to, sắc mặt La Thành thay đổi, tựa như gặp quỷ, tràn đầy vẻ khó mà tin.

- Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hai người thuộc Hồng Liên Nhất Tộc?

La Thành khiếp sợ kêu lên.

- Hồng Liên Nhất Tộc.

Trong ghi chép của La gia có một gia tộc như vậy, đôi mắt của tộc này như hoa sen nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hỏa trừng phạt toàn bộ tội nghiệt, có thể nhìn thấu tam giới lục đạo.

Mắt thấy, đều có thể thiêu đốt.

Nếu chủng tộc này không lên thượng giới, thì bị người ta tiêu diệt.

Lúc trước ông ta nghe nói hai mắt của Mạc đại sư có thể b ắn ra ngọn lửa màu cam, ông ta cũng từng hoài nghi Mạc Phàm là hậu nhân của Hồng Liên Nhất Tộc.

Nhưng cũng chỉ hoài nghi, dù sao có không ít gia tộc Đồng Tử Thuật, ví dụ như Bạch Đồng Tử của Bạch gia, Hỏa Thần Nhãn của Chúc gia, không ngờ Mạc Phàm thật sự là hậu duệ của Hồng Liên Nhất Tộc.

- Chuyện này…

Một khi dính vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không làm chuyện ác thì không sao, một khi tay dính máu, gặp phải ngọn lửa này quả thực sống không bằng chết.

- Tiểu tử, cậu đừng quên con tiểu hồ ly kia đang ở trong tay tôi, cậu muốn tôi giết nó ngay sao?

La Thành nhíu mà, giận dữ hét.

Ông ta định bắt Tiểu Vũ, người chưa bắt được còn dính Hồng Liên Nghiệp Hỏa, là ai cũng tức giận.

- Ông giết nó, tôi cứu về là được, nhưng ông và La gia ông, toàn bộ đều phải chết.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, lạnh lùng nói.

Với thực lực của hắn hiện giờ, cho dù còn một hồn cũng cứu sống được tiểu hồ ly.

Huống chi La Thành cũng không giết được tiểu hồ ly.

- Tiểu tử, cậu!

Sắc mặt La Thành khó coi, không còn đắc ý nữa.

Hắn nhìn một tay bị ngọn lửa màu cam thiêu đốt, ánh mắt âm tình bất định.

Ngọn lửa này là một trong tiên hỏa, vốn dĩ không thể tắt, bây giờ chỉ là thiêu đốt tay ông ta, lát nữa sẽ là toàn thân.

Chỉ trong phút chốc, ông ta đã có quyết định.

Ánh mắt ông ta phát lạnh, trên tay còn lại xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, ông ta không do dự chém cánh tay bị ngọn lửa bao phủ.

“Vèo!” Máu tươi b ắn ra, cái tay kia rơi xuống đất.

Sắc mặt ông ta khó coi, không thèm nhìn cái tay kia, dứt khoát xoay người rời đi.

- Mạc Phàm, hôm nay cậu cho tôi thế nào, tôi sẽ trả trên người tiểu hồ ly kia gấp bội, sau này chúng ta còn gặp lại.

La Thành mới đi một bước, liền quay đầu lạnh lùng nói.

Trạng thái này của Mạc Phàm, muốn giữ ông ta lại cũng không có khả năng, nhưng không thể ở đây.

Dù sao có tiểu hồ ly kia trong tay, ông ta không tin Mạc Phàm không sợ.

Cho dù Mạc Phàm không quan tâm tiểu hồ ly, La gia ông ta có thể bắt nạt tùy tiện như vậy sao?

Mạc Phàm dám đến Mạc Bắc, ông ta nhất định sẽ cho Mạc Phàm một kinh ngạc vui mừng, khiến Mạc Phàm ở lại Mạc Bắc vĩnh viễn.

Ông ta nói xong cơ thể nhoáng lên một cái, một bước là mấy chục mét.

- Đốt!

Tiểu Vũ thấy La Thành muốn chạy trốn, vội vàng nói một chữ.

Một đạo tường đá xuất hiện sau lưng La Thành, chắn Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Tường đá biến mất, La Thành đã biến mất không thấy.

Khuôn mặt Tiểu Vũ trắng xanh, muốn sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa lần nữa, nhưng bị Mạc Phàm ngăn cản.

- Để ông ta đi đi.

Mạc Phàm nhìn lướt qua La Thành đã biến thành bóng đen, nhíu mày nói.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Tiểu Vũ còn quá yếu, đối phó với cao thủ như La Thành thì kém xa.

Như vậy không chỉ không giết được La Thành, trái lại sẽ khiến khí huyết của Tiểu Vũ bị thương.

Hắn tạo pháp ấn đánh vào mi tâm Tiểu Vũ, ngọn lửa màu cam như nước biển quay về trong mắt Tiểu Vũ.

Đám Moria vội vàng đi tới, vẻ mặt phức tạp.

- Anh, để người này chạy thoát, vậy Tiểu Yến Tử làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ nhìn Mạc Phàm, cái miệng nhỏ cong lên, không cam lòng nói.

Bọn họ đốt một tay La Thành, chắc chắn La Thành quay về sẽ ngược đãi tiểu hồ ly.

- Tin tưởng anh, ông ta dám động vào tiểu hồ ly, anh nhất định sẽ khiến ông ta bị thương gấp vạn lần tiểu hồ ly, trừ phi ông ta muốn chết, nếu không ông ta không dám động vào tiểu hồ ly.

Mạc Phàm cất Tru Sát Kiếm, sờ đầu Tiểu Vũ đảm bảo.

Trong mắt Tiểu Vũ lóe sáng lo lắng, nhìn thoáng qua phía xa, cuối cùng đành phải gật đầu.

- Được rồi, vậy anh nhanh cứu tiểu hồ ly về, nó biến thành bộ dạng em mới bị bắt đi.

Tiểu Vũ nhào vào trong lòng Mạc Phàm, nước mắt lưng tròng nói. Mạc Phàm nhíu mày, hỏa kiếm trong tay dừng lại.

Nếu dùng thần niệm không thể chấn trụ, dựa vào pháp bảo khó mà thương tổn được cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.

- Phệ Thần Ấn?

Hắn nhìn ấn ký cổ xưa chỗ mi tâm La Thành, hỏi.

Loại ấn ký này gieo xuống từ nhỏ, một là không chỉ khiến phòng ngừa bị người khác đoạt xá, thứ hai là có thể chống cự pháp thuật hệ linh hồn.

Ở giới tu giả, không ít gia tộc gieo ấn ký này cho đệ tử, phòng ngừa ngộ nhỡ.

Vậy mà trên người La Thành có Phệ Hồn Ấn, đúng là nằm ngoài dự kiến của hắn.

La Thành cười nham hiểm, tươi cười nhanh chóng lạnh xuống, trong mắt lóe lên chút lạnh lẽo.

Tuy ông ta tránh thoát một kiếp này, nhưng không thể không nói, Mạc Phàm rất lợi hại.

May mà Mạc Phàm hiện giờ không phải chân thân, chỉ là thần hồn hàng lâm, cần linh khí thuyên chuyển trong Tụ Linh Đại Trận, mới thi triển được các loại thần thông.

Nếu không không chỉ đơn giản là Mạc Phàm cứu được tiểu nha đầu này, ông ta sẽ bị Mạc Phàm chém thành tro tàn.

- Quả nhiên Mạc đại sư danh bất hư truyền, không chỉ thần thông quảng đại, kiến thức còn rất rộng, không chỉ biết Phệ Thần Ấn, nhưng cậu không làm tôi bị thương được, đúng là đáng tiếc.

La Thành cười mỉa nói.

- Hôm nay ông nhất định phải để mạng lại.

Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

La Thành dám bắt nạt Tiểu Vũ như vậy, La Thành phải chết, hắn còn muốn cả La gia máu chảy thành sông.

- Chỉ dựa vào thần hồn của cậu và kiện pháp bảo, không đủ đâu.

Trên mặt La Thành không có một chút e sợ, cười âm hiểm nói.

Có Phệ Thần Ấn, Mạc Phàm tấn công linh hồn ông ta không có tác dụng, ngoại trừ tấn công linh hồn, Thân Ngoại Hóa Thần của Mạc Phàm có thể làm gì.- Có đủ hay không không phải ông định đoạt, là tôi.

Mạc Phàm trầm giọng nói, giọng nói như sấm.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, một con kiến như La Thành có thể tưởng tượng được sao.

- Tiểu Vũ, niệm theo anh.

Trong lòng bàn tay hắn có một đóa liên hoa lóe lên, đặt sau lưng Tiểu Vũ, dịu dàng nói.

- Dạ!

Tiểu Vũ lau nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, niệm theo Mạc Phàm.

Chú ngữ cổ xưa vang lên, giống như cử hành nghi thức nào đó, lực lượng từ huyết mạch nhanh chóng sôi trào.

Tươi cười trên mặt La Thành cứng đờ, nhíu mày.

Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, Mạc Phàm tự tin như vậy, khiến trong lòng ông ta có dự cảm không tốt.

- Trốn!

Ý niệm này vừa xuất hiện, ông ta còn chưa kịp đi, liền nghe thấy mấy chữ bên tai.

- Đốt hết Tam Thiên Diễm Viêm!

Mấy chữ này vang lên, trong mắt còn vương chút nước mắt của Tiểu Vũ, ngọn lửa màu cam như nham thạch nóng chảy tuôn từ trong đồng tử sâu không thấy đáy của Tiểu Vũ ra.

Ngay sau đó mắt Tiểu Vũ sáng như đuốc, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng như Thẩm Phán Chi Thần khiển trách toàn bộ tội nghiệt, nhìn về phía La Thành.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, cho dù là La Thành hay đám Moria đều thay đổi sắc mặt, nhìn Tiểu Vũ với vẻ khiếp sợ.

- Đốt!

Giọng nói non nớt của Tiểu Vũ vang lên.

Trên tay La Thành lập tức có ngọn lửa màu cam dấy lên, ngọn lửa dọc theo cánh tay La Thành lan tràn lên trên, chân khí hộ thể như thùng rỗng kêu to.

Mắt La Thành mở to, sắc mặt La Thành thay đổi, tựa như gặp quỷ, tràn đầy vẻ khó mà tin.

- Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hai người thuộc Hồng Liên Nhất Tộc?

La Thành khiếp sợ kêu lên.

- Hồng Liên Nhất Tộc.

Trong ghi chép của La gia có một gia tộc như vậy, đôi mắt của tộc này như hoa sen nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hỏa trừng phạt toàn bộ tội nghiệt, có thể nhìn thấu tam giới lục đạo.

Mắt thấy, đều có thể thiêu đốt.

Nếu chủng tộc này không lên thượng giới, thì bị người ta tiêu diệt.

Lúc trước ông ta nghe nói hai mắt của Mạc đại sư có thể b ắn ra ngọn lửa màu cam, ông ta cũng từng hoài nghi Mạc Phàm là hậu nhân của Hồng Liên Nhất Tộc.

Nhưng cũng chỉ hoài nghi, dù sao có không ít gia tộc Đồng Tử Thuật, ví dụ như Bạch Đồng Tử của Bạch gia, Hỏa Thần Nhãn của Chúc gia, không ngờ Mạc Phàm thật sự là hậu duệ của Hồng Liên Nhất Tộc.

- Chuyện này…

Một khi dính vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không làm chuyện ác thì không sao, một khi tay dính máu, gặp phải ngọn lửa này quả thực sống không bằng chết.

- Tiểu tử, cậu đừng quên con tiểu hồ ly kia đang ở trong tay tôi, cậu muốn tôi giết nó ngay sao?

La Thành nhíu mà, giận dữ hét.

Ông ta định bắt Tiểu Vũ, người chưa bắt được còn dính Hồng Liên Nghiệp Hỏa, là ai cũng tức giận.

- Ông giết nó, tôi cứu về là được, nhưng ông và La gia ông, toàn bộ đều phải chết.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, lạnh lùng nói.

Với thực lực của hắn hiện giờ, cho dù còn một hồn cũng cứu sống được tiểu hồ ly.

Huống chi La Thành cũng không giết được tiểu hồ ly.

- Tiểu tử, cậu!

Sắc mặt La Thành khó coi, không còn đắc ý nữa.

Hắn nhìn một tay bị ngọn lửa màu cam thiêu đốt, ánh mắt âm tình bất định.

Ngọn lửa này là một trong tiên hỏa, vốn dĩ không thể tắt, bây giờ chỉ là thiêu đốt tay ông ta, lát nữa sẽ là toàn thân.

Chỉ trong phút chốc, ông ta đã có quyết định.

Ánh mắt ông ta phát lạnh, trên tay còn lại xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, ông ta không do dự chém cánh tay bị ngọn lửa bao phủ.

“Vèo!” Máu tươi b ắn ra, cái tay kia rơi xuống đất.

Sắc mặt ông ta khó coi, không thèm nhìn cái tay kia, dứt khoát xoay người rời đi.

- Mạc Phàm, hôm nay cậu cho tôi thế nào, tôi sẽ trả trên người tiểu hồ ly kia gấp bội, sau này chúng ta còn gặp lại.

La Thành mới đi một bước, liền quay đầu lạnh lùng nói.

Trạng thái này của Mạc Phàm, muốn giữ ông ta lại cũng không có khả năng, nhưng không thể ở đây.

Dù sao có tiểu hồ ly kia trong tay, ông ta không tin Mạc Phàm không sợ.

Cho dù Mạc Phàm không quan tâm tiểu hồ ly, La gia ông ta có thể bắt nạt tùy tiện như vậy sao?

Mạc Phàm dám đến Mạc Bắc, ông ta nhất định sẽ cho Mạc Phàm một kinh ngạc vui mừng, khiến Mạc Phàm ở lại Mạc Bắc vĩnh viễn.

Ông ta nói xong cơ thể nhoáng lên một cái, một bước là mấy chục mét.

- Đốt!

Tiểu Vũ thấy La Thành muốn chạy trốn, vội vàng nói một chữ.

Một đạo tường đá xuất hiện sau lưng La Thành, chắn Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Tường đá biến mất, La Thành đã biến mất không thấy.

Khuôn mặt Tiểu Vũ trắng xanh, muốn sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa lần nữa, nhưng bị Mạc Phàm ngăn cản.

- Để ông ta đi đi.

Mạc Phàm nhìn lướt qua La Thành đã biến thành bóng đen, nhíu mày nói.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Tiểu Vũ còn quá yếu, đối phó với cao thủ như La Thành thì kém xa.

Như vậy không chỉ không giết được La Thành, trái lại sẽ khiến khí huyết của Tiểu Vũ bị thương.

Hắn tạo pháp ấn đánh vào mi tâm Tiểu Vũ, ngọn lửa màu cam như nước biển quay về trong mắt Tiểu Vũ.

Đám Moria vội vàng đi tới, vẻ mặt phức tạp.

- Anh, để người này chạy thoát, vậy Tiểu Yến Tử làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ nhìn Mạc Phàm, cái miệng nhỏ cong lên, không cam lòng nói.

Bọn họ đốt một tay La Thành, chắc chắn La Thành quay về sẽ ngược đãi tiểu hồ ly.

- Tin tưởng anh, ông ta dám động vào tiểu hồ ly, anh nhất định sẽ khiến ông ta bị thương gấp vạn lần tiểu hồ ly, trừ phi ông ta muốn chết, nếu không ông ta không dám động vào tiểu hồ ly.

Mạc Phàm cất Tru Sát Kiếm, sờ đầu Tiểu Vũ đảm bảo.

Trong mắt Tiểu Vũ lóe sáng lo lắng, nhìn thoáng qua phía xa, cuối cùng đành phải gật đầu.

- Được rồi, vậy anh nhanh cứu tiểu hồ ly về, nó biến thành bộ dạng em mới bị bắt đi.

Tiểu Vũ nhào vào trong lòng Mạc Phàm, nước mắt lưng tròng nói.