“Phịch!”
Mộc Phong Nhạc không chịu nổi áp lực này ngã xuống đất, trong chớp mắt quần áo ướt đẫm, như ngã vào trong nước.
Ngay cả tiểu hồ ly trốn trong túi Mạc Phàm cũng sợ hãi.
- Mộc Đầu, có phải chúng ta gặp rắc rối rồi không?
Khí thế của ba người này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức nó muốn nhận sai, sớm biết thế đã không giết mấy người kia.
- Gặp rắc rối là bọn họ.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt truyền âm cho tiểu hồ ly, ánh mắt nhìn lướt qua tam phương.
- Tiểu hồ ly anh muốn ở ngay trong túi tôi.
Mạc Phàm nói với Tôn Vô Địch.
Tôn Vô Địch nhíu mày.
- Huyết Linh Chi trăm năm, Bạch Liên trăm năm ông muốn ở đây.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Trương Vấn Thiên nói.
Ngón tay hắn sáng lên, mấy khối Huyết Linh Chi trăm năm Bạch Liên trăm năm, nhân sâm trăm năm và một số linh dược xuất hiện, đám linh dược này trôi nổi trong không trung, trôi nổi quanh người Mạc Phàm, giống như có ma thuật biến đổi.
Mọi người đều khiếp sợ, tiểu tử này lấy đâu ra nhiều dược liệu như vậy, vì sao dược liệu lại bay lên như vậy?
- Đây là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết sao?
Ngay cả mắt đám người Hoàng Kình Thương cũng sáng lên, lộ ra tham lam.
Hoàng gia truyền thừa ngàn năm, cũng chỉ có linh thú ngàn năm, không có một cái nhẫn trữ vật nào.
Hai người Tôn Vô Địch và Trương Vấn Thiên thì không có linh thú và nhẫn trữ vật.
Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã có những thứ này, đúng là quá lãng phí.
Mạc Phàm không quan tâm những ánh mắt mọi người, ngón tay lại sáng lên, hộp đá màu đen chứa Đế Ngọc lại xuất hiện ở chỗ hắn, trôi nổi trước người hắn.
- Đế Ngọc của Hoàng gia các ông cũng ở đây, đồ các người muốn đều nằm trong tay tôi, có bản lĩnh thì tới lấy đi.
Mạc Phàm nói.
Nói xong tay hắn giơ lên không trung, đến chỗ nào bảo vật chỗ đó biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
Ba người vốn nhíu mày, sau đó đều lộ ra vui mừng khác nhau.
Đã chết người có quan hệ với bọn họ, không ngờ lại dẫn tới một người nhiều bảo bối như vậy, bắt lấy tiểu tử này, không biết có bao nhiêu kinh ngạc vui mừng trong đó, đám Hoàng Thiếu Tuấn chết cũng đáng.
- Tiểu tử, cậu nói nhiều thật, lấy đồ trong túi và trong tay cậu có khác gì nhau?
Tôn Vô Địch lạnh lùng nói, đao cũng không kéo ra, bước lên trước một bước, giơ tay thành móng vuốt, như móng vuốt chim ưng giáng xuống, vồ về phía túi Mạc Phàm.
Trương Vấn Thiên và Hoàng Kình Thương cũng không chịu chậm hơn, hai người tạo pháp ấn, pháp thuật tương tự nhanh chóng hình thành, roi một xanh một đen bay về phía Mạc Phàm, mục tiêu là nhẫn trên tay hắn.
Ba cường giả Trúc Cơ hậu kỳ cùng ra tay, nhưng không dốc hết toàn lực, một đứa nhóc căn bản không đáng để bọn họ ra tay.
Mạc Phàm lắc đầu cười, thực sự coi hắn là quả hồng mềm sao.
Sư tử bắt thỏ còn phải dốc toàn lực, huống chi người ba người đối phó không phải là con thỏ, mà là một Tu Tiên Giả sống hơn 500 năm.
Cũng được, để cho bọn họ xem uy lực của Tiên Thiên Ngọc Cốt.
Bạch quang trên tay hắn chớp lóe, như tia chớp nghênh đón Tôn Vô Địch.
Còn hai đạo pháp thuật phía sau, hắn căn bản không thèm nhìn.
Mạc Phàm vừa ra tay, không ít người nhíu mày.
Tiểu tử này muốn chết sao, không thả linh hồ ra, tự mình chống chọi Tôn Vô Địch, còn không quan tâm pháp thuật của hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Ba người cùng cười lạnh lùng, tuy bọn họ không dốc hết sức, nhưng một chiêu của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ cũng không đỡ được, một tên tiểu tử có thể đỡ được sao?
Khóe miệng Tôn Vô Địch hơi nhếch lên, không bắt tiểu hồ ly nữa mà vồ về phía tay Mạc Phàm, trong mắt hiện lên sắc bén.
- Phế cánh tay của cậu trước đã.
- A… Phải không?
Mạc Phàm cười nói.
“Rầm!” Tay hai người chạm vào nhau, tiếng nổ to vang lên, sóng khí lập tức nổ tung.
Lúc trước trên mặt Tôn Vô Địch vẫn còn rất tự tin, trong chớp mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, anh ta chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng khổng lồ truyền từ nắm tay Mạc Phàm đến, giống như bom mới chui từ trong ống pháo ra.
Anh ta gần như không do dự bay ngược về phía sau, lùi 10 bước mới dừng lại.
Cùng lúc đó, roi của Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên đến bên cạnh Mạc Phàm.
Hai cái roi giống như rắn quấn vào người Mạc Phàm.
Trong chớp mắt Mạc Phàm bị roi quấn chặt lấy như xác ướp.
Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên nhìn nhau, cười đắc ý.
Lúc này.
- Cút!
Mạc Phàm thét lên giận dữ, thân thể chấn động, người tỏa ra ánh sáng trắng, roi màu xanh và màu đen như bị hào quang nhấn chìm, biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt hai người thay đổi, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc.
Pháp thuật của bọn họ tên là Phược Yêu Tác, đừng nói Mạc Phàm chỉ là đứa bé, ngay cả con trâu chọi trưởng thành bị quấn cũng khó mà tránh thoát.
Phược Yêu Tác này lại bị Mạc Phàm đánh tan dễ dàng như vậy.
Không chỉ ba người bọn họ vô cùng kinh ngạc, mọi người ở xung quanh cũng sửng sốt.
ể ế ế ồ ể ấKhông phải tiểu tử này không có tu vi gì, không phải giết ba thiếu gia kia là linh hồ sao, sao cậu ta có thể bức lùi Tôn Vô Địch, phá được pháp thuật của Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên?
Chẳng lẽ tiểu tử này là tu sĩ, còn có tu vi không kém?
Ba người đánh giá Mạc Phàm một lát, lông mày giãn ra.
- Hoành Luyện đại sư? Tiểu tử, không ngờ cậu giấu kỹ như vậy.
Trương Vấn Thiên kinh ngạc nói.
Một chưởng của Mạc Phàm đánh lùi Tôn Vô Địch, còn không thèm quan tâm pháp thuật trói chặt của bọn họ, hơn phân nửa là Hoành Luyện đại sư.
Còn trẻ tuổi đã là Hoành Luyện đại sư, đúng là nằm ngoài dự đoán.
- Là các người không nhìn thấu mà thôi.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Nhìn thấu hay không không quan trọng, cho dù cậu có tu vi thì sao chứ, cậu nghĩ rằng hôm nay cậu có thể sống ra ngoài sao?
Tôn Vô Địch tự tin nói, điên cuồng lóe lên trong mắt anh ta.
Đại đao Cổ Đồng Văn Long được anh ta rút ra, nắm trong tay.
Quả thật vừa rồi là bọn họ sơ sót, xem thường Mạc Phàm.
Nhưng đó là cơ hội duy nhất của Mạc Phàm, cậu ta không nắm chắc, vậy chỉ có thể chết.
Anh ta nổi giận thét lên một tiếng, nội kình điên cuồng rót vào trong.
Anh ta bước dài đến chỗ Mạc Phàm, đại đao giơ lên cao, ánh đao trên thân đao tăng vọt, khoảng chừng hơn ba thước, hai luồng cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cùng với ánh đao chém về phía Mạc Phàm.
Ánh đao này khiến bầu không khí căng thẳng, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy như bị bàn tay bóp chặt cổ.
Hai người Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên cũng không nhàn rỗi.
- Tiểu tử, cậu sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hoàng Kình Thương cầm một lá cờ vàng nhỏ có vẽ 5 loại độc vật, miệng lẩm bẩm, giơ lá cờ nhỏ lên.
Chỉ trong phút chốc năm loại độc vật là bò cạp, rắn, ong vò vẽ, cóc, rét lóe lên ánh ngũ sắc, mang theo khói độc nồng đậm bay từ trong lá cờ ra, quấn lấy Mạc Phàm.
Trương Vấn Thiên rút kiếm đồng tiền sau lưng ra, ném lên không trung, đồng tiền trên thân kiếm tỏa ra hào quang màu đồng cổ.
Trương Vấn Thiên chỉ về phía Mạc Phàm ở xa, kiếm đồng tiền như tiên kiếm trong truyền thuyết, lập tức chém về phía Mạc Phàm.
Ngoại trừ lá cờ nhỏ và kiếm đồng tiền, hai người còn liên tục niệm chú, pháp lực cường đại dao động xung quanh hai người, đủ pháp thuật tấn công xuất hiện xung quanh bọn họ, chuẩn bị hạ xuống Mạc Phàm bất cứ lúc nào.
Bây giờ ba người không nương tay, vừa lên là chiêu thức cực mạnh, đánh về phía Mạc Phàm.
Trong lúc này Mạc Phàm rơi vào tấn công của hai vị pháp sư Trúc Cơ đỉnh phong và một vị võ giả Nội Kình hậu kỳ. “Phịch!”
Mộc Phong Nhạc không chịu nổi áp lực này ngã xuống đất, trong chớp mắt quần áo ướt đẫm, như ngã vào trong nước.
Ngay cả tiểu hồ ly trốn trong túi Mạc Phàm cũng sợ hãi.
- Mộc Đầu, có phải chúng ta gặp rắc rối rồi không?
Khí thế của ba người này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức nó muốn nhận sai, sớm biết thế đã không giết mấy người kia.
- Gặp rắc rối là bọn họ.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt truyền âm cho tiểu hồ ly, ánh mắt nhìn lướt qua tam phương.
- Tiểu hồ ly anh muốn ở ngay trong túi tôi.
Mạc Phàm nói với Tôn Vô Địch.
Tôn Vô Địch nhíu mày.
- Huyết Linh Chi trăm năm, Bạch Liên trăm năm ông muốn ở đây.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Trương Vấn Thiên nói.
Ngón tay hắn sáng lên, mấy khối Huyết Linh Chi trăm năm Bạch Liên trăm năm, nhân sâm trăm năm và một số linh dược xuất hiện, đám linh dược này trôi nổi trong không trung, trôi nổi quanh người Mạc Phàm, giống như có ma thuật biến đổi.
Mọi người đều khiếp sợ, tiểu tử này lấy đâu ra nhiều dược liệu như vậy, vì sao dược liệu lại bay lên như vậy?
- Đây là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết sao?
Ngay cả mắt đám người Hoàng Kình Thương cũng sáng lên, lộ ra tham lam.
Hoàng gia truyền thừa ngàn năm, cũng chỉ có linh thú ngàn năm, không có một cái nhẫn trữ vật nào.
Hai người Tôn Vô Địch và Trương Vấn Thiên thì không có linh thú và nhẫn trữ vật.
Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã có những thứ này, đúng là quá lãng phí.
Mạc Phàm không quan tâm những ánh mắt mọi người, ngón tay lại sáng lên, hộp đá màu đen chứa Đế Ngọc lại xuất hiện ở chỗ hắn, trôi nổi trước người hắn.
- Đế Ngọc của Hoàng gia các ông cũng ở đây, đồ các người muốn đều nằm trong tay tôi, có bản lĩnh thì tới lấy đi.
Mạc Phàm nói.
Nói xong tay hắn giơ lên không trung, đến chỗ nào bảo vật chỗ đó biến mất, giống như chưa từng tồn tại.
Ba người vốn nhíu mày, sau đó đều lộ ra vui mừng khác nhau.
Đã chết người có quan hệ với bọn họ, không ngờ lại dẫn tới một người nhiều bảo bối như vậy, bắt lấy tiểu tử này, không biết có bao nhiêu kinh ngạc vui mừng trong đó, đám Hoàng Thiếu Tuấn chết cũng đáng.
- Tiểu tử, cậu nói nhiều thật, lấy đồ trong túi và trong tay cậu có khác gì nhau?
Tôn Vô Địch lạnh lùng nói, đao cũng không kéo ra, bước lên trước một bước, giơ tay thành móng vuốt, như móng vuốt chim ưng giáng xuống, vồ về phía túi Mạc Phàm.
Trương Vấn Thiên và Hoàng Kình Thương cũng không chịu chậm hơn, hai người tạo pháp ấn, pháp thuật tương tự nhanh chóng hình thành, roi một xanh một đen bay về phía Mạc Phàm, mục tiêu là nhẫn trên tay hắn.
Ba cường giả Trúc Cơ hậu kỳ cùng ra tay, nhưng không dốc hết toàn lực, một đứa nhóc căn bản không đáng để bọn họ ra tay.
Mạc Phàm lắc đầu cười, thực sự coi hắn là quả hồng mềm sao.
Sư tử bắt thỏ còn phải dốc toàn lực, huống chi người ba người đối phó không phải là con thỏ, mà là một Tu Tiên Giả sống hơn 500 năm.
Cũng được, để cho bọn họ xem uy lực của Tiên Thiên Ngọc Cốt.
Bạch quang trên tay hắn chớp lóe, như tia chớp nghênh đón Tôn Vô Địch.
Còn hai đạo pháp thuật phía sau, hắn căn bản không thèm nhìn.
Mạc Phàm vừa ra tay, không ít người nhíu mày.
Tiểu tử này muốn chết sao, không thả linh hồ ra, tự mình chống chọi Tôn Vô Địch, còn không quan tâm pháp thuật của hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Ba người cùng cười lạnh lùng, tuy bọn họ không dốc hết sức, nhưng một chiêu của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ cũng không đỡ được, một tên tiểu tử có thể đỡ được sao?
Khóe miệng Tôn Vô Địch hơi nhếch lên, không bắt tiểu hồ ly nữa mà vồ về phía tay Mạc Phàm, trong mắt hiện lên sắc bén.
- Phế cánh tay của cậu trước đã.
- A… Phải không?
Mạc Phàm cười nói.
“Rầm!” Tay hai người chạm vào nhau, tiếng nổ to vang lên, sóng khí lập tức nổ tung.
Lúc trước trên mặt Tôn Vô Địch vẫn còn rất tự tin, trong chớp mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, anh ta chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng khổng lồ truyền từ nắm tay Mạc Phàm đến, giống như bom mới chui từ trong ống pháo ra.
Anh ta gần như không do dự bay ngược về phía sau, lùi 10 bước mới dừng lại.
Cùng lúc đó, roi của Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên đến bên cạnh Mạc Phàm.
Hai cái roi giống như rắn quấn vào người Mạc Phàm.
Trong chớp mắt Mạc Phàm bị roi quấn chặt lấy như xác ướp.
Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên nhìn nhau, cười đắc ý.
Lúc này.
- Cút!
Mạc Phàm thét lên giận dữ, thân thể chấn động, người tỏa ra ánh sáng trắng, roi màu xanh và màu đen như bị hào quang nhấn chìm, biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt hai người thay đổi, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc.
Pháp thuật của bọn họ tên là Phược Yêu Tác, đừng nói Mạc Phàm chỉ là đứa bé, ngay cả con trâu chọi trưởng thành bị quấn cũng khó mà tránh thoát.
Phược Yêu Tác này lại bị Mạc Phàm đánh tan dễ dàng như vậy.
Không chỉ ba người bọn họ vô cùng kinh ngạc, mọi người ở xung quanh cũng sửng sốt.
ể ế ế ồ ể ấKhông phải tiểu tử này không có tu vi gì, không phải giết ba thiếu gia kia là linh hồ sao, sao cậu ta có thể bức lùi Tôn Vô Địch, phá được pháp thuật của Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên?
Chẳng lẽ tiểu tử này là tu sĩ, còn có tu vi không kém?
Ba người đánh giá Mạc Phàm một lát, lông mày giãn ra.
- Hoành Luyện đại sư? Tiểu tử, không ngờ cậu giấu kỹ như vậy.
Trương Vấn Thiên kinh ngạc nói.
Một chưởng của Mạc Phàm đánh lùi Tôn Vô Địch, còn không thèm quan tâm pháp thuật trói chặt của bọn họ, hơn phân nửa là Hoành Luyện đại sư.
Còn trẻ tuổi đã là Hoành Luyện đại sư, đúng là nằm ngoài dự đoán.
- Là các người không nhìn thấu mà thôi.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Nhìn thấu hay không không quan trọng, cho dù cậu có tu vi thì sao chứ, cậu nghĩ rằng hôm nay cậu có thể sống ra ngoài sao?
Tôn Vô Địch tự tin nói, điên cuồng lóe lên trong mắt anh ta.
Đại đao Cổ Đồng Văn Long được anh ta rút ra, nắm trong tay.
Quả thật vừa rồi là bọn họ sơ sót, xem thường Mạc Phàm.
Nhưng đó là cơ hội duy nhất của Mạc Phàm, cậu ta không nắm chắc, vậy chỉ có thể chết.
Anh ta nổi giận thét lên một tiếng, nội kình điên cuồng rót vào trong.
Anh ta bước dài đến chỗ Mạc Phàm, đại đao giơ lên cao, ánh đao trên thân đao tăng vọt, khoảng chừng hơn ba thước, hai luồng cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cùng với ánh đao chém về phía Mạc Phàm.
Ánh đao này khiến bầu không khí căng thẳng, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy như bị bàn tay bóp chặt cổ.
Hai người Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên cũng không nhàn rỗi.
- Tiểu tử, cậu sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hoàng Kình Thương cầm một lá cờ vàng nhỏ có vẽ 5 loại độc vật, miệng lẩm bẩm, giơ lá cờ nhỏ lên.
Chỉ trong phút chốc năm loại độc vật là bò cạp, rắn, ong vò vẽ, cóc, rét lóe lên ánh ngũ sắc, mang theo khói độc nồng đậm bay từ trong lá cờ ra, quấn lấy Mạc Phàm.
Trương Vấn Thiên rút kiếm đồng tiền sau lưng ra, ném lên không trung, đồng tiền trên thân kiếm tỏa ra hào quang màu đồng cổ.
Trương Vấn Thiên chỉ về phía Mạc Phàm ở xa, kiếm đồng tiền như tiên kiếm trong truyền thuyết, lập tức chém về phía Mạc Phàm.
Ngoại trừ lá cờ nhỏ và kiếm đồng tiền, hai người còn liên tục niệm chú, pháp lực cường đại dao động xung quanh hai người, đủ pháp thuật tấn công xuất hiện xung quanh bọn họ, chuẩn bị hạ xuống Mạc Phàm bất cứ lúc nào.
Bây giờ ba người không nương tay, vừa lên là chiêu thức cực mạnh, đánh về phía Mạc Phàm.
Trong lúc này Mạc Phàm rơi vào tấn công của hai vị pháp sư Trúc Cơ đỉnh phong và một vị võ giả Nội Kình hậu kỳ.