Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 406




Tuy người tham gia hội giao dịch ở xung quanh không nằm trong phạm vi tấn công, nhưng nhìn thấy ba đại cao thủ ra tay, vẻ mặt cả đám thay đổi.  

- Cờ màu vàng trong tay Hoàng tông chủ là Ngũ Độc Phiên được ngự tứ sao?  

Có người có chút hiểu biết về Hoàng gia hỏi.  

Nghe nói Hoàng gia từng có công giúp một vị hoàng đế nào đó giết tà giáo, được hoàng đế ngự tứ lá cờ này, để Hoàng gia nghiên cứu phương pháp giải độc nâng cao y thuật.  

Lá cờ này được làm bằng tơ vàng, bên trong chứa năm tinh hồn yêu thú kịch độc trăm năm.  

Cho dù dính một chút độc tố bên trên, tu thành Phật Đạo đại sư kim thân không thối rữa trăm năm, cũng sẽ khiến toàn thân hư thối mà chết, là kịch độc.  

Hoàng gia từng dùng lá cờ này diệt tất cả người trong tiểu trấn, cho dù đã qua trăm năm tiểu trấn kia vẫn là tử trấn, ngoại trừ độc vật có thể sinh tồn, những vật khác dính vào sẽ chết.  

Nghe có người nói vậy, mọi người đều lùi về phía sau, sợ độc tố sẽ dính vào người.  

Bên này mới yên tĩnh lại, lại có người nhận ra pháp khí trong tay Trương Vấn Thiên.  

- Trong tay Trương Chân Nhân là Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm danh tiếng lẫy lừng đúng không.  

Thanh kiếm của Trương Vấn Thiên dùng toàn bộ tiền đồng tạo thành, lấy dây tơ vàng buộc lại.  

Kiếm như vậy ở trong tay đạo sĩ xua quỷ rất bình thường, nhưng thanh kiếm trong tay Trương Vấn Thiên lại khác.  

Thanh kiếm đồng tiền của Trương Vấn Thiên, nghe nói là đồng tiền được sản xuất lần đầu, những đồng tiền khác được sản xuất dựa theo những đồng tiền này.  

Mỗi đồng tiền đều ẩn chứa linh khí Tiên Thiên, đã thoát khỏi phạm trù pháp khí.  

Trên có thể chém giết yêu ma, dưới có thể diệt quỷ mị, chỉ cần là vật sinh trưởng, đều có thể bị chuôi Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm chém giết.  

Trương Vấn Thiên được xưng tụng là Chân Nhân, đa số là dựa vào thanh kiếm Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm này.  

- Tôi thấy người mạnh nhất là Trương Chân Nhân.  

Hoa Thiên Tinh nhìn chằm chằm Trương Vấn Thiên, vô cùng kính nể nói.  

- Ai nói, anh nhìn trường đao của Tôn Vô Địch chưa?  

Một người khác cười mỉa nói.  

Mọi người đều biết chỉ đến cảnh giới Tiên Thiên, mới có thể nội khí ngoại phóng, giết người trong vô hình.  

Cho dù là Nội Kình đỉnh phong, cũng miễn cưỡng làmô hình thu nhỏ của nội khí ngoại phóng.  

Một đao của Tôn Vô Địch không chỉ có gió to cùng với đao khí một trượng, cho dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ cũng chưa hẳn có uy lực này.  

- Chắc chắn tiểu tử này chết dưới tay Tôn Vô Địch rồi.  

Người này nói rất chắc chắn.  

- Anh quá coi thường Hoàng gia chúng tôi rồi, chắc chắn là tông chủ chúng tôi.  

Không ít người bên nào cũng cho rằng mình đúng, cả đám tranh cãi, nhưng ánh mắt đám người nhìn về phía Mạc Phàm, không một ai cảm thấy Mạc Phàm có thể sống sót.  

Ba người cùng tấn công, mắt Mộc Phong Nhạc khẽ đảo, ngơ ngẩn nhìn đao khí, phi kiếm, khói độc trước sau bay tới, vẻ mặt tuyệt vọng.  

- Mộc Đầu ngươi được không, nếu không được cứ giao bản tiểu thư ra, người là ta giết, bản tiểu thư sẽ gánh chịu tất cả.  

Tiểu hồ ly lo lắng truyền âm cho Mạc Phàm.  

Nó cũng là Trúc Cơ trung kỳ, ba người này tấn công làm nó có cảm giác như trời sắp sập xuống, nhân thần cộng nộ.  

Nó biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng lúc này trong lòng không nắm chắc.  

- Là đàn ông, sao có thể nói không được?  

Mạc Phàm cười nói.  

- Ngươi là đàn ông sao, ngươi rõ ràng chỉ là đứa bé nam.  

Tiểu hồ ly phản bác.  

Mạc Phàm không trả lời, hắn đã là đàn ông hơn 500 năm trước, lúc này cũng vậy.  

Hắn nheo mắt thu lại nụ cười, hàn quang hiện lên trên mặt hắn, hắn liếc mắt nhìn Tôn Vô Địch một cái.  

Lúc trước hắn xem nhẹ Tôn Vô Địch này rồi, Tôn Vô Địch này còn có chút bản lĩnh.  

Tôn Vô Địch này còn chưa tới cảnh giới Tiên Thiên, lại lĩnh ngộ đao ý trước.  

Anh ta lấy đao ý ngưng tụ không khí trên đao, giống như không khí kỹ của Hoành Luyện tông sư, chẳng qua là dùng trên đao.  

Đổi lại là Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên sơ kỳ, tất nhiên sẽ bị chém dưới đao của anh ta.  

Nhưng chơi không khí kỹ trước mặt y tiên bất tử hắn, hòa thượng của Thiếu Lâm Tự cũng bị đánh bại, huống chi là Tôn Vô Địch.  

Đối mặt với đao khí sắc bén, khí phách, một tay hắn giơ lên, bạch quang lóe sáng.  

- Đao Thần!  

Tôn Vô Địch vốn lấy không ít không khí xung quanh, xung quanh lại ngột ngạt hơn, rất nhiều người cảm thấy sắp hít thở không thông.  

Trong chớp mắt không khí vốn vô hình vô tướng trở thành sóng biển, chậm rãi tụ về phía tay Mạc Phàm.  

“Bùm” một tiếng, bạch quang lóe lên, một đạo đao khí dài hai trượng, rộng nửa thước thành hình trên tay Mạc Phàm, hơi thở cuồng bá, mạnh mẽ tùy ý mà ra.  

Vẻ mặt mọi người đều sửng sốt.  

Tôn Vô Địch có thể ngoại phóng đao khí đã vô cùng kinh người, vậy mà Mạc Phàm không dùng đao, cánh tay thành đao luôn.  

Hơn nữa một đao lúc trước nhìn vô cùng khí phách của Tôn Vô Địch, so với Mạc Phàm, quả thực như gặp sư phụ.  

- Cánh tay thành đao, đây là không khí kỹ của Hoành Luyện tông sư, tiểu tử này không phải Hoành Luyện đại sư, mà là tông sư sao?  

Có người kinh ngạc kêu lên.  

Không đợi bọn họ làm rõ đây là tình huống gì.  

- Trảm!  

Mạc Phàm nhẹ giọng quát, cánh tay chém xuống.  

Đao khí dài hai trượng như sao chổi giáng xuống, mang theo cái đuôi thật dài, rơi rầm rầm xuống, chạm vào đao khí của Tôn Vô Địch.  

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, giống như sấm sét nổ tung trong không trung.  

Không khí run rẩy, núi lắc lư dữ dội.  

“Phịch!” Một số người đứng khoảng cách gần, không có tu vi hôn mê bất tỉnh, máu tràn ra từ lỗ tai, mũi, miệng.  

Cho dù không ngất đi, dưới chân không ít người bất ổn.  

Hai đạo đao khí chỉ khẽ đụng nhẹ nhàng, đao khí của Tôn Vô Địch bị chặt đứt từ giữa, bị đao khí của Mạc Phàm chém về phía đầu anh ta.Mắt Tôn Vô Địch mở to, trừng mắt nhìn đao khí dài hai trượng, trong đồng tử không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.  

Từ lúc 8 tuổi anh ta đã bắt đầu tiếp xúc đao pháp, luyện đao 30 năm, chưa thất bại một lần, vậy mà không địch lại một đao rất nhẹ của một đứa bé.  

Loại nhục nhã này, toàn bộ biến thành lửa giận dấy lên từ ngực Tôn Vô Địch.  

- Tôi không cam lòng, tôi không phục, tôi không khuất phục, tôi không sợ, tôi không điên, tôi là ma quỷ, tiểu tử, tao muốn lóc từng miếng thịt của mày.  

Tôn Vô Địch quát ầm lên.  

Trong chớp mắt mắt màu đen của Tôn Vô Địch biến thành màu đỏ, khuôn mặt như đao chém gọt của anh ta cũng hung dữ, như yêu ma.  

Điên cuồng tùy ý mà ra từ trên người Tôn Vô Địch.  

Hai tay anh ta cầm đao, đao khí đều thu lại, mất đi hoa lệ lúc trước.  

Nhưng thân đao lạnh lẽo hiện lên huyết sắc diễm lệ, là Huyết Tinh Chi Khí nhiều loại khác không địch lại được.  

- Phong Ma Đao, xong rồi, đây là Phong Ma Đao sao?  

Có người sợ hãi kêu lên.  

Một trong những đao pháp kh ủng bố nhất Tôn gia gia truyền lại.  

Một khi thi triển thực lực sẽ tăng không chỉ một lần, đồng thời sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình, lục thân bất nhận, trong mắt chỉ có đao và kẻ địch.  

Tất cả những người anh ta cảm ứng được sẽ bị gi ết chết, không giết xong sẽ không dừng lại.  

Khi Tôn Vô Địch gi ết chết 18 người có cừu oán với Tôn gia, nghe nói thi triển Phong Ma Đao, trong ngoài 18 gia tộc đó phàm là còn sống đều không thể chạy thoát, gà chó cũng không lưu, càng không nói đến người già và trẻ con, toàn bộ đều bị băm thây.  

Ai biết Mạc Phàm ép Tôn Vô Địch thi triển bộ đao pháp này.  

Lần này không chỉ Mạc Phàm sắp chết, bọn họ cũng phải chết theo.  

- Tiểu tử, tự mày muốn tìm đường chết, đừng lôi kéo chúng tao vào chứ.  

Có người quát Mạc Phàm.