Thủy Long Dẫn là chiêu bài của ông ta, nhưng rất nhiều người không biết những sợi tơ này mới là Thủy Long Dẫn chân chính.
Sở dĩ ít người biết, bởi vì bình thường chỉ cần dùng thủy long là giải quyết dễ dàng, căn bản không cần lãng phí những sợi tơ này.
Mỗi một sợi tơ này đều do chân khí trên người ông ta biến thành, to lớn như vậy, chân khí ngưng thực ngưng tụ thành tia mới có thể tiêu kim đoạn thiết.
Sợi tơ như vậy một năm ông ta chỉ cô đọng được 30 cái, nếu không phải ông ta muốn nhanh đạt được động thiên này, giải quyết tên phiền phức Mạc Phàm, ông ta sẽ không lấy ra đối phó.
Còn uy lực của sợi tơ, ông ta từng đến rừng rậm nguyên thủy ở Lào, dựa vào Thủy Long Dẫn bao vây Thực Thiết Thú còn sót lại từ thời viễn cổ.
Thực Thiết Thú kia to bằng khủng long bạo chúa, nhưng rắn chắc hơn khủng long bạo chúa gấp bội lần, một ngọn núi nhỏ bị nó phá nát.
Mấy xe thiết giáp trang bị vũ khí muốn bắt Thực Thiết Thú này, chỉ trong phút chốc bị giẫm thành đĩa sắt, lính đánh thuê cấp S bên trong không có một người sống.
Một yêu thú như vậy, ở dưới ti võng của ông ta, ngay cả chống cự cũng không được, biến thành khối thịt nát.
Yêu thú Tiên Thiên còn như vậy, bị những sợi tơ đó bao vây, Mạc Phàm lợi hại mấy cũng làm được gì?
Chỉ có đường chết.
Băng Ma, Tống Chung, Liễu Như Phong ở trong sương mù thấy Mạc Phàm bị nhốt trong lưới, trước mắt sáng lên, tươi cười kinh ngạc vui mừng hiện lên trên mặt bọn họ.
Bọn họ còn chưa ra tay, Mạc Phàm đã bị giam giữ, nhiệm vụ thuận lợi một cách thần kỳ.
- Quỷ Lão tiền bối, đây là bí kỹ ông dùng để giết yêu thú Thực Thiết đó sao?
Tống Chung mặc tây trang màu trắng nhìn chằm chằm sợi tơ quanh Mạc Phàm hỏi.
Anh ta là long đầu của Thanh Bang ở Đông Nam Á, tất nhiên biết chuyện Quỷ Lão dùng chân khí gi ết chết Thực Thiết Thú.
- Nhãn lực của Tống trưởng lão không tệ, đúng là thứ này.
Quỷ Lão cười gật đầu.
- Quả nhiên Quỷ Lão tiền bối không hổ là người đứng thứ 5 Hắc Bảng, tôi cảm thấy lên một cấp nữa cũng không phải không có khả năng.
Liễu Như Phong nịnh nọt nói.
- Quỷ Lão Hoa Hạ, quả thật danh bất hư truyền.
Băng Ma híp mắt, nói theo.
Mạc Phàm có thể giết Lawson trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình của bọn họ, thực lực không cần phải nói.
Thực lực của Mạc Phàm như vậy, dưới tay Quỷ Lão không khác gì cá chậu chim lồng, như cá trong lưới, quả thật thực lực kém xa.
- Hai vị quá khen.
Quỷ Lão khiêm tốn nói, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Bốn người đứng đó nói phét, lúc này mới dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc đại sư, cậu thua rồi, chỉ cần tay tôi cử động, cậu sẽ biến thành thịt nát, hiện giờ có thể giao đồ trấn phủ động thiên rồi chứ?
Quỷ Lão vươn tay nói với Mạc Phàm.
Trong lưới đánh cá, Mạc Phàm nheo mắt, lam quang hiện lên, hắn nhìn lướt qua những sợi tơ này, lông mày nhíu lại lập tức giãn ra.
- Tôi nói rồi nếu các ông đánh bại tôi, động thiên sẽ của các ông, nhưng ông nghĩ sợi tơ này có thể đánh bại tôi sao?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Tròng mắt Quỷ Lão hơi híp lại, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Không đợi ông ta mở miệng nói, Liễu Như Phong cười khinh thường, xen miệng vào.
- Mạc Phàm, cậu cho rằng cậu lọt vào lưới đánh cá của Quỷ Lão sẽ thắng được sao, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tuy ông ta không ở trong lưới đánh cá, nhưng ông ta cảm nhận được chân khí đáng sợ trong lưới đánh cá, chỉ cần những ti võng nổ tung hết, chỉ sợ cả ngọn núi cũng bị nổ.
Giết Mạc Phàm chỉ là một ý niệm trong đầu Quỷ Lão, Mạc Phàm còn thắng được sao?
- Tôi thấy cậu muốn đổi ý mà thôi, tôi khuyên cậu nên giao đồ trấn phủ ra đây tốt hơn, nếu không cậu không có chút lợi nào đâu.
Liễu Như Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, vênh mặt hất hàm sai khiến bồi thêm một câu.
Giọng điệu ông ta nói chuyện, không còn như lần trước khi ở thành phố Tây Hồ, nhìn thấy Mạc Phàm chém giết liên tục tổ chức sát thủ, bị Mạc Phàm dọa sợ gần chết.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Với ánh mắt Liễu Như Phong nhìn hắn, không khác gì con kiến nhìn trời.
Trời rộng lớn, có thể dung nạp trăm ngàn tinh vực, hàng tỉ ngôi sao, một con kiến có thể nhìn thấy, đoán được?
- Đổi ý, tôi nói tôi sẽ không giết ông, tôi sẽ khiến ông tự sát, hôm nay là ngày ông tự sát.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Cho dù đặt mình trong lưới đánh cá, hắn không có bất luận kinh hoảng, sợ hãi gì.
Vẻ mặt Liễu Như Phong thay đổi, như mèo giẫm phải đuôi, trong đôi mắt tràn đầy bối rối, thay vào đó là âm lệ.
- Quỷ Lão tiền bối, tôi thấy đừng nói nhiều lời với tiểu tử này nữa, cứ giết là được.
Tiểu tử này quá quỷ dị, vì tránh để đêm dài lắm mộng, vẫn nên gi ết chết tốt hơn, nhỡ đâu xuất hiện biến cố gì…
- Tôi thấy không bằng như vậy, không phải tiểu tử này không chịu thua sao, mỗi người chém một tay chân cậu ta, cắt hết tay chân cậu ta ra, tôi rất muốn nhìn xem, Mạc đại sư trong truyền thuyết không có tay chân, toàn nói phét sẽ thế nào?Tống Chung cười nói, trong mắt đều là tàn nhẫn.
Mạc Phàm vả mặt Thanh Bang bọn họ hai lần, khiến thế lực Thanh Bang ở khắp nơi trên thế giới chịu ảnh hưởng không nhỏ, anh ta còn lọt vào ám sát nhiều lần, tất nhiên không thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng.
Nếu bắt được Mạc Phàm, phải hành hạ Mạc Phàm một phen.
Hình như Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Hắc Thị, treo một tay Mạc Phàm ở cửa cứ điểm Hắc Thị, anh ta cảm thấy chơi rất hay.
- Tống tiên sinh, xem ra chúng ta là người đồng đạo, tôi đồng ý với biện pháp của cậu.
Băng Ma nhếch miệng, cười đầy hứng thú nói.
Ngoại trừ mỹ nữ ra, lạc thú lớn nhất của anh ta là giày vò.
Nhất là hành hạ kẻ địch của mình, khi thấy kẻ địch của mình thét chói tai vì đau đớn, mà không làm gì được anh ta, anh ta sẽ vô cùng hưng phấn.
Anh ta phản bội rời khỏi Thần Điện, vì một số người ở Thần Điện bất mãn với thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ dị giáo đồ của anh ta, anh ta tức giận hành hạ mấy người ở Thần Điện đến chết, lúc này mới phản bội Thần Điện.
Mạc Phàm giết người của Hắc Ám Giáo Đình, cướp động thiên, tất nhiên là kẻ địch của anh ta.
- Nếu hai vị có hứng thú, chúng ta cứ làm như thế, nhưng bắt đầu cắt từ đâu trước đây?
Quỷ Lão cười hỏi.
Dù sao Mạc Phàm không chạy được, giết thế nào đều mặc bọn họ.
Ông ta cử động ngón tay, bốn sợi tơ trên lưới đánh cá chia ra, nhanh chóng di chuyển đến tay chân Mạc Phàm.
- Cắt chân trước đi, để tiểu tử này quỳ xuống.
Liễu Như Phong vô cùng hứng thú, cười mỉa nói.
Không phải Mạc Phàm rất trâu bò sao, không cần giết ông ta, trái lại khiến ông ta tự sát, ông ta rất muốn nhìn bộ dạng Mạc Phàm Mạc đại sư Đông Hải quỳ xuống.
Trong lưới đánh cá, Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Tôi khuyên các ông nên cắt tay của tôi, nếu vận khí các ông tốt có thể cắt đứt tay tôi, khiến tôi giảm đi không ít thực lực.
Bất luận là kết ấn, hay cầm khí thành binh, đều không thể thiếu tay.
Nếu không có tay, thực lực phát huy ra hai phần đã không tệ rồi.
- Hửm?
Đám Quỷ Lão nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.
Bọn họ đang bàn bạc xử lý Mạc Phàm thế nào, Mạc Phàm không chỉ không sợ, còn đề nghị bọn họ làm gì, dự cảm xấu xuất hiện trong lòng bốn bọn họ.
- Tiểu tử, cậu có ý gì?
Quỷ Lão nghi ngờ hỏi.
Mạc Phàm không để ý đến Quỷ Lão, nói tiếp:
- Nhưng vận khí của các người không tốt, cho dù ông lấy hết sợi tơ ra, cũng không làm gì được tôi.
Mạc Phàm nói xong tay tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, chộp về phía lưới đánh cá, giống như lưới này không khác gì lưới đánh cá bình thường. Thủy Long Dẫn là chiêu bài của ông ta, nhưng rất nhiều người không biết những sợi tơ này mới là Thủy Long Dẫn chân chính.
Sở dĩ ít người biết, bởi vì bình thường chỉ cần dùng thủy long là giải quyết dễ dàng, căn bản không cần lãng phí những sợi tơ này.
Mỗi một sợi tơ này đều do chân khí trên người ông ta biến thành, to lớn như vậy, chân khí ngưng thực ngưng tụ thành tia mới có thể tiêu kim đoạn thiết.
Sợi tơ như vậy một năm ông ta chỉ cô đọng được 30 cái, nếu không phải ông ta muốn nhanh đạt được động thiên này, giải quyết tên phiền phức Mạc Phàm, ông ta sẽ không lấy ra đối phó.
Còn uy lực của sợi tơ, ông ta từng đến rừng rậm nguyên thủy ở Lào, dựa vào Thủy Long Dẫn bao vây Thực Thiết Thú còn sót lại từ thời viễn cổ.
Thực Thiết Thú kia to bằng khủng long bạo chúa, nhưng rắn chắc hơn khủng long bạo chúa gấp bội lần, một ngọn núi nhỏ bị nó phá nát.
Mấy xe thiết giáp trang bị vũ khí muốn bắt Thực Thiết Thú này, chỉ trong phút chốc bị giẫm thành đĩa sắt, lính đánh thuê cấp S bên trong không có một người sống.
Một yêu thú như vậy, ở dưới ti võng của ông ta, ngay cả chống cự cũng không được, biến thành khối thịt nát.
Yêu thú Tiên Thiên còn như vậy, bị những sợi tơ đó bao vây, Mạc Phàm lợi hại mấy cũng làm được gì?
Chỉ có đường chết.
Băng Ma, Tống Chung, Liễu Như Phong ở trong sương mù thấy Mạc Phàm bị nhốt trong lưới, trước mắt sáng lên, tươi cười kinh ngạc vui mừng hiện lên trên mặt bọn họ.
Bọn họ còn chưa ra tay, Mạc Phàm đã bị giam giữ, nhiệm vụ thuận lợi một cách thần kỳ.
- Quỷ Lão tiền bối, đây là bí kỹ ông dùng để giết yêu thú Thực Thiết đó sao?
Tống Chung mặc tây trang màu trắng nhìn chằm chằm sợi tơ quanh Mạc Phàm hỏi.
Anh ta là long đầu của Thanh Bang ở Đông Nam Á, tất nhiên biết chuyện Quỷ Lão dùng chân khí gi ết chết Thực Thiết Thú.
- Nhãn lực của Tống trưởng lão không tệ, đúng là thứ này.
Quỷ Lão cười gật đầu.
- Quả nhiên Quỷ Lão tiền bối không hổ là người đứng thứ 5 Hắc Bảng, tôi cảm thấy lên một cấp nữa cũng không phải không có khả năng.
Liễu Như Phong nịnh nọt nói.
- Quỷ Lão Hoa Hạ, quả thật danh bất hư truyền.
Băng Ma híp mắt, nói theo.
Mạc Phàm có thể giết Lawson trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình của bọn họ, thực lực không cần phải nói.
Thực lực của Mạc Phàm như vậy, dưới tay Quỷ Lão không khác gì cá chậu chim lồng, như cá trong lưới, quả thật thực lực kém xa.
- Hai vị quá khen.
Quỷ Lão khiêm tốn nói, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Bốn người đứng đó nói phét, lúc này mới dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc đại sư, cậu thua rồi, chỉ cần tay tôi cử động, cậu sẽ biến thành thịt nát, hiện giờ có thể giao đồ trấn phủ động thiên rồi chứ?
Quỷ Lão vươn tay nói với Mạc Phàm.
Trong lưới đánh cá, Mạc Phàm nheo mắt, lam quang hiện lên, hắn nhìn lướt qua những sợi tơ này, lông mày nhíu lại lập tức giãn ra.
- Tôi nói rồi nếu các ông đánh bại tôi, động thiên sẽ của các ông, nhưng ông nghĩ sợi tơ này có thể đánh bại tôi sao?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Tròng mắt Quỷ Lão hơi híp lại, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Không đợi ông ta mở miệng nói, Liễu Như Phong cười khinh thường, xen miệng vào.
- Mạc Phàm, cậu cho rằng cậu lọt vào lưới đánh cá của Quỷ Lão sẽ thắng được sao, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tuy ông ta không ở trong lưới đánh cá, nhưng ông ta cảm nhận được chân khí đáng sợ trong lưới đánh cá, chỉ cần những ti võng nổ tung hết, chỉ sợ cả ngọn núi cũng bị nổ.
Giết Mạc Phàm chỉ là một ý niệm trong đầu Quỷ Lão, Mạc Phàm còn thắng được sao?
- Tôi thấy cậu muốn đổi ý mà thôi, tôi khuyên cậu nên giao đồ trấn phủ ra đây tốt hơn, nếu không cậu không có chút lợi nào đâu.
Liễu Như Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, vênh mặt hất hàm sai khiến bồi thêm một câu.
Giọng điệu ông ta nói chuyện, không còn như lần trước khi ở thành phố Tây Hồ, nhìn thấy Mạc Phàm chém giết liên tục tổ chức sát thủ, bị Mạc Phàm dọa sợ gần chết.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.
Với ánh mắt Liễu Như Phong nhìn hắn, không khác gì con kiến nhìn trời.
Trời rộng lớn, có thể dung nạp trăm ngàn tinh vực, hàng tỉ ngôi sao, một con kiến có thể nhìn thấy, đoán được?
- Đổi ý, tôi nói tôi sẽ không giết ông, tôi sẽ khiến ông tự sát, hôm nay là ngày ông tự sát.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Cho dù đặt mình trong lưới đánh cá, hắn không có bất luận kinh hoảng, sợ hãi gì.
Vẻ mặt Liễu Như Phong thay đổi, như mèo giẫm phải đuôi, trong đôi mắt tràn đầy bối rối, thay vào đó là âm lệ.
- Quỷ Lão tiền bối, tôi thấy đừng nói nhiều lời với tiểu tử này nữa, cứ giết là được.
Tiểu tử này quá quỷ dị, vì tránh để đêm dài lắm mộng, vẫn nên gi ết chết tốt hơn, nhỡ đâu xuất hiện biến cố gì…
- Tôi thấy không bằng như vậy, không phải tiểu tử này không chịu thua sao, mỗi người chém một tay chân cậu ta, cắt hết tay chân cậu ta ra, tôi rất muốn nhìn xem, Mạc đại sư trong truyền thuyết không có tay chân, toàn nói phét sẽ thế nào?Tống Chung cười nói, trong mắt đều là tàn nhẫn.
Mạc Phàm vả mặt Thanh Bang bọn họ hai lần, khiến thế lực Thanh Bang ở khắp nơi trên thế giới chịu ảnh hưởng không nhỏ, anh ta còn lọt vào ám sát nhiều lần, tất nhiên không thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng.
Nếu bắt được Mạc Phàm, phải hành hạ Mạc Phàm một phen.
Hình như Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Hắc Thị, treo một tay Mạc Phàm ở cửa cứ điểm Hắc Thị, anh ta cảm thấy chơi rất hay.
- Tống tiên sinh, xem ra chúng ta là người đồng đạo, tôi đồng ý với biện pháp của cậu.
Băng Ma nhếch miệng, cười đầy hứng thú nói.
Ngoại trừ mỹ nữ ra, lạc thú lớn nhất của anh ta là giày vò.
Nhất là hành hạ kẻ địch của mình, khi thấy kẻ địch của mình thét chói tai vì đau đớn, mà không làm gì được anh ta, anh ta sẽ vô cùng hưng phấn.
Anh ta phản bội rời khỏi Thần Điện, vì một số người ở Thần Điện bất mãn với thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ dị giáo đồ của anh ta, anh ta tức giận hành hạ mấy người ở Thần Điện đến chết, lúc này mới phản bội Thần Điện.
Mạc Phàm giết người của Hắc Ám Giáo Đình, cướp động thiên, tất nhiên là kẻ địch của anh ta.
- Nếu hai vị có hứng thú, chúng ta cứ làm như thế, nhưng bắt đầu cắt từ đâu trước đây?
Quỷ Lão cười hỏi.
Dù sao Mạc Phàm không chạy được, giết thế nào đều mặc bọn họ.
Ông ta cử động ngón tay, bốn sợi tơ trên lưới đánh cá chia ra, nhanh chóng di chuyển đến tay chân Mạc Phàm.
- Cắt chân trước đi, để tiểu tử này quỳ xuống.
Liễu Như Phong vô cùng hứng thú, cười mỉa nói.
Không phải Mạc Phàm rất trâu bò sao, không cần giết ông ta, trái lại khiến ông ta tự sát, ông ta rất muốn nhìn bộ dạng Mạc Phàm Mạc đại sư Đông Hải quỳ xuống.
Trong lưới đánh cá, Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Tôi khuyên các ông nên cắt tay của tôi, nếu vận khí các ông tốt có thể cắt đứt tay tôi, khiến tôi giảm đi không ít thực lực.
Bất luận là kết ấn, hay cầm khí thành binh, đều không thể thiếu tay.
Nếu không có tay, thực lực phát huy ra hai phần đã không tệ rồi.
- Hửm?
Đám Quỷ Lão nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.
Bọn họ đang bàn bạc xử lý Mạc Phàm thế nào, Mạc Phàm không chỉ không sợ, còn đề nghị bọn họ làm gì, dự cảm xấu xuất hiện trong lòng bốn bọn họ.
- Tiểu tử, cậu có ý gì?
Quỷ Lão nghi ngờ hỏi.
Mạc Phàm không để ý đến Quỷ Lão, nói tiếp:
- Nhưng vận khí của các người không tốt, cho dù ông lấy hết sợi tơ ra, cũng không làm gì được tôi.
Mạc Phàm nói xong tay tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, chộp về phía lưới đánh cá, giống như lưới này không khác gì lưới đánh cá bình thường.