Thần Y Trọng Sinh

Chương 695




Quả này được phát hiện trên một hải đảo không người sinh sống, đưa cho Tống gia.

Tống gia bọn họ tìm không biết bao nhiêu đại sư, nhưng không ai biết thứ này là gì.

Cuối cùng tìm được một đại sư huyền học ở nước ngoài, biết được tên và tác dụng của nó.

Đại sư Tống gia bọn họ tìm có cả cha của An Hiểu Hiên, gia chủ đương nhiệm của An gia.

Cha cô ta không biết đây là thứ gì, An Hiểu Hiên sẽ biết được sao.

Trong mắt An Hiểu Hiên lóe sáng tinh quang, nhìn thấy thứ này tự tin trên mặt cô lập tức biến mất.

Cha cô từng nói với cô thứ này rồi, trong ghi chép của An gia cô không có thứ này.

Xem ra tương tự với Nhân Tham Quả trong truyền thuyết, nhưng khác Nhân Tham Quả rất nhiều.

Dựa theo ghi chép của An gia cô, Nhân Tham Quả trong truyền thuyết là quỳnh tương ngọc trấp, thứ này như bạch nhục huyết trấp, bên ngoài mùi rất thơm, ngầm chứa mùi máu tanh nhàn nhạt, khác với thứ mà cô biết rõ.

Lần này xong rồi, nếu biết là thứ này, cô tuyệt đối không cược lớn với Tống Tử Duyệt như thế.

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên im lặng không nói, cười đắc ý.

- An tiện nhân, sao cô không nói nữa, không phải là không biết đấy chứ?

- Cô gấp học tiếng chó sủa như vậy sao?

An Hiểu Hiên lạnh giọng phản bác.

Thua người không thua mặt, vẫn là cách nói của cô.

Tống Tử Duyệt nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, cười lạnh lùng.

Lúc này An Hiểu Hiên còn dám mạnh miệng, đúng là vịt chết còn cứng mỏ.

Nếu cô ta dám đánh cược với An Hiểu Hiên, thì nắm chắc tất thắng.

- Được rồi, vậy cô nhìn thật kỹ, tôi đợi cô.

- Tống tiểu thư, bảo vật này có tác dụng gì, sao tôi ngửi được mùi thơm liền cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều.

Một đại tiểu thư Trương gia tò mò hỏi.

- Tôi cũng thấy vậy, cảm thấy toàn thân hơi nóng, chắc chắn không phải thứ bình thường?

Một người khác nói tiếp.

Chỉ ngửi mùi đã khiến tinh thần người ta thoải mái, chắc chắn không phải thứ bình thường.

Những người này vừa mở miệng, Tống Tử Duyệt nhướn mày, liếc mắt nhìn An Hiểu Hiên một cái, khóe miệng lộ ra tươi cười đắc ý.

- Nếu mọi người hiếu kỳ như vậy, tôi sẽ tiết lộ cho An đại tiểu thư của chúng ta một chút, thứ này không phải Nhân Tham Quả, nhưng cũng không phải thứ bình thường, ăn hết không chỉ tăng tuổi thọ, còn có thể khiến người ta bất sinh bách bệnh, trừ chuyện đó ra, quả này còn khiến người ta dung nhan không già, vĩnh viễn thanh xuân.

Tống Tử Duyệt cười giải thích.

Cô ta vừa nói xong, cả phòng khách lặng ngắt như tờ.

Mắt không ít mỹ nữ mở to, có một số người miệng há thành hình chữ “O”, trong mắt đều là khó mà tin.

Gần đây không có nhiều thứ trú nhan, trường sinh lắm.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Đằng của Lâm gia, có rất nhiều người ở Giang Nam muốn.

Thiên Thọ Đan và Khuynh Thành của Mạc gia mới xuất hiện không lâu, nhưng đã thành thứ nhà giàu Giang Nam tranh đuổi.

Thứ này không chỉ tăng tuổi thọ và trường sinh, công dụng còn trên đồ của Mạc gia.

Không chỉ trường sinh bất lão, còn bất sinh bách bệnh.

- Chuyện này…

- Tôi cũng muốn có một quả.

Có người trước mắt sáng lên nói.

- Quả nhiên Tống gia là Tống gia, vậy mà tìm được thứ như vậy.

Một người phụ nữ khác nhìn thứ kia, đỏ mắt nói.

Một đám người gần như lộ ra hâm mộ, nhìn về phía Tống Tử Duyệt.

Tống Tử Duyệt hơi nhếch miệng, đắc ý trên mặt lại dày hơn một chút.

- An tiểu thư, cô nhìn ra được đây là thứ gì chưa?

Một người không biết cố ý hay vô ý hỏi.

Những lời này như giọt nước ném vào trong chảo dầu sôi, cả phòng khách lại nổ tung.

Vốn là vì thứ thần kỳ này, có người đã quên đánh cược giữa hai người, người này đã nhắc nhở bọn họ nhớ lại, mọi người nhìn về phía An Hiểu Hiên.

- Hiên Hiên, cô biết không, mau nói cho chúng tôi biết.

Cách An Hiểu Hiên không xa, một mỹ nữ khác hỏi.

Cô ta quen An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết không phải ngày một ngày hai, nếu An Hiểu Hiên biết được, đã sớm nhảy dựng lên, sao mãi mà không thả rắm ra?

- An tiện nhân, tất cả mọi người đang đợi cô đó, cô nói một câu xem thứ này là gì?

An Hiểu Hiên nhíu mày, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại.

Cô không phục lắm, nhưng không thể không nói, hôm nay cô thua rồi.

- Cô còn vùng vẫy à, hay là cô muốn chơi xấu, không chịu nhận thua?

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên không nói lời nào, cười mỉa nói.

- Đây không phải phong cách của An tiểu thư, tôi nhớ rõ trước đây An tiểu thư là người dám làm dám chịu, là người có thể buông xuống được.

Người đàn ông bên cạnh Tống Tử Duyệt cười nói, nhìn như khen ngợi An Hiểu Hiên, nhưng khiến người ta không thoải mái hơn mắng An Hiểu Hiên vài câu.

Không ít người xem trò hay ở xung quanh cười mỉa.

- Xem ra hôm nay có thể nghe An Hiểu Hiên học chó sủa rồi.

- Party này đúng là không tới vô ích.



Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Hiên Hiên, hình như thứ này tương tự với thứ trong trang 365 trong sách trên xe, sách còn để trên xe, cậu đi xem rồi nói cho mọi người?

Với hiểu biết của cô về An Hiểu Hiên, chắc chắn An Hiểu Hiên sẽ thua.

Nếu lúc này không tìm cơ hội đưa An Hiểu Hiên rời đi, chỉ biết càng khó coi.

An Hiểu Hiên nhíu mày, trong chớp mắt liền hiểu ý của Bạch Tiểu Tuyết.

- Tôi đi lấy một quyển sách đến, ở ngay trên xe tôi, đợi tôi quay lại, sẽ nói cho cô biết đó là thứ gì.

Tống Tử Duyệt và người đàn ông kia cười nham hiểm, người đàn ông kia vẫy tay với hai người hầu nam.

Hai người hầu nam kia đi tới.

- Thu thiếu, anh có gì sai bảo ạ?

- Trên xe An tiểu thư có một quyển sách, cô ấy cần lấy để đọc, sao có thể để An tiểu thư làm chuyện như vậy, các cậu lấy đến đây giúp An tiểu thư?

Người đàn ông anh tuấn kia cười nói.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra An Hiểu Hiên muốn chạy.

- Thua là muốn chạy, sao có thể?

- Dạ!

Hai người hầu nam gật đầu, đi đến bên cạnh An Hiểu Hiên.

- An tiểu thư, quyển sách của cô tên là gì, chúng tôi đi lấy giúp cô.

Một người đàn ông cao gầy trong đó cung kính hỏi.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thay đổi, ánh mắt âm tình bất định.

- Các anh muốn động vào xe của tôi sao?

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, thản nhiên hỏi.

- Không dám!

Sắc mặt hai người hầu nam thay đổi, vội vàng cúi người giải thích, nhìn về phía hai người.

Không ít đệ tử hào môn thích sạch sẽ, không thích người khác động vào đồ của bọn họ, nhất là một số đại tiểu thư, lại càng thích sạch sẽ khiến người ta giận sôi.

- Nếu Bạch tiểu thư không chịu để những hạ nhân này chạm vào xe mình, vậy tôi đi lấy thì thế nào, không đến mức tôi cũng không xứng chứ?Tống Tử Duyệt cười mỉa hỏi.

Thực lực của Tống gia Giang Nam còn trên Bạch gia, có ý nghĩa thân phận của Tống Tử Duyệt còn cao hơn Bạch Tiểu Tuyết, cô ta không có tư cách chạm vào xe Bạch Tiểu Tuyết sao?

Tóm lại muốn để An Hiểu Hiên rời đi, đừng mơ.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết khó coi, thúc thủ vô sách.

An Hiểu Hiên thấy Bạch Tiểu Tuyết khó xử, lông mày nhíu chặt lại, đang định chịu thua, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền từ phía sau đến.

- Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi. Quả này được phát hiện trên một hải đảo không người sinh sống, đưa cho Tống gia.

Tống gia bọn họ tìm không biết bao nhiêu đại sư, nhưng không ai biết thứ này là gì.

Cuối cùng tìm được một đại sư huyền học ở nước ngoài, biết được tên và tác dụng của nó.

Đại sư Tống gia bọn họ tìm có cả cha của An Hiểu Hiên, gia chủ đương nhiệm của An gia.

Cha cô ta không biết đây là thứ gì, An Hiểu Hiên sẽ biết được sao.

Trong mắt An Hiểu Hiên lóe sáng tinh quang, nhìn thấy thứ này tự tin trên mặt cô lập tức biến mất.

Cha cô từng nói với cô thứ này rồi, trong ghi chép của An gia cô không có thứ này.

Xem ra tương tự với Nhân Tham Quả trong truyền thuyết, nhưng khác Nhân Tham Quả rất nhiều.

Dựa theo ghi chép của An gia cô, Nhân Tham Quả trong truyền thuyết là quỳnh tương ngọc trấp, thứ này như bạch nhục huyết trấp, bên ngoài mùi rất thơm, ngầm chứa mùi máu tanh nhàn nhạt, khác với thứ mà cô biết rõ.

Lần này xong rồi, nếu biết là thứ này, cô tuyệt đối không cược lớn với Tống Tử Duyệt như thế.

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên im lặng không nói, cười đắc ý.

- An tiện nhân, sao cô không nói nữa, không phải là không biết đấy chứ?

- Cô gấp học tiếng chó sủa như vậy sao?

An Hiểu Hiên lạnh giọng phản bác.

Thua người không thua mặt, vẫn là cách nói của cô.

Tống Tử Duyệt nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, cười lạnh lùng.

Lúc này An Hiểu Hiên còn dám mạnh miệng, đúng là vịt chết còn cứng mỏ.

Nếu cô ta dám đánh cược với An Hiểu Hiên, thì nắm chắc tất thắng.

- Được rồi, vậy cô nhìn thật kỹ, tôi đợi cô.

- Tống tiểu thư, bảo vật này có tác dụng gì, sao tôi ngửi được mùi thơm liền cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều.

Một đại tiểu thư Trương gia tò mò hỏi.

- Tôi cũng thấy vậy, cảm thấy toàn thân hơi nóng, chắc chắn không phải thứ bình thường?

Một người khác nói tiếp.

Chỉ ngửi mùi đã khiến tinh thần người ta thoải mái, chắc chắn không phải thứ bình thường.

Những người này vừa mở miệng, Tống Tử Duyệt nhướn mày, liếc mắt nhìn An Hiểu Hiên một cái, khóe miệng lộ ra tươi cười đắc ý.

- Nếu mọi người hiếu kỳ như vậy, tôi sẽ tiết lộ cho An đại tiểu thư của chúng ta một chút, thứ này không phải Nhân Tham Quả, nhưng cũng không phải thứ bình thường, ăn hết không chỉ tăng tuổi thọ, còn có thể khiến người ta bất sinh bách bệnh, trừ chuyện đó ra, quả này còn khiến người ta dung nhan không già, vĩnh viễn thanh xuân.

Tống Tử Duyệt cười giải thích.

Cô ta vừa nói xong, cả phòng khách lặng ngắt như tờ.

Mắt không ít mỹ nữ mở to, có một số người miệng há thành hình chữ “O”, trong mắt đều là khó mà tin.

Gần đây không có nhiều thứ trú nhan, trường sinh lắm.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Đằng của Lâm gia, có rất nhiều người ở Giang Nam muốn.

Thiên Thọ Đan và Khuynh Thành của Mạc gia mới xuất hiện không lâu, nhưng đã thành thứ nhà giàu Giang Nam tranh đuổi.

Thứ này không chỉ tăng tuổi thọ và trường sinh, công dụng còn trên đồ của Mạc gia.

Không chỉ trường sinh bất lão, còn bất sinh bách bệnh.

- Chuyện này…

- Tôi cũng muốn có một quả.

Có người trước mắt sáng lên nói.

- Quả nhiên Tống gia là Tống gia, vậy mà tìm được thứ như vậy.

Một người phụ nữ khác nhìn thứ kia, đỏ mắt nói.

Một đám người gần như lộ ra hâm mộ, nhìn về phía Tống Tử Duyệt.

Tống Tử Duyệt hơi nhếch miệng, đắc ý trên mặt lại dày hơn một chút.

- An tiểu thư, cô nhìn ra được đây là thứ gì chưa?

Một người không biết cố ý hay vô ý hỏi.

Những lời này như giọt nước ném vào trong chảo dầu sôi, cả phòng khách lại nổ tung.

Vốn là vì thứ thần kỳ này, có người đã quên đánh cược giữa hai người, người này đã nhắc nhở bọn họ nhớ lại, mọi người nhìn về phía An Hiểu Hiên.

- Hiên Hiên, cô biết không, mau nói cho chúng tôi biết.

Cách An Hiểu Hiên không xa, một mỹ nữ khác hỏi.

Cô ta quen An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết không phải ngày một ngày hai, nếu An Hiểu Hiên biết được, đã sớm nhảy dựng lên, sao mãi mà không thả rắm ra?

- An tiện nhân, tất cả mọi người đang đợi cô đó, cô nói một câu xem thứ này là gì?

An Hiểu Hiên nhíu mày, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại.

Cô không phục lắm, nhưng không thể không nói, hôm nay cô thua rồi.

- Cô còn vùng vẫy à, hay là cô muốn chơi xấu, không chịu nhận thua?

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên không nói lời nào, cười mỉa nói.

- Đây không phải phong cách của An tiểu thư, tôi nhớ rõ trước đây An tiểu thư là người dám làm dám chịu, là người có thể buông xuống được.

Người đàn ông bên cạnh Tống Tử Duyệt cười nói, nhìn như khen ngợi An Hiểu Hiên, nhưng khiến người ta không thoải mái hơn mắng An Hiểu Hiên vài câu.

Không ít người xem trò hay ở xung quanh cười mỉa.

- Xem ra hôm nay có thể nghe An Hiểu Hiên học chó sủa rồi.

- Party này đúng là không tới vô ích.



Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Hiên Hiên, hình như thứ này tương tự với thứ trong trang 365 trong sách trên xe, sách còn để trên xe, cậu đi xem rồi nói cho mọi người?

Với hiểu biết của cô về An Hiểu Hiên, chắc chắn An Hiểu Hiên sẽ thua.

Nếu lúc này không tìm cơ hội đưa An Hiểu Hiên rời đi, chỉ biết càng khó coi.

An Hiểu Hiên nhíu mày, trong chớp mắt liền hiểu ý của Bạch Tiểu Tuyết.

- Tôi đi lấy một quyển sách đến, ở ngay trên xe tôi, đợi tôi quay lại, sẽ nói cho cô biết đó là thứ gì.

Tống Tử Duyệt và người đàn ông kia cười nham hiểm, người đàn ông kia vẫy tay với hai người hầu nam.

Hai người hầu nam kia đi tới.

- Thu thiếu, anh có gì sai bảo ạ?

- Trên xe An tiểu thư có một quyển sách, cô ấy cần lấy để đọc, sao có thể để An tiểu thư làm chuyện như vậy, các cậu lấy đến đây giúp An tiểu thư?

Người đàn ông anh tuấn kia cười nói.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra An Hiểu Hiên muốn chạy.

- Thua là muốn chạy, sao có thể?

- Dạ!

Hai người hầu nam gật đầu, đi đến bên cạnh An Hiểu Hiên.

- An tiểu thư, quyển sách của cô tên là gì, chúng tôi đi lấy giúp cô.

Một người đàn ông cao gầy trong đó cung kính hỏi.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thay đổi, ánh mắt âm tình bất định.

- Các anh muốn động vào xe của tôi sao?

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, thản nhiên hỏi.

- Không dám!

Sắc mặt hai người hầu nam thay đổi, vội vàng cúi người giải thích, nhìn về phía hai người.

Không ít đệ tử hào môn thích sạch sẽ, không thích người khác động vào đồ của bọn họ, nhất là một số đại tiểu thư, lại càng thích sạch sẽ khiến người ta giận sôi.

- Nếu Bạch tiểu thư không chịu để những hạ nhân này chạm vào xe mình, vậy tôi đi lấy thì thế nào, không đến mức tôi cũng không xứng chứ?Tống Tử Duyệt cười mỉa hỏi.

Thực lực của Tống gia Giang Nam còn trên Bạch gia, có ý nghĩa thân phận của Tống Tử Duyệt còn cao hơn Bạch Tiểu Tuyết, cô ta không có tư cách chạm vào xe Bạch Tiểu Tuyết sao?

Tóm lại muốn để An Hiểu Hiên rời đi, đừng mơ.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết khó coi, thúc thủ vô sách.

An Hiểu Hiên thấy Bạch Tiểu Tuyết khó xử, lông mày nhíu chặt lại, đang định chịu thua, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền từ phía sau đến.

- Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.