Thần Y Trọng Sinh

Chương 694




An Hiểu Hiên nhíu mày, cô nhìn người vừa nói, lông mày nhíu chặt lại.

Cách đó không xa, một mỹ nữ búi tóc cao đầu, mặc lễ phục màu tím bưng một ly rượu vang, một tay chống lên eo thon nhỏ, đứng bên cạnh thanh niên anh tuấn dáng người cao gầy.

Vị mỹ nữ này bằng tuổi Tuyết Nhi, dáng người cao gầy, không chỉ có gương mặt vô cùng tinh xảo, giống như khối ngọc chạm khắc mà thành, dáng người nóng bỏng như An Hiểu Hiên, hoàn toàn là ưu điểm của Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên hợp lại, tao nhã của Tuyết Nhi và nóng bỏng của An Hiểu Hiên, có thể nói là hoàn mỹ.

Chỉ là trong mắt vị mỹ nữ này đều là kiêu ngạo và luôn cười quỷ dị, như vậy làm người ta có cảm giác không dám tới gần.

Vị mỹ nữ này là đại tiểu thư Tống gia, Tống Tử Duyệt.

Nhìn thấy vị mỹ nữ này, Tuyết Nhi nhíu mày, nhìn Tống Tử Duyệt, lại nhìn An Hiểu Hiên, cười khẽ không nói gì.

Hai người một người thích khoe khoang, thích người khác coi mình làm trung tâm, người còn lại thích tự do, tràn đầy sức sống, cô quen hai người tranh đấu rồi.

- Tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cô quản được sao?

An Hiểu Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tử Duyệt nói.

Cô mới mở miệng, không ít người ở xung quanh cười, lập tức đầy hứng thú bu lại.

Có thể ở đây đều là danh viện, thiên kim Giang Nam, bọn họ tham gia tiệc rượu từ khi còn nhỏ, sớm đã không có cảm giác gì.

Nhưng hai thiên kim tranh đấu, vậy thì khác rồi.

- Có trò hay để coi rồi.

- Tôi không quản được, tuy đây là party tôi mở, tất cả mọi người đều tự do, nhưng cô không muốn nhìn một chút đồ của tôi à, như vậy quá đáng tiếc rồi.

Tống Tử Duyệt cười nói.

Lần trước ở một hội đấu giá cô ta bị An Hiểu Hiên sắp vào bẫy, lần này cô ta tìm mấy thứ cực phẩm, là muốn nhục nhã An Hiểu Hiên một phen, sao có thể để An Hiểu Hiên rời đi dễ dàng?

- An gia chúng tôi cất giữ rất nhiều đồ, đồ của cô có gì đẹp.

An Hiểu Hiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

An gia bọn cô là luyện khí thế gia, có đủ các loại nguyên liệu hiếm lạ.

- Ý của cô là, cô chắc chắn đồ của tôi không lọt vào pháp nhãn của cô?

Tống Tử Duyệt không tức giận, cười hỏi.

- Nếu không thì sao?

- Vậy cô có dám đánh cược hay không, An tiện nhân?

Tống Tử Duyệt nheo mắt lại, cười với người đàn ông anh tuấn bên cạnh, hỏi.

Ánh mắt nham hiểm như nữ thợ săn, nhìn con mồi đi vào trong cạm bẫy.

Vừa nghe đến đánh cược, Tuyết Nhi nhíu mày, lập tức cười nhạt.

- Tử Duyệt, chúng tôi còn có việc, hôm nay không chơi với cô.

- Chúng ta đi thôi, Hiên Hiên.

Tuyết Nhi nói với An Hiểu Hiên.

- Đi!

An Hiểu Hiên lạnh lùng liếc Tống Tử Duyệt một cái nói.

- Được rồi, nếu An tiểu thư không dám đánh cược, vậy tôi tiễn An tiểu thư.

Thị nữ bên cạnh Tống Tử Duyệt âm dương quái khí nói.

- Im miệng, cô có thân phận gì, vậy mà nói An tiểu thư như thế, đến cửa trông coi đi, ở đây không có chuyện của cô.

Tống Tử Duyệt khiển trách, trên mặt không có một chút tức giận.

- Dạ, tiểu thư, tôi ở cửa đợi An tiểu thư.

Thị nữ kia nói.

Cô ta nói xong liền đi tới cửa.

An Hiểu Hiên vốn chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời hai người nói, lông mày lập tức nhíu lại.

- Cái gì, bản tiểu thư không dám đánh cược, cô quá coi trọng mình rồi, hôm nay không khiến cô thua mông đầy nước tiểu, tôi không họ An, đánh cược thế nào?

Cô đã nén bụng hỏa ở chỗ Mạc Phàm rồi, chịu tức như vậy nữa, thật sự không nhịn được.

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên không rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Rất đơn giản, triển lãm lần này của tôi có một thứ vô cùng thần kỳ, chỉ cần cô nhìn ra được đó là thứ gì thì cô thắng.

Tống Tử Duyệt tự tin nói.

- Thắng thì sao, thua thì sao?

- Thua quỳ với người thắng, còn học chó sủa ba tiếng, thế nào?

Tống Tử Duyệt cười nói, bộ dạng tràn đầy tự tin.

Tống Tử Duyệt nói xong, xung quanh rộ lên.

Trái lại người bình thường quỳ xuống thì không sao, bọn họ đều là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, lòng hư vinh rất mạnh.

Chỉ cần bọn họ thua, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu.

- Cược không nhỏ thật.

- Tôi cảm thấy An Hiểu Hiên thua chắc rồi.



Sắc mặt An Hiểu Hiên thay đổi, lập tức khôi phục như thường.

- Như vậy đi, đánh cược như thế nhỏ quá, nếu người nào thua, nhìn thấy đối phương phải quỳ học chó sủa.

An Hiểu Hiên nói.

Cô nhịn Tống Tử Duyệt không phải ngày một ngày hai, dứt khoát giẫm chết, tránh sau này Tống Tử Duyệt lại trêu chọc cô và Tuyết Nhi.

Tống Tử Duyệt và người đàn ông bên cạnh cô ta khẽ nâng mí mắt, cười đắc ý, giống như nhìn thấy con mồi rơi vào trong bẫy.

- Cô chắc chắn, cô có cần thương lượng với Tiểu Tuyết, tránh để có người nói chúng tôi bắt nạt hai người không?

Sắc mặt Tuyết Nhi thay đổi, cô hiểu tính cách của An Hiểu Hiên, chỉ cần An Hiểu Hiên quyết định, khuyên cũng vô dụng.

Cho dù thua, sau này tránh gặp Tống Tử Duyệt là được.

- Tử Duyệt, lấy đồ cất giữ của cô ra đi, mọi người đều đợi đã lâu, bên tôi cũng không có vấn đề gì.

Tuyết Nhi cười nhạt nói, không lo lắng chút nào.

- Có nghe thấy không, nhanh lấy ra đi, để bản tiểu thư nhìn xem đồ cặn bã mà cô cất giữ.

An Hiểu Hiên hôn lên mặt Tuyết Nhi một cái, ôm Tuyết Nhi lạnh lùng nói với Tống Tử Duyệt.

Dựa vào nhãn lực của cô, sao có thể không nhận ra được?

- Vậy cô đợi xem.

Người đàn ông bên cạnh Tống Tử Duyệt cười, vỗ vỗ tay.

Một thị nữ bưng một hộp thủy tinh ra.

Thứ này vừa được bưng ra, mọi người đều tò mò nhìn qua.

Tống Tử Duyệt dám đánh cược như vậy, chắc chắn đã có dự tính trước.

Nhưng An Hiểu Hiên có tiếng là thần nhãn Giang Nam, nhìn đồ rất chuẩn, có không biết bao nhiêu người thua bởi An Hiểu Hiên.

Có thể nói hai người ngang nhau, thắng thua đều do vật này định đoạt.

- Mở ra đi.

Tống Tử Duyệt cười mỉa nói.

Thị nữ kia gật đầu với Tống Tử Duyệt, ấn vài cái trên hộp thủy tinh.

“Cạch!” Hộp mở ra, ánh sáng chiếu vào trong hộp, một thứ gì đó xuất hiện trước mặt mọi người, trước mắt mọi người lập tức sáng lên.

Trong hộp, một thứ gì đó to bằng lòng bàn tay, có hình dạng như đứa bé mới sinh, không chỉ có ngũ quan còn có tứ chi, trông rất sống động, chẳng qua toàn thân như bạch ngọc.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ khiến người ta nghĩ rằng là đứa bé, bị người ta cho vào trong hộp.

Cái hộp này vừa mở ra, mùi thơm mê người lan tràn, tràn ngập cả phòng khách.

- Đây là?

Vẻ mặt không ít người sửng sốt.

- Đây là Nhân Tham Quả trong truyền thuyết sao?

Có người phản ứng kịp, khiếp sợ kêu lên.

Thứ trong cái hộp này, tương tự như Nhân Tham Quả trong Trấn Nguyên Đại Tiên trên TV.

- Không phải chứ, sao có thể là Nhân Tham Quả được? An Hiểu Hiên nhíu mày, cô nhìn người vừa nói, lông mày nhíu chặt lại.

Cách đó không xa, một mỹ nữ búi tóc cao đầu, mặc lễ phục màu tím bưng một ly rượu vang, một tay chống lên eo thon nhỏ, đứng bên cạnh thanh niên anh tuấn dáng người cao gầy.

Vị mỹ nữ này bằng tuổi Tuyết Nhi, dáng người cao gầy, không chỉ có gương mặt vô cùng tinh xảo, giống như khối ngọc chạm khắc mà thành, dáng người nóng bỏng như An Hiểu Hiên, hoàn toàn là ưu điểm của Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên hợp lại, tao nhã của Tuyết Nhi và nóng bỏng của An Hiểu Hiên, có thể nói là hoàn mỹ.

Chỉ là trong mắt vị mỹ nữ này đều là kiêu ngạo và luôn cười quỷ dị, như vậy làm người ta có cảm giác không dám tới gần.

Vị mỹ nữ này là đại tiểu thư Tống gia, Tống Tử Duyệt.

Nhìn thấy vị mỹ nữ này, Tuyết Nhi nhíu mày, nhìn Tống Tử Duyệt, lại nhìn An Hiểu Hiên, cười khẽ không nói gì.

Hai người một người thích khoe khoang, thích người khác coi mình làm trung tâm, người còn lại thích tự do, tràn đầy sức sống, cô quen hai người tranh đấu rồi.

- Tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cô quản được sao?

An Hiểu Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tử Duyệt nói.

Cô mới mở miệng, không ít người ở xung quanh cười, lập tức đầy hứng thú bu lại.

Có thể ở đây đều là danh viện, thiên kim Giang Nam, bọn họ tham gia tiệc rượu từ khi còn nhỏ, sớm đã không có cảm giác gì.

Nhưng hai thiên kim tranh đấu, vậy thì khác rồi.

- Có trò hay để coi rồi.

- Tôi không quản được, tuy đây là party tôi mở, tất cả mọi người đều tự do, nhưng cô không muốn nhìn một chút đồ của tôi à, như vậy quá đáng tiếc rồi.

Tống Tử Duyệt cười nói.

Lần trước ở một hội đấu giá cô ta bị An Hiểu Hiên sắp vào bẫy, lần này cô ta tìm mấy thứ cực phẩm, là muốn nhục nhã An Hiểu Hiên một phen, sao có thể để An Hiểu Hiên rời đi dễ dàng?

- An gia chúng tôi cất giữ rất nhiều đồ, đồ của cô có gì đẹp.

An Hiểu Hiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

An gia bọn cô là luyện khí thế gia, có đủ các loại nguyên liệu hiếm lạ.

- Ý của cô là, cô chắc chắn đồ của tôi không lọt vào pháp nhãn của cô?

Tống Tử Duyệt không tức giận, cười hỏi.

- Nếu không thì sao?

- Vậy cô có dám đánh cược hay không, An tiện nhân?

Tống Tử Duyệt nheo mắt lại, cười với người đàn ông anh tuấn bên cạnh, hỏi.

Ánh mắt nham hiểm như nữ thợ săn, nhìn con mồi đi vào trong cạm bẫy.

Vừa nghe đến đánh cược, Tuyết Nhi nhíu mày, lập tức cười nhạt.

- Tử Duyệt, chúng tôi còn có việc, hôm nay không chơi với cô.

- Chúng ta đi thôi, Hiên Hiên.

Tuyết Nhi nói với An Hiểu Hiên.

- Đi!

An Hiểu Hiên lạnh lùng liếc Tống Tử Duyệt một cái nói.

- Được rồi, nếu An tiểu thư không dám đánh cược, vậy tôi tiễn An tiểu thư.

Thị nữ bên cạnh Tống Tử Duyệt âm dương quái khí nói.

- Im miệng, cô có thân phận gì, vậy mà nói An tiểu thư như thế, đến cửa trông coi đi, ở đây không có chuyện của cô.

Tống Tử Duyệt khiển trách, trên mặt không có một chút tức giận.

- Dạ, tiểu thư, tôi ở cửa đợi An tiểu thư.

Thị nữ kia nói.

Cô ta nói xong liền đi tới cửa.

An Hiểu Hiên vốn chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời hai người nói, lông mày lập tức nhíu lại.

- Cái gì, bản tiểu thư không dám đánh cược, cô quá coi trọng mình rồi, hôm nay không khiến cô thua mông đầy nước tiểu, tôi không họ An, đánh cược thế nào?

Cô đã nén bụng hỏa ở chỗ Mạc Phàm rồi, chịu tức như vậy nữa, thật sự không nhịn được.

Tống Tử Duyệt thấy An Hiểu Hiên không rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Rất đơn giản, triển lãm lần này của tôi có một thứ vô cùng thần kỳ, chỉ cần cô nhìn ra được đó là thứ gì thì cô thắng.

Tống Tử Duyệt tự tin nói.

- Thắng thì sao, thua thì sao?

- Thua quỳ với người thắng, còn học chó sủa ba tiếng, thế nào?

Tống Tử Duyệt cười nói, bộ dạng tràn đầy tự tin.

Tống Tử Duyệt nói xong, xung quanh rộ lên.

Trái lại người bình thường quỳ xuống thì không sao, bọn họ đều là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, lòng hư vinh rất mạnh.

Chỉ cần bọn họ thua, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu.

- Cược không nhỏ thật.

- Tôi cảm thấy An Hiểu Hiên thua chắc rồi.



Sắc mặt An Hiểu Hiên thay đổi, lập tức khôi phục như thường.

- Như vậy đi, đánh cược như thế nhỏ quá, nếu người nào thua, nhìn thấy đối phương phải quỳ học chó sủa.

An Hiểu Hiên nói.

Cô nhịn Tống Tử Duyệt không phải ngày một ngày hai, dứt khoát giẫm chết, tránh sau này Tống Tử Duyệt lại trêu chọc cô và Tuyết Nhi.

Tống Tử Duyệt và người đàn ông bên cạnh cô ta khẽ nâng mí mắt, cười đắc ý, giống như nhìn thấy con mồi rơi vào trong bẫy.

- Cô chắc chắn, cô có cần thương lượng với Tiểu Tuyết, tránh để có người nói chúng tôi bắt nạt hai người không?

Sắc mặt Tuyết Nhi thay đổi, cô hiểu tính cách của An Hiểu Hiên, chỉ cần An Hiểu Hiên quyết định, khuyên cũng vô dụng.

Cho dù thua, sau này tránh gặp Tống Tử Duyệt là được.

- Tử Duyệt, lấy đồ cất giữ của cô ra đi, mọi người đều đợi đã lâu, bên tôi cũng không có vấn đề gì.

Tuyết Nhi cười nhạt nói, không lo lắng chút nào.

- Có nghe thấy không, nhanh lấy ra đi, để bản tiểu thư nhìn xem đồ cặn bã mà cô cất giữ.

An Hiểu Hiên hôn lên mặt Tuyết Nhi một cái, ôm Tuyết Nhi lạnh lùng nói với Tống Tử Duyệt.

Dựa vào nhãn lực của cô, sao có thể không nhận ra được?

- Vậy cô đợi xem.

Người đàn ông bên cạnh Tống Tử Duyệt cười, vỗ vỗ tay.

Một thị nữ bưng một hộp thủy tinh ra.

Thứ này vừa được bưng ra, mọi người đều tò mò nhìn qua.

Tống Tử Duyệt dám đánh cược như vậy, chắc chắn đã có dự tính trước.

Nhưng An Hiểu Hiên có tiếng là thần nhãn Giang Nam, nhìn đồ rất chuẩn, có không biết bao nhiêu người thua bởi An Hiểu Hiên.

Có thể nói hai người ngang nhau, thắng thua đều do vật này định đoạt.

- Mở ra đi.

Tống Tử Duyệt cười mỉa nói.

Thị nữ kia gật đầu với Tống Tử Duyệt, ấn vài cái trên hộp thủy tinh.

“Cạch!” Hộp mở ra, ánh sáng chiếu vào trong hộp, một thứ gì đó xuất hiện trước mặt mọi người, trước mắt mọi người lập tức sáng lên.

Trong hộp, một thứ gì đó to bằng lòng bàn tay, có hình dạng như đứa bé mới sinh, không chỉ có ngũ quan còn có tứ chi, trông rất sống động, chẳng qua toàn thân như bạch ngọc.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ khiến người ta nghĩ rằng là đứa bé, bị người ta cho vào trong hộp.

Cái hộp này vừa mở ra, mùi thơm mê người lan tràn, tràn ngập cả phòng khách.

- Đây là?

Vẻ mặt không ít người sửng sốt.

- Đây là Nhân Tham Quả trong truyền thuyết sao?

Có người phản ứng kịp, khiếp sợ kêu lên.

Thứ trong cái hộp này, tương tự như Nhân Tham Quả trong Trấn Nguyên Đại Tiên trên TV.

- Không phải chứ, sao có thể là Nhân Tham Quả được?