Thần Y Trọng Sinh

Chương 474




Vu Thiếu Huyền rút lui, vẻ mặt đám Tần Kiệt sửng sốt.

- Cứ rời đi như vậy sao?

Hà Thi Thi cũng nhíu mày, sau đó thoải mái hơn.

Từ trước đến giờ Vu Thiếu Huyền không phải là người lỗ m ãng, hành động theo cảm tính.

Anh ta giống như ác lang trên núi, không đánh lại thì đợi cơ hội phục thù, hay mang thù như rắn độc, phàm là người chọc tới người của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ở trong mắt anh ta không có quân tử tiểu nhân, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, anh ta là vương, những người khác đều là kẻ xâm lược.

Lúc trước Vu Thiếu Huyền ở trong một Tự Miếu Thái quốc, nhìn trúng một mỹ phụ cầu phúc cầu tử, anh ta bắt lấy mỹ phụ này, muốn chiếm đoạt mỹ phụ này ở trong Phật điện.

Ai biết trong Tự Miếu xuất hiện một tăng nhân, đánh bại Vu Thiếu Huyền có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Tăng nhân này không gây khó dễ Vu Thiếu Huyền, chỉ bảo Vu Thiếu Huyền xin lỗi mỹ phụ này.

Vậy mà Vu Thiếu Huyền thật sự xin lỗi mỹ phụ, sau đó rời đi.

Anh ta rời khỏi Tự Miếu không lâu, liền đến nhà mỹ phụ, không chỉ giết cả nhà mỹ phụ kia, còn quang minh chính đại lưu giống trong bụng mỹ phụ.

Chuyện này còn chưa xong, anh ta làm xong mọi chuyện liền bế quan tu luyện, chuyện thứ nhất làm khi đến Trúc Cơ hậu kỳ, chính là mang mỹ phụ có thai giết tất cả tăng nhân trong ngôi chùa kia.

- Mạc Phàm, cậu xong rồi, cậu diệt Vu Thần Giáo tôi, chính cậu đợi bị diệt tộc đi.

Hà Thi Thi cười mỉa nói.

Vu Thiếu Huyền rút lui, cô ta không có bất luận khả năng thoát khỏi tay Mạc Phàm, nhưng có cả nhà Mạc Phàm chôn cùng cũng không tệ.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn quang.

Hắn chỉ trải qua một lần Thứ Cốt, lực lượng mạnh hơn Vu Thiếu Huyền, nhưng muốn giết anh ta quả thật hơi khó khăn một chút.

Nếu để Vu Thiếu Huyền chạy, không ai ở Đông Hải là đối thủ của Vu Thiếu Huyền.

Nhưng y tiên bất tử hắn không có chút bản lĩnh này sao?

Trong mắt hắn chớp lóe ánh sáng lạnh, giống như hàn băng ngàn năm, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều.

- Hôm nay không một người của Vu Thần Giáo có thể sống sót, anh cũng không đi được.

Giọng nói như sấm vang lên.

Mạc Phàm vừa nói xong, một cơn gió tự nhiên dâng lên.

- Hửm?

Bước chân của Vu Thiếu Huyền bị kiềm hãm, hai mắt nheo lại, cười khinh thường.

- Mạc Phàm, tôi thừa nhận sức mạnh của cậu kinh người, nhưng chỉ có thể đánh tôi mấy quyền mấy cước, chỉ cần cậu đánh tôi một quyền, tôi sẽ khiến người bên cạnh cậu chết thêm 100 người, cậu cảm thấy đáng sao?

Vu Thiếu Huyền quay đầu, cười quỷ dị nói.

Người khác đánh anh ta một quyền, anh ta phải trả lại gấp trăm lần, nếu không sẽ làm thất vọng thân phận vu chủ Vu Thần Giáo của anh ta.

- Anh cảm thấy Thái Âm Vu Thể của anh vô địch sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí không giữ lại chút nào, hội tụ mà đi về các nơi trên người hắn.

Vu Thiếu Huyền nhận thấy được linh khí dao động trên người Mạc Phàm, cười khinh thường.

Mạc Phàm dùng lực lượng thân thể, còn có khả năng khiến anh ta đau xót, sử dụng võ pháp hoàn toàn là cung cấp năng lượng cho anh ta.

- Võ pháp có tác dụng sao, tôi muốn xem cậu dùng võ pháp đối phó tôi thế nào.

Vu Thiếu Huyền xoay người lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghiền ngẫm.

Sáu vòng xoáy màu đen xuất hiện xoay quanh anh ta, trái lại anh ta không đi nữa.

Vu thể hiện giờ của anh ta tương đương với trẻ sơ sinh mới sinh, cần lượng lớn linh khí mới có thể cường tráng.

Mạc Phàm kỳ lạ như vậy, chắc chắn linh khí không tầm thường, là đối tượng thích hợp nhất để anh ta hấp thu.

Hấp thu linh khí của Mạc Phàm, Mạc Phàm giết anh ta thế nào đây?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, linh khí đi khắp nơi trên cơ thể hắn, sau đó dung nhập vào trong huyết dịch và khung xương.

Thân thể của hắn vốn phiếm hào quang nhàn nhạt, giống như kim cương hình người, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

- Vậy anh nhìn kỹ đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Vu Thiếu Huyền chỉ thấy miệng Mạc Phàm khẽ động, còn chưa kịp nghe thấy âm thanh gì, liền cảm nhận được kình phong như gió bão bên người đánh úp lại.

Mạc Phàm đến bên cạnh anh ta, lúc này giọng nói mới truyền đến.

- Đây là?

Trên gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý của Vu Thiếu Huyền lộ ra khủng hoảng.

Tốc độ của Mạc Phàm vượt qua vận tốc âm thanh sao?

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh vang lên, sáu vòng xoáy khí màu đen nứt ra trong chớp mắt như giấy.

- Không hay rồi!

Vu Thiếu Huyền thầm kêu lên, lùi về phía sau theo bản năng.

Tốc độ của Mạc Phàm tăng nhanh, còn có thể phá Thái Âm Chân Khí của anh ta, tuy không biết là võ pháp gì, nhưng không thể bị Thái Âm Chân Khí hấp thu, chắc chắn không phải võ pháp bình thường.

- Chạy sao? Ở lại đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, năm ngón tay nắm chặt, quả đấm như mặt trời tiến về phía Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn như tuyết lở vang lên.

Rõ ràng quả đấm còn chưa tới, nhưng năm thước quanh Vu Thiếu Huyền lõm xuống, hình thành hình dạng như quả đấm, đất đai ngọn núi run rẩy không thôi.

Vu Thiếu Huyền ở dưới quyền kình này, giống như thân thể bị đè nặng xuống, rất nặng, bóng ma tử vong xuất hiện trong lòng anh ta.

- Mạc Phàm, dừng tay, cậu giết tôi, đối với cậu cũng không có lợi.

Anh ta quát to một tiếng, Ma Văn như ngọn lửa màu đen trên người bắt đầu chuyển động.

Hai cánh tay hoàn toàn biến thành màu đen, như ma thiết, khiến người ta có cảm giác không thể đánh bại được.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng, không chỉ không dừng tay, trái lại hào quang trên quả đấm tăng thêm.

Quang mang cực sáng bao phủ ánh nắng, bao phủ hết Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền là một người thay đổi thất thường như thế, không gi ết chết mới không có lợi.

Quả đấm đánh vào tay Vu Thiếu Huyền, hai tay như ma thiết giống hai que diêm, bị quả đấm của Mạc Phàm đập nạt rất dễ dàng.

Thế quả đấm như chẻ tre, đánh vào ngực Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Đất đai chấn động, núi run rẩy dữ dội, vết rạn như mạng nhện nứt ra quanh Mạc Phàm, hình thành khe hở có chiều rộng từ ba đến năm mét.

Trong khe hở, trong một cái hố to dài năm sáu thước, một tay Mạc Phàm trực tiếp xuyên qua ngực Vu Thiếu Huyền, máu tươi bắn tung tóe.

Vu Thiếu Huyền liên tục nôn ra máu, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.

Anh ta mới đúc thành Thái Âm Vu Thể, đợi một thời gian nữa, anh ta hoàn toàn có thể biến Địa Cầu này thành Địa Cầu của anh ta, anh ta muốn lưu lại hạt giống trong bụng người phụ nữ kia thì lưu.Ai biết anh ta đi ra chưa tới một tiếng, liền bị người trẻ hơn anh ta gi ết chết.

- Mạc Phàm, đừng giết tôi, chúng ta không cừu không oán, không cần phải làm kẻ địch, tôi có thể làm nô lệ cho cậu.

Vu Thiếu Huyền cầu xin, không còn bộ dạng của vu chủ như trước.

Tuy thân thể anh ta bị xuyên thủng, nhưng dù sao Thái Âm Vu Thể là Thái Âm Vu Thể, anh ta hoàn toàn có thể tự lành.

Nếu có thể sống sót, lần sau sẽ giế t chết Mạc Phàm và cả nhà cậu ta.

- Anh nói xong rồi sao?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

Mắt Vu Thiếu Huyền mở to, lộ vẻ bối rối.

- Tha cho tôi đi, cậu bảo tôi làm gì cũng được, thật đó.

- Không phải chúng ta không cừu không oán, năm ngày trước tôi giết cậu anh, bây giờ tôi muốn giết anh.

- Chuyện này, chuyện này không tính là cừu, cậu tôi đáng chết.

Vu Thiếu Huyền khẽ đảo mắt, vội vàng nói.

Cậu anh ta chết thì chết, nhưng anh ta không thể chết được.

- Còn nữa, cho dù tôi không giết anh, anh cũng sẽ chết trong tay người khác, cho nên anh vẫn nên chết trong tay tôi đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tay hắn cử động, hào quang tỏa ra, bạch quang bao phủ Vu Thiếu Huyền.

“Bùm…” Thân thể Vu Thiếu Huyền lập tức tứ phân ngũ liệt.

Vu Thiếu Huyền chết! Vu Thiếu Huyền rút lui, vẻ mặt đám Tần Kiệt sửng sốt.

- Cứ rời đi như vậy sao?

Hà Thi Thi cũng nhíu mày, sau đó thoải mái hơn.

Từ trước đến giờ Vu Thiếu Huyền không phải là người lỗ m ãng, hành động theo cảm tính.

Anh ta giống như ác lang trên núi, không đánh lại thì đợi cơ hội phục thù, hay mang thù như rắn độc, phàm là người chọc tới người của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ở trong mắt anh ta không có quân tử tiểu nhân, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, anh ta là vương, những người khác đều là kẻ xâm lược.

Lúc trước Vu Thiếu Huyền ở trong một Tự Miếu Thái quốc, nhìn trúng một mỹ phụ cầu phúc cầu tử, anh ta bắt lấy mỹ phụ này, muốn chiếm đoạt mỹ phụ này ở trong Phật điện.

Ai biết trong Tự Miếu xuất hiện một tăng nhân, đánh bại Vu Thiếu Huyền có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Tăng nhân này không gây khó dễ Vu Thiếu Huyền, chỉ bảo Vu Thiếu Huyền xin lỗi mỹ phụ này.

Vậy mà Vu Thiếu Huyền thật sự xin lỗi mỹ phụ, sau đó rời đi.

Anh ta rời khỏi Tự Miếu không lâu, liền đến nhà mỹ phụ, không chỉ giết cả nhà mỹ phụ kia, còn quang minh chính đại lưu giống trong bụng mỹ phụ.

Chuyện này còn chưa xong, anh ta làm xong mọi chuyện liền bế quan tu luyện, chuyện thứ nhất làm khi đến Trúc Cơ hậu kỳ, chính là mang mỹ phụ có thai giết tất cả tăng nhân trong ngôi chùa kia.

- Mạc Phàm, cậu xong rồi, cậu diệt Vu Thần Giáo tôi, chính cậu đợi bị diệt tộc đi.

Hà Thi Thi cười mỉa nói.

Vu Thiếu Huyền rút lui, cô ta không có bất luận khả năng thoát khỏi tay Mạc Phàm, nhưng có cả nhà Mạc Phàm chôn cùng cũng không tệ.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn quang.

Hắn chỉ trải qua một lần Thứ Cốt, lực lượng mạnh hơn Vu Thiếu Huyền, nhưng muốn giết anh ta quả thật hơi khó khăn một chút.

Nếu để Vu Thiếu Huyền chạy, không ai ở Đông Hải là đối thủ của Vu Thiếu Huyền.

Nhưng y tiên bất tử hắn không có chút bản lĩnh này sao?

Trong mắt hắn chớp lóe ánh sáng lạnh, giống như hàn băng ngàn năm, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều.

- Hôm nay không một người của Vu Thần Giáo có thể sống sót, anh cũng không đi được.

Giọng nói như sấm vang lên.

Mạc Phàm vừa nói xong, một cơn gió tự nhiên dâng lên.

- Hửm?

Bước chân của Vu Thiếu Huyền bị kiềm hãm, hai mắt nheo lại, cười khinh thường.

- Mạc Phàm, tôi thừa nhận sức mạnh của cậu kinh người, nhưng chỉ có thể đánh tôi mấy quyền mấy cước, chỉ cần cậu đánh tôi một quyền, tôi sẽ khiến người bên cạnh cậu chết thêm 100 người, cậu cảm thấy đáng sao?

Vu Thiếu Huyền quay đầu, cười quỷ dị nói.

Người khác đánh anh ta một quyền, anh ta phải trả lại gấp trăm lần, nếu không sẽ làm thất vọng thân phận vu chủ Vu Thần Giáo của anh ta.

- Anh cảm thấy Thái Âm Vu Thể của anh vô địch sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí không giữ lại chút nào, hội tụ mà đi về các nơi trên người hắn.

Vu Thiếu Huyền nhận thấy được linh khí dao động trên người Mạc Phàm, cười khinh thường.

Mạc Phàm dùng lực lượng thân thể, còn có khả năng khiến anh ta đau xót, sử dụng võ pháp hoàn toàn là cung cấp năng lượng cho anh ta.

- Võ pháp có tác dụng sao, tôi muốn xem cậu dùng võ pháp đối phó tôi thế nào.

Vu Thiếu Huyền xoay người lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghiền ngẫm.

Sáu vòng xoáy màu đen xuất hiện xoay quanh anh ta, trái lại anh ta không đi nữa.

Vu thể hiện giờ của anh ta tương đương với trẻ sơ sinh mới sinh, cần lượng lớn linh khí mới có thể cường tráng.

Mạc Phàm kỳ lạ như vậy, chắc chắn linh khí không tầm thường, là đối tượng thích hợp nhất để anh ta hấp thu.

Hấp thu linh khí của Mạc Phàm, Mạc Phàm giết anh ta thế nào đây?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, linh khí đi khắp nơi trên cơ thể hắn, sau đó dung nhập vào trong huyết dịch và khung xương.

Thân thể của hắn vốn phiếm hào quang nhàn nhạt, giống như kim cương hình người, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

- Vậy anh nhìn kỹ đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Vu Thiếu Huyền chỉ thấy miệng Mạc Phàm khẽ động, còn chưa kịp nghe thấy âm thanh gì, liền cảm nhận được kình phong như gió bão bên người đánh úp lại.

Mạc Phàm đến bên cạnh anh ta, lúc này giọng nói mới truyền đến.

- Đây là?

Trên gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý của Vu Thiếu Huyền lộ ra khủng hoảng.

Tốc độ của Mạc Phàm vượt qua vận tốc âm thanh sao?

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh vang lên, sáu vòng xoáy khí màu đen nứt ra trong chớp mắt như giấy.

- Không hay rồi!

Vu Thiếu Huyền thầm kêu lên, lùi về phía sau theo bản năng.

Tốc độ của Mạc Phàm tăng nhanh, còn có thể phá Thái Âm Chân Khí của anh ta, tuy không biết là võ pháp gì, nhưng không thể bị Thái Âm Chân Khí hấp thu, chắc chắn không phải võ pháp bình thường.

- Chạy sao? Ở lại đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, năm ngón tay nắm chặt, quả đấm như mặt trời tiến về phía Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn như tuyết lở vang lên.

Rõ ràng quả đấm còn chưa tới, nhưng năm thước quanh Vu Thiếu Huyền lõm xuống, hình thành hình dạng như quả đấm, đất đai ngọn núi run rẩy không thôi.

Vu Thiếu Huyền ở dưới quyền kình này, giống như thân thể bị đè nặng xuống, rất nặng, bóng ma tử vong xuất hiện trong lòng anh ta.

- Mạc Phàm, dừng tay, cậu giết tôi, đối với cậu cũng không có lợi.

Anh ta quát to một tiếng, Ma Văn như ngọn lửa màu đen trên người bắt đầu chuyển động.

Hai cánh tay hoàn toàn biến thành màu đen, như ma thiết, khiến người ta có cảm giác không thể đánh bại được.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng, không chỉ không dừng tay, trái lại hào quang trên quả đấm tăng thêm.

Quang mang cực sáng bao phủ ánh nắng, bao phủ hết Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền là một người thay đổi thất thường như thế, không gi ết chết mới không có lợi.

Quả đấm đánh vào tay Vu Thiếu Huyền, hai tay như ma thiết giống hai que diêm, bị quả đấm của Mạc Phàm đập nạt rất dễ dàng.

Thế quả đấm như chẻ tre, đánh vào ngực Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Đất đai chấn động, núi run rẩy dữ dội, vết rạn như mạng nhện nứt ra quanh Mạc Phàm, hình thành khe hở có chiều rộng từ ba đến năm mét.

Trong khe hở, trong một cái hố to dài năm sáu thước, một tay Mạc Phàm trực tiếp xuyên qua ngực Vu Thiếu Huyền, máu tươi bắn tung tóe.

Vu Thiếu Huyền liên tục nôn ra máu, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.

Anh ta mới đúc thành Thái Âm Vu Thể, đợi một thời gian nữa, anh ta hoàn toàn có thể biến Địa Cầu này thành Địa Cầu của anh ta, anh ta muốn lưu lại hạt giống trong bụng người phụ nữ kia thì lưu.Ai biết anh ta đi ra chưa tới một tiếng, liền bị người trẻ hơn anh ta gi ết chết.

- Mạc Phàm, đừng giết tôi, chúng ta không cừu không oán, không cần phải làm kẻ địch, tôi có thể làm nô lệ cho cậu.

Vu Thiếu Huyền cầu xin, không còn bộ dạng của vu chủ như trước.

Tuy thân thể anh ta bị xuyên thủng, nhưng dù sao Thái Âm Vu Thể là Thái Âm Vu Thể, anh ta hoàn toàn có thể tự lành.

Nếu có thể sống sót, lần sau sẽ giế t chết Mạc Phàm và cả nhà cậu ta.

- Anh nói xong rồi sao?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

Mắt Vu Thiếu Huyền mở to, lộ vẻ bối rối.

- Tha cho tôi đi, cậu bảo tôi làm gì cũng được, thật đó.

- Không phải chúng ta không cừu không oán, năm ngày trước tôi giết cậu anh, bây giờ tôi muốn giết anh.

- Chuyện này, chuyện này không tính là cừu, cậu tôi đáng chết.

Vu Thiếu Huyền khẽ đảo mắt, vội vàng nói.

Cậu anh ta chết thì chết, nhưng anh ta không thể chết được.

- Còn nữa, cho dù tôi không giết anh, anh cũng sẽ chết trong tay người khác, cho nên anh vẫn nên chết trong tay tôi đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tay hắn cử động, hào quang tỏa ra, bạch quang bao phủ Vu Thiếu Huyền.

“Bùm…” Thân thể Vu Thiếu Huyền lập tức tứ phân ngũ liệt.

Vu Thiếu Huyền chết!