Thần Y Trọng Sinh

Chương 473




Quả đấm của Tần Kiệt không tự chủ được nắm chặt lại, trong con ngươi lộ ra lo lắng.

Từ khi anh ta quen Mạc Phàm, không có ai có thể trở thành địch của Mạc Phàm.

Vậy mà một chưởng của vu chủ này lại làm Mạc Phàm tránh né, thật sự quá đáng sợ rồi?

Trong lòng Hà Thi Thi vui vẻ, giống như thấy được hi vọng báo thù.

Cô ta giao thủ với Mạc Phàm hai lần, chưa từng thấy Mạc Phàm như vừa rồi.

- Mạc Phàm, không phải cậu rất lợi hại sao, dưới tay vu chủ chúng tôi cũng chỉ như vậy, vậy mà không dám đỡ một chưởng của vu chủ chúng tôi.

Hà Thi Thi cười khinh thường nói.

Một câu không chỉ giẫm mạnh Mạc Phàm dưới chân, còn vô hình vỗ mông ngựa Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền lộ ra vẻ thất vọng, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm rất lợi hại, không ngờ cũng chỉ như vậy, thậm chí còn không đỡ được một chưởng của anh ta.

- Mạc Phàm, tôi nói rồi, cậu quá kiêu ngạo.

- Kiêu ngạo?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Hắn nhìn thoáng qua tay mình, hắn vừa tiếp xúc với luồng khí xoáy màu đen kia, linh khí trên tay lại bị luồng khí xoáy nuốt lấy.

Chỉ trong phút chốc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thiếu Huyền.

- Thái Âm Vu Thể? Chẳng trách huyết tế vào hôm nhật thực.

Vu Thiếu Huyền nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ.

- Vậy mà cậu biết Thái Âm Vu Thể?

Thái Âm Vu Thể là một trong hai đại vu thể của Vu Thần Giáo, có lực lượng cắn nuốt toàn bộ, giống như hắc động.

Ngoại trừ Thái Âm Vu Thể ra, còn có Thái Dương Vu Thể, tu luyện Thái Dương Vu Thể đến thâm sâu có thể hóa thành mặt trời, luyện hóa toàn bộ mọi thứ trên thế gian.

Hai đại vu thể này là bí mật cấp cao của Vu Thần Giáo bọn họ, chỉ có ba người biết, lão vu chủ bị anh ta giết lúc trước, Hà Thi Thi và anh ta, vậy mà tiểu tử này cũng biết.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói.

Thái Âm Vu Thể mà thôi, đừng nói là Thái Âm Vu Thể, Thái Dương Vu Thể lợi hại hơn Thái Âm Vu Thể, hắn cũng từng thấy vài người.

- Biết thì sao chứ, hôm nay cậu vẫn phải chết, cậu sẽ bị vu thể của tôi hấp thu sạch.

Vu Thiếu Huyền nhíu mày, cười mỉa nói.

Tiểu tử này rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ có thực lực Trúc Cơ trung kỳ, lại giết được cao thủ Tiên Thiên, nếu có thể hấp thu cậu ta, nói không chừng sẽ thu hoạch được thứ gì ngoài ý muốn.

- Hấp thu tôi.

Mạc Phàm cười, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh, không chỉ không sợ hãi, trái lại trong mắt có chút hưng phấn.

Ở Tu Chân giới không gặp nhiều Thái Âm Vu Thể, thông qua huyết tế có được lại càng hiếm thấy, đa số đều thông qua tu hành vô cùng vất vả mới luyện thành.

Không ngờ gặp được một người trên Địa Cầu.

Vậy thì phải xác minh một phen, Thái Âm Vu Thể lợi hại, hay luyện thể của hắn mạnh hơn.

Ý niệm của hắn khẽ động, dừng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, trên người lóe lên bạch quang nhàn nhạt.

- Anh không có bản lĩnh này.

- Tiểu tử, biết Thái Âm Vu Thể còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra cậu chưa hiểu rõ về Thái Âm Vu Thể.

Vu Thiếu Huyền giẫm mạnh chân, sơn thể trong vòng năm thước xung quanh lập tức vỡ ra, đất đá văng tung tóe.

Cả người anh ta như đạn bay ra khỏi nòng súng, lao về phía Mạc Phàm, một vùng sóng khí nổi lên cuồn cuộn trước người anh ta.

Chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm, luồng khí xoáy màu đen xuất hiện, không chút do dự xông về phía Mạc Phàm.

Một chưởng kh ủng bố vừa rồi đánh vào ngọn núi xuất hiện một hắc động, nếu đánh trúng người, hậu quả có thể nghĩ được.

Hà Thi Thi cười lạnh lùng, cô gái vu tộc nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

Vẻ mặt Tần Kiệt và tiểu hồ ly lo lắng, nhất là tiểu hồ ly, trong ký ức truyền thừa của nó cũng có Thái Âm Vu Thể.

Một khi luyện thành, có thể cắn nuốt mọi thứ trên thế gian.

Trong trí nhớ của nó, từng có một người vu tộc luyện thành Thái Âm Vu Thể, không chỉ thiếu chút nữa hấp thu toàn bộ Thanh Khâu Nhất Tộc của nó, ngay cả nhân loại gần đó cũng bị hấp thu.

- Mạc Phàm là đối thủ của người này sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, trên tay vừa phiếm bạch quang, bỗng nhiên tay trắng nõn biến từ huyết nhục thành như kim cương, đánh mạnh vào luồng khí xoáy màu đen.

“Keng!” Âm thanh như đánh chuông vang lên, cả ngọn núi chấn động, như sóng âm tản ra từng vòng từng vòng.

Đến chỗ nào, tảng đá biến thành bột phấn, cây cối bị cắn nát, kình phong như gió xoáy thổi ra bốn phía.

Trong kình phong, luồng khí xoáy màu đen bị đập nát dưới tay Mạc Phàm.

Thế đi của tay Mạc Phàm không giảm, đánh về phía ngực Vu Thiếu Huyền.

Sắc mặt Vu Thiếu Huyền thay đổi, hai tay vội vàng chắn ở trước ngực, Ma Văn màu đen lóe lên như ngọn lửa thiêu đốt.

“Rầm!”

Một tiếng thật lớn vang lên, Vu Thiếu Huyền vội vàng lùi về sau mười thước, quay về nơi lúc trước, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Cậu đây là sức mạnh gì, vì sao không bị Thái Âm Vu Thể của tôi hấp thu?

Thái Âm Vu Thể của anh ta được xưng là có thể hấp thu toàn bộ lực lượng thành của mình, vừa rồi võ pháp của Mạc Phàm bị anh ta hấp thu, mới không thể không tránh đi.

Ai biết lần này Thái Âm Vu Thể của anh ta không chỉ không hấp thu được một chưởng của Mạc Phàm, chính anh ta cũng bị đánh lui.

Bị thương thì chưa đến mức, nhưng có cảm giác thất bại, khiến anh ta rất không thoải mái, giống như bị người ta tát mạnh một cái.

Thái Âm Vu Thể của anh ta mới thành, liền gặp đối thủ sao?

Chẳng lẽ là Thái Dương Vu Thể mạnh hơn?

Không chỉ có anh ta, Hà Thi Thi cũng há to miệng, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Vậy mà Mạc Phàm đánh lui Thái Âm Vu Thể của vu chủ?

Đám Tần Kiệt, tiểu hồ ly cũng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

ể- Lực lượng của thân thể.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thái Âm Vu Thể khắc võ pháp và thuật pháp, võ pháp, thuật pháp bình thường và không khí kỹ sẽ bị hấp thu trong chớp mắt, nhưng dùng lực lượng thân thể thì khác.

Muốn hấp thu lực lượng thân thể, trừ phi có thể hấp thu khí huyết.

Thái Âm Vu Thể có thể hấp thu khí huyết của người khác, nhưng với Thái Âm Vu Thể của Vu Thiếu Huyền thì không thể làm được.

- Tôi không tin.

Vu Thiếu Huyền lắc đầu.

Anh ta đường đường là Thái Âm Vu Thể lại bị lực lượng cấp thấp như vậy khắc chế.

Hai tay anh ta tạo thành chữ thập, hai vòng xoáy màu đen có cùng kích thước chuyển động, xuất hiện ở hai bên Mạc Phàm, giống như hai khối nam châm lớn, nhanh chóng đè về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý đến hai vòng xoáy đó.

Chân hắn khẽ động, mặt đất nứt ra trong chớp mắt, hắn bay ra ngoài như cung rời tên, một cước từ trên trời giáng xuống đánh vào người Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền nhíu chặt mày, tức giận quát một tiếng, hai tay giơ ra trước chắn.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, thân thể di chuyển trong không trung, như gió thu cuốn hết lá vàng đánh về phía Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Vu Thiếu Huyền bay ra ngoài, đụng mạnh vào thạch bích phía sau, hình thành hình người trên thạch bích.

“Rầm!” Đất đá văng tung tóe, trong thạch bích lộ ra Vu Thiếu Huyền nghiến răng nghiến lợi.

Tuy anh ta không muốn tin tưởng, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, quả thật lực lượng cơ thể bi3n thái của Mạc Phàm khắc chế Thái Âm Vu Thể của anh ta.

Tròng mắt anh ta hơi híp lại, nghiến chặt răng, bóng đen chớp lóe, vậy mà không tiếp tục ra tay với Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, cậu có thể khắc chế Thái Âm Vu Thể của tôi thì sao chứ, chỉ dựa vào lực lượng hiện giờ của cậu đừng mơ tưởng giết được tôi, cậu không giết được đâu, tôi sẽ đến Đông Hải giết hết người nhà của cậu trước.

Vu Thiếu Huyền nói xong, trong mắt anh ta lóe lên tàn nhẫn, vậy mà lao về phía xa. Quả đấm của Tần Kiệt không tự chủ được nắm chặt lại, trong con ngươi lộ ra lo lắng.

Từ khi anh ta quen Mạc Phàm, không có ai có thể trở thành địch của Mạc Phàm.

Vậy mà một chưởng của vu chủ này lại làm Mạc Phàm tránh né, thật sự quá đáng sợ rồi?

Trong lòng Hà Thi Thi vui vẻ, giống như thấy được hi vọng báo thù.

Cô ta giao thủ với Mạc Phàm hai lần, chưa từng thấy Mạc Phàm như vừa rồi.

- Mạc Phàm, không phải cậu rất lợi hại sao, dưới tay vu chủ chúng tôi cũng chỉ như vậy, vậy mà không dám đỡ một chưởng của vu chủ chúng tôi.

Hà Thi Thi cười khinh thường nói.

Một câu không chỉ giẫm mạnh Mạc Phàm dưới chân, còn vô hình vỗ mông ngựa Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền lộ ra vẻ thất vọng, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm rất lợi hại, không ngờ cũng chỉ như vậy, thậm chí còn không đỡ được một chưởng của anh ta.

- Mạc Phàm, tôi nói rồi, cậu quá kiêu ngạo.

- Kiêu ngạo?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Hắn nhìn thoáng qua tay mình, hắn vừa tiếp xúc với luồng khí xoáy màu đen kia, linh khí trên tay lại bị luồng khí xoáy nuốt lấy.

Chỉ trong phút chốc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thiếu Huyền.

- Thái Âm Vu Thể? Chẳng trách huyết tế vào hôm nhật thực.

Vu Thiếu Huyền nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ.

- Vậy mà cậu biết Thái Âm Vu Thể?

Thái Âm Vu Thể là một trong hai đại vu thể của Vu Thần Giáo, có lực lượng cắn nuốt toàn bộ, giống như hắc động.

Ngoại trừ Thái Âm Vu Thể ra, còn có Thái Dương Vu Thể, tu luyện Thái Dương Vu Thể đến thâm sâu có thể hóa thành mặt trời, luyện hóa toàn bộ mọi thứ trên thế gian.

Hai đại vu thể này là bí mật cấp cao của Vu Thần Giáo bọn họ, chỉ có ba người biết, lão vu chủ bị anh ta giết lúc trước, Hà Thi Thi và anh ta, vậy mà tiểu tử này cũng biết.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói.

Thái Âm Vu Thể mà thôi, đừng nói là Thái Âm Vu Thể, Thái Dương Vu Thể lợi hại hơn Thái Âm Vu Thể, hắn cũng từng thấy vài người.

- Biết thì sao chứ, hôm nay cậu vẫn phải chết, cậu sẽ bị vu thể của tôi hấp thu sạch.

Vu Thiếu Huyền nhíu mày, cười mỉa nói.

Tiểu tử này rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ có thực lực Trúc Cơ trung kỳ, lại giết được cao thủ Tiên Thiên, nếu có thể hấp thu cậu ta, nói không chừng sẽ thu hoạch được thứ gì ngoài ý muốn.

- Hấp thu tôi.

Mạc Phàm cười, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh, không chỉ không sợ hãi, trái lại trong mắt có chút hưng phấn.

Ở Tu Chân giới không gặp nhiều Thái Âm Vu Thể, thông qua huyết tế có được lại càng hiếm thấy, đa số đều thông qua tu hành vô cùng vất vả mới luyện thành.

Không ngờ gặp được một người trên Địa Cầu.

Vậy thì phải xác minh một phen, Thái Âm Vu Thể lợi hại, hay luyện thể của hắn mạnh hơn.

Ý niệm của hắn khẽ động, dừng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, trên người lóe lên bạch quang nhàn nhạt.

- Anh không có bản lĩnh này.

- Tiểu tử, biết Thái Âm Vu Thể còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ra cậu chưa hiểu rõ về Thái Âm Vu Thể.

Vu Thiếu Huyền giẫm mạnh chân, sơn thể trong vòng năm thước xung quanh lập tức vỡ ra, đất đá văng tung tóe.

Cả người anh ta như đạn bay ra khỏi nòng súng, lao về phía Mạc Phàm, một vùng sóng khí nổi lên cuồn cuộn trước người anh ta.

Chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm, luồng khí xoáy màu đen xuất hiện, không chút do dự xông về phía Mạc Phàm.

Một chưởng kh ủng bố vừa rồi đánh vào ngọn núi xuất hiện một hắc động, nếu đánh trúng người, hậu quả có thể nghĩ được.

Hà Thi Thi cười lạnh lùng, cô gái vu tộc nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

Vẻ mặt Tần Kiệt và tiểu hồ ly lo lắng, nhất là tiểu hồ ly, trong ký ức truyền thừa của nó cũng có Thái Âm Vu Thể.

Một khi luyện thành, có thể cắn nuốt mọi thứ trên thế gian.

Trong trí nhớ của nó, từng có một người vu tộc luyện thành Thái Âm Vu Thể, không chỉ thiếu chút nữa hấp thu toàn bộ Thanh Khâu Nhất Tộc của nó, ngay cả nhân loại gần đó cũng bị hấp thu.

- Mạc Phàm là đối thủ của người này sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, trên tay vừa phiếm bạch quang, bỗng nhiên tay trắng nõn biến từ huyết nhục thành như kim cương, đánh mạnh vào luồng khí xoáy màu đen.

“Keng!” Âm thanh như đánh chuông vang lên, cả ngọn núi chấn động, như sóng âm tản ra từng vòng từng vòng.

Đến chỗ nào, tảng đá biến thành bột phấn, cây cối bị cắn nát, kình phong như gió xoáy thổi ra bốn phía.

Trong kình phong, luồng khí xoáy màu đen bị đập nát dưới tay Mạc Phàm.

Thế đi của tay Mạc Phàm không giảm, đánh về phía ngực Vu Thiếu Huyền.

Sắc mặt Vu Thiếu Huyền thay đổi, hai tay vội vàng chắn ở trước ngực, Ma Văn màu đen lóe lên như ngọn lửa thiêu đốt.

“Rầm!”

Một tiếng thật lớn vang lên, Vu Thiếu Huyền vội vàng lùi về sau mười thước, quay về nơi lúc trước, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Cậu đây là sức mạnh gì, vì sao không bị Thái Âm Vu Thể của tôi hấp thu?

Thái Âm Vu Thể của anh ta được xưng là có thể hấp thu toàn bộ lực lượng thành của mình, vừa rồi võ pháp của Mạc Phàm bị anh ta hấp thu, mới không thể không tránh đi.

Ai biết lần này Thái Âm Vu Thể của anh ta không chỉ không hấp thu được một chưởng của Mạc Phàm, chính anh ta cũng bị đánh lui.

Bị thương thì chưa đến mức, nhưng có cảm giác thất bại, khiến anh ta rất không thoải mái, giống như bị người ta tát mạnh một cái.

Thái Âm Vu Thể của anh ta mới thành, liền gặp đối thủ sao?

Chẳng lẽ là Thái Dương Vu Thể mạnh hơn?

Không chỉ có anh ta, Hà Thi Thi cũng há to miệng, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Vậy mà Mạc Phàm đánh lui Thái Âm Vu Thể của vu chủ?

Đám Tần Kiệt, tiểu hồ ly cũng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

ể- Lực lượng của thân thể.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thái Âm Vu Thể khắc võ pháp và thuật pháp, võ pháp, thuật pháp bình thường và không khí kỹ sẽ bị hấp thu trong chớp mắt, nhưng dùng lực lượng thân thể thì khác.

Muốn hấp thu lực lượng thân thể, trừ phi có thể hấp thu khí huyết.

Thái Âm Vu Thể có thể hấp thu khí huyết của người khác, nhưng với Thái Âm Vu Thể của Vu Thiếu Huyền thì không thể làm được.

- Tôi không tin.

Vu Thiếu Huyền lắc đầu.

Anh ta đường đường là Thái Âm Vu Thể lại bị lực lượng cấp thấp như vậy khắc chế.

Hai tay anh ta tạo thành chữ thập, hai vòng xoáy màu đen có cùng kích thước chuyển động, xuất hiện ở hai bên Mạc Phàm, giống như hai khối nam châm lớn, nhanh chóng đè về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý đến hai vòng xoáy đó.

Chân hắn khẽ động, mặt đất nứt ra trong chớp mắt, hắn bay ra ngoài như cung rời tên, một cước từ trên trời giáng xuống đánh vào người Vu Thiếu Huyền.

Vu Thiếu Huyền nhíu chặt mày, tức giận quát một tiếng, hai tay giơ ra trước chắn.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, thân thể di chuyển trong không trung, như gió thu cuốn hết lá vàng đánh về phía Vu Thiếu Huyền.

“Rầm!” Vu Thiếu Huyền bay ra ngoài, đụng mạnh vào thạch bích phía sau, hình thành hình người trên thạch bích.

“Rầm!” Đất đá văng tung tóe, trong thạch bích lộ ra Vu Thiếu Huyền nghiến răng nghiến lợi.

Tuy anh ta không muốn tin tưởng, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, quả thật lực lượng cơ thể bi3n thái của Mạc Phàm khắc chế Thái Âm Vu Thể của anh ta.

Tròng mắt anh ta hơi híp lại, nghiến chặt răng, bóng đen chớp lóe, vậy mà không tiếp tục ra tay với Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, cậu có thể khắc chế Thái Âm Vu Thể của tôi thì sao chứ, chỉ dựa vào lực lượng hiện giờ của cậu đừng mơ tưởng giết được tôi, cậu không giết được đâu, tôi sẽ đến Đông Hải giết hết người nhà của cậu trước.

Vu Thiếu Huyền nói xong, trong mắt anh ta lóe lên tàn nhẫn, vậy mà lao về phía xa.