Trong chớp mắt tươi cười của La Thành cứng đờ, lông mày nhíu lại, nhìn Tiểu Vũ bị tơ vàng trói buộc được bao phủ một tầng huyết khí với vẻ kỳ lạ.
- Ai đó?
Trên mặt La Thành lộ vẻ thận trọng, hỏi.
Tuy khí tức này ngưng mà không thật, nhưng không kém ông ta chút nào.
Huyết khí khuếch tán ra cao như hai người, thì đột nhiên thu lại, hóa thành hư ảnh một chàng thanh niên, càng ngày càng rõ.
- Chủ nhân.
Tuy rất mơ hồ nhưng Moria vẫn nhận ra là Mạc Phàm tới.
…
“Hu hu…” Tiểu Vũ nhìn thấy Mạc Phàm, nước mắt rơi như mưa, khóc hu hu với Mạc Phàm.
Lông mày La Thành giãn ra, cười lạnh lùng.
- Cậu là Mạc Phàm, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, xem ra đám phế vật Tống gia và Âu Dương gia không thể giam được cậu.
Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, vậy mà dùng thần hồn vượt trăm dặm đến đây, chỉ điểm này ông ta không so được.
Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm có thể đến đây một cách trắng trợn, chắc chắn đám Tống Minh Huy thất bại rồi.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, nhìn thoáng qua Tiểu Vũ bị tơ vàng quấn chặt, đáng thương như con chó nhỏ, hai mắt nheo lại, ánh mắt trở nên phát lạnh.
- Thả em gái tôi ra, tôi sẽ tha chết cho La gia ông.
Mạc Phàm lạnh giọng ra lệnh.
Giọng nói lạnh như băng, khiến chim chóc trên tàng cây khiếp sợ, vội vàng bay đi.
ể ắ ấ ốVậy mà ông già này ra tay với Tiểu Vũ, hắn nhất định sẽ diệt cả chính thống La gia.
La Thành không chỉ không sợ, trái lại nhếch miệng cười đắc ý, ngón tay khẽ động, khuôn mặt như búp bê của Tiểu Vũ lập tức đỏ bừng.
- Quỳ xuống, tôi sẽ khiến em gái cậu thoải mái hơn chút.
La Thành nâng cằm, kiêu ngạo nói.
Thần hồn của Mạc Phàm có thể xuất hiện ở đây thì thế nào, chỉ là thần hồn không thể phát huy được toàn bộ thực lực của bản thân, vốn dĩ không phải đối thủ của ông ta.
Hiện giờ nha đầu kia lại đang ở trong tay ông ta, ông ta không cần phải sợ Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm La Thành.
- Ông cảm thấy tôi không phá được những tơ vàng này sao?
- Đương nhiên bản nhân của cậu có thể phá bỏ, có thể cậu hiện giờ phá được, nhưng cậu phải nhanh hơn tôi mới được, nếu không cậu chỉ nhìn thấy thi thể em gái cậu.
La Thành không sợ hãi cười nói.
Rất có khả năng Mạc Phàm là trích tiên trong truyền thuyết, người như vậy ông ta khó mà tưởng tượng được bản lĩnh.
Tuy tơ vàng của ông ta là một kiện pháp khí cực phẩm, tính chất rất cứng, không khác gì pháp bảo, nhưng ông ta không có chút nghi ngờ Mạc Phàm có thể chém đứt tơ vàng này, nhưng nhất định phải nhanh hơn ông ta mới được.
- Đúng rồi, ngoại trừ em gái cậu ra, tiểu hồ ly cậu nuôi trong nhà cũng đến tay La gia chúng tôi, chắc lúc này đang trên máy bay đến Mạc Bắc, nếu cậu muốn cứu em gái cậu, tốt nhất cũng suy xét tiểu hồ ly một phen, con hồ ly đáng yêu như vậy, bị giết như thế cũng rất đáng tiếc.
La Thành giả mù sa mưa nói.
Nếu không xung đột với Mạc Phàm, chắc chắn ông ta không muốn xung đột.
Dù sao La gia bọn họ không muốn người chết, cũng không phải kẻ địch, mà cần Mạc Phàm làm nô.
“Hu hu…” Tiểu Vũ nghe thấy La Thành bảo Mạc Phàm quỳ xuống, trong mắt chứa lệ, lắc đầu liên tục.
Ở trong mắt cô Mạc Phàm là nam tử hán đội trời đạp đất, sao có thể quỳ xuống với một lão nhân xấu xa?
La Thành nhíu mày, lộ ra chút âm độc.
- Anh trai nhóc không chịu quỳ xuống vì nhóc, nhóc còn che trở cậu ta như thế, đúng là đồ đê tiện, đáng chết.
- Mạc đại sư, nếu không chịu quỳ xuống cũng không sao, bên cạnh cậu có nhiều phụ nữ như thế, tặng Moria làm nữ nô cho La gia tôi được không, như vậy tôi có thể khiến em gái cậu đến La gia thoải mái hơn chút, nếu không tôi cứ kéo con bé này như thế đến Mạc Bắc, không biết đợi cậu đến Mạc Bắc còn thấy em gái mình sống hay không, y thuật của La gia tôi không thể so được với Mạc thần y cậu đâu.
La Thành cười mỉa với Mạc Phàm nói.
- Được, tôi đi với ông.
Moria không do dự đứng dậy.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy.
- Mạc đại sư, suy nghĩ của cậu thế nào, không cho lão phu đáp án, lão phu sẽ đi đó.
La Thành thấy Mạc Phàm không nói, vẻ đắc ý càng đậm hơn, khiêu khích.
Ông ta nói xong kéo Tiểu Vũ, như định rời đi thật.
- Moria ông đừng nghĩ, em gái tôi ông cũng không mang đi được.
Môi Mạc Phàm khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói.
Mấy chữ đơn giản, nhưng mang theo tức giận trước nay chưa từng có, bầu trời đã trở nên tối sầm lại, ẩn ẩn có tiếng sấm.
- Thế nào?
La Thành dừng bước, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, liếc mắt nhìn Mạc Phàm.
Nếu thực lực của Mạc Phàm không bằng ông ta, ông ta nhục nhã Mạc Phàm như vậy cũng không thú vị, nhưng thực lực của Mạc Phàm đang trên ông ta, vậy thì dễ chơi rồi.
Chuyện này như bần dân đánh hoàng đế, điểu ti ngủ với nữ minh tinh nữ thần lạnh lùng, rất có cảm giác thành tựu.
- Tiểu tử, cậu dựa vào chút phân thần cũng muốn cứu người khỏi tay tôi, trái lại cậu để tôi nhìn xem, rốt cuộc Mạc đại sư có điểm nào thần kỳ, tôi đợi cậu 10 giây, cậu cho tôi mở rộng tầm mắt, nếu trong 10 giây cậu không cho tôi kinh ngạc vui mừng, có khả năng em gái cậu không thở được đâu.
- 10!
Chữ này vang lên, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ chặt hơn một chút.
- 9!
Tơ vàng lại chặt hơn một chút, sắc mặt Tiểu Vũ khó coi hơn nhiều, đắc ý của La Thành lại dày đặc hơn vài phần.
…
Mạc Phàm nhíu mày thành chữ “Hỏa”, huyết khí quanh người như ngọn lửa thiêu đốt.
Không đợi La Thành nói ra con số tiếp theo, bỗng nhiên thân thể mơ hồ của hắn trở nên rất rõ ràng, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng thấy rõ.
Chuyển hoán thần hồn hoàn thành hoàn toàn.
- Tôi không chỉ cứu được em gái tôi, còn diệt La gia ông, Thần Trảm!
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, nói.
Giọng nói như kinh lôi trong mùa đông, không chỉ khiến lưng người ta phát lạnh, còn làm da đầu người ta run lên.
Khi hai chữ cuối vang lên, chỗ mi tâm hắn có năng lượng dao động, như sợi tóc xẹt qua không trung.
Chỉ trong chớp mắt, liền đến trước người La Thành.
Không đợi La Thành phản ứng kịp, năng lượng dao động này đã biến mất vào trong mi tâm La Thành.
Vẻ mặt La Thành lập tức sửng sốt, đứng ngây ra như gà gỗ.
- Kiếm tới!
Mạc Phàm khẽ quát, Tru Sát Kiếm hắn đưa cho Tiểu Vũ lập tức bay từ trong vòng tay Tiểu Vũ ra.
Hắn cầm kiếm chém xuống.
Không thương tổn đến Tiểu Vũ chút nào, tơ vàng quấn trên người Tiểu Vũ đứt đoạn, rơi xuống đất.
- Anh!
Tiểu Vũ khóc như lệ nhân, ấm ức nhào vào lòng Mạc Phàm.
Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ, ánh sáng lạnh trong mắt không giảm chỉ tăng.
- Trận Linh!
Trong Tụ Linh Đại Trận truyền đến tiếng long ngâm.
Linh khí xẹt qua bầu trời, linh khí như long nhập vào trong tay hắn.
- Giết!
Một chữ vang lên, “bùm” một tiếng, trong chớp mắt Tru Sát Kiếm dài ra 10 trượng, như hỏa trụ khuynh thiên, mang theo lửa giận trong lòng Mạc Phàm, chém về phía La Thành.
Hỏa kiếm còn chưa chém xuống, cây cối xung quanh nhanh chóng khô vàng, bốc cháy.
Nhưng mà.
Đúng lúc này, một ấn ký màu đen cổ xưa xuất hiện chỗ mi tâm La Thành.
La Thành vốn ngây ra như phỗng lập tức khôi phục lại, ông ta nở nụ cười quỷ dị.
- Mạc đại sư, như vậy đã muốn giết tôi, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, cũng nghĩ La gia tôi quá đơn giản? Khà khà!
Tiếng cười đắc ý vang lên dưới hỏa kiếm của Mạc Phàm. Trong chớp mắt tươi cười của La Thành cứng đờ, lông mày nhíu lại, nhìn Tiểu Vũ bị tơ vàng trói buộc được bao phủ một tầng huyết khí với vẻ kỳ lạ.
- Ai đó?
Trên mặt La Thành lộ vẻ thận trọng, hỏi.
Tuy khí tức này ngưng mà không thật, nhưng không kém ông ta chút nào.
Huyết khí khuếch tán ra cao như hai người, thì đột nhiên thu lại, hóa thành hư ảnh một chàng thanh niên, càng ngày càng rõ.
- Chủ nhân.
Tuy rất mơ hồ nhưng Moria vẫn nhận ra là Mạc Phàm tới.
…
“Hu hu…” Tiểu Vũ nhìn thấy Mạc Phàm, nước mắt rơi như mưa, khóc hu hu với Mạc Phàm.
Lông mày La Thành giãn ra, cười lạnh lùng.
- Cậu là Mạc Phàm, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, xem ra đám phế vật Tống gia và Âu Dương gia không thể giam được cậu.
Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, vậy mà dùng thần hồn vượt trăm dặm đến đây, chỉ điểm này ông ta không so được.
Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm có thể đến đây một cách trắng trợn, chắc chắn đám Tống Minh Huy thất bại rồi.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, nhìn thoáng qua Tiểu Vũ bị tơ vàng quấn chặt, đáng thương như con chó nhỏ, hai mắt nheo lại, ánh mắt trở nên phát lạnh.
- Thả em gái tôi ra, tôi sẽ tha chết cho La gia ông.
Mạc Phàm lạnh giọng ra lệnh.
Giọng nói lạnh như băng, khiến chim chóc trên tàng cây khiếp sợ, vội vàng bay đi.
ể ắ ấ ốVậy mà ông già này ra tay với Tiểu Vũ, hắn nhất định sẽ diệt cả chính thống La gia.
La Thành không chỉ không sợ, trái lại nhếch miệng cười đắc ý, ngón tay khẽ động, khuôn mặt như búp bê của Tiểu Vũ lập tức đỏ bừng.
- Quỳ xuống, tôi sẽ khiến em gái cậu thoải mái hơn chút.
La Thành nâng cằm, kiêu ngạo nói.
Thần hồn của Mạc Phàm có thể xuất hiện ở đây thì thế nào, chỉ là thần hồn không thể phát huy được toàn bộ thực lực của bản thân, vốn dĩ không phải đối thủ của ông ta.
Hiện giờ nha đầu kia lại đang ở trong tay ông ta, ông ta không cần phải sợ Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm La Thành.
- Ông cảm thấy tôi không phá được những tơ vàng này sao?
- Đương nhiên bản nhân của cậu có thể phá bỏ, có thể cậu hiện giờ phá được, nhưng cậu phải nhanh hơn tôi mới được, nếu không cậu chỉ nhìn thấy thi thể em gái cậu.
La Thành không sợ hãi cười nói.
Rất có khả năng Mạc Phàm là trích tiên trong truyền thuyết, người như vậy ông ta khó mà tưởng tượng được bản lĩnh.
Tuy tơ vàng của ông ta là một kiện pháp khí cực phẩm, tính chất rất cứng, không khác gì pháp bảo, nhưng ông ta không có chút nghi ngờ Mạc Phàm có thể chém đứt tơ vàng này, nhưng nhất định phải nhanh hơn ông ta mới được.
- Đúng rồi, ngoại trừ em gái cậu ra, tiểu hồ ly cậu nuôi trong nhà cũng đến tay La gia chúng tôi, chắc lúc này đang trên máy bay đến Mạc Bắc, nếu cậu muốn cứu em gái cậu, tốt nhất cũng suy xét tiểu hồ ly một phen, con hồ ly đáng yêu như vậy, bị giết như thế cũng rất đáng tiếc.
La Thành giả mù sa mưa nói.
Nếu không xung đột với Mạc Phàm, chắc chắn ông ta không muốn xung đột.
Dù sao La gia bọn họ không muốn người chết, cũng không phải kẻ địch, mà cần Mạc Phàm làm nô.
“Hu hu…” Tiểu Vũ nghe thấy La Thành bảo Mạc Phàm quỳ xuống, trong mắt chứa lệ, lắc đầu liên tục.
Ở trong mắt cô Mạc Phàm là nam tử hán đội trời đạp đất, sao có thể quỳ xuống với một lão nhân xấu xa?
La Thành nhíu mày, lộ ra chút âm độc.
- Anh trai nhóc không chịu quỳ xuống vì nhóc, nhóc còn che trở cậu ta như thế, đúng là đồ đê tiện, đáng chết.
- Mạc đại sư, nếu không chịu quỳ xuống cũng không sao, bên cạnh cậu có nhiều phụ nữ như thế, tặng Moria làm nữ nô cho La gia tôi được không, như vậy tôi có thể khiến em gái cậu đến La gia thoải mái hơn chút, nếu không tôi cứ kéo con bé này như thế đến Mạc Bắc, không biết đợi cậu đến Mạc Bắc còn thấy em gái mình sống hay không, y thuật của La gia tôi không thể so được với Mạc thần y cậu đâu.
La Thành cười mỉa với Mạc Phàm nói.
- Được, tôi đi với ông.
Moria không do dự đứng dậy.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy.
- Mạc đại sư, suy nghĩ của cậu thế nào, không cho lão phu đáp án, lão phu sẽ đi đó.
La Thành thấy Mạc Phàm không nói, vẻ đắc ý càng đậm hơn, khiêu khích.
Ông ta nói xong kéo Tiểu Vũ, như định rời đi thật.
- Moria ông đừng nghĩ, em gái tôi ông cũng không mang đi được.
Môi Mạc Phàm khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói.
Mấy chữ đơn giản, nhưng mang theo tức giận trước nay chưa từng có, bầu trời đã trở nên tối sầm lại, ẩn ẩn có tiếng sấm.
- Thế nào?
La Thành dừng bước, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, liếc mắt nhìn Mạc Phàm.
Nếu thực lực của Mạc Phàm không bằng ông ta, ông ta nhục nhã Mạc Phàm như vậy cũng không thú vị, nhưng thực lực của Mạc Phàm đang trên ông ta, vậy thì dễ chơi rồi.
Chuyện này như bần dân đánh hoàng đế, điểu ti ngủ với nữ minh tinh nữ thần lạnh lùng, rất có cảm giác thành tựu.
- Tiểu tử, cậu dựa vào chút phân thần cũng muốn cứu người khỏi tay tôi, trái lại cậu để tôi nhìn xem, rốt cuộc Mạc đại sư có điểm nào thần kỳ, tôi đợi cậu 10 giây, cậu cho tôi mở rộng tầm mắt, nếu trong 10 giây cậu không cho tôi kinh ngạc vui mừng, có khả năng em gái cậu không thở được đâu.
- 10!
Chữ này vang lên, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ chặt hơn một chút.
- 9!
Tơ vàng lại chặt hơn một chút, sắc mặt Tiểu Vũ khó coi hơn nhiều, đắc ý của La Thành lại dày đặc hơn vài phần.
…
Mạc Phàm nhíu mày thành chữ “Hỏa”, huyết khí quanh người như ngọn lửa thiêu đốt.
Không đợi La Thành nói ra con số tiếp theo, bỗng nhiên thân thể mơ hồ của hắn trở nên rất rõ ràng, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng thấy rõ.
Chuyển hoán thần hồn hoàn thành hoàn toàn.
- Tôi không chỉ cứu được em gái tôi, còn diệt La gia ông, Thần Trảm!
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, nói.
Giọng nói như kinh lôi trong mùa đông, không chỉ khiến lưng người ta phát lạnh, còn làm da đầu người ta run lên.
Khi hai chữ cuối vang lên, chỗ mi tâm hắn có năng lượng dao động, như sợi tóc xẹt qua không trung.
Chỉ trong chớp mắt, liền đến trước người La Thành.
Không đợi La Thành phản ứng kịp, năng lượng dao động này đã biến mất vào trong mi tâm La Thành.
Vẻ mặt La Thành lập tức sửng sốt, đứng ngây ra như gà gỗ.
- Kiếm tới!
Mạc Phàm khẽ quát, Tru Sát Kiếm hắn đưa cho Tiểu Vũ lập tức bay từ trong vòng tay Tiểu Vũ ra.
Hắn cầm kiếm chém xuống.
Không thương tổn đến Tiểu Vũ chút nào, tơ vàng quấn trên người Tiểu Vũ đứt đoạn, rơi xuống đất.
- Anh!
Tiểu Vũ khóc như lệ nhân, ấm ức nhào vào lòng Mạc Phàm.
Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ, ánh sáng lạnh trong mắt không giảm chỉ tăng.
- Trận Linh!
Trong Tụ Linh Đại Trận truyền đến tiếng long ngâm.
Linh khí xẹt qua bầu trời, linh khí như long nhập vào trong tay hắn.
- Giết!
Một chữ vang lên, “bùm” một tiếng, trong chớp mắt Tru Sát Kiếm dài ra 10 trượng, như hỏa trụ khuynh thiên, mang theo lửa giận trong lòng Mạc Phàm, chém về phía La Thành.
Hỏa kiếm còn chưa chém xuống, cây cối xung quanh nhanh chóng khô vàng, bốc cháy.
Nhưng mà.
Đúng lúc này, một ấn ký màu đen cổ xưa xuất hiện chỗ mi tâm La Thành.
La Thành vốn ngây ra như phỗng lập tức khôi phục lại, ông ta nở nụ cười quỷ dị.
- Mạc đại sư, như vậy đã muốn giết tôi, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, cũng nghĩ La gia tôi quá đơn giản? Khà khà!
Tiếng cười đắc ý vang lên dưới hỏa kiếm của Mạc Phàm.