Thần Y Trọng Sinh

Chương 396




- Tiêu thiếu, không đúng, Tiêu ngoại tình, rốt cuộc cậu có video clip của Tô Nhã Hân không, không có thì đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.

- Tiêu ngoại tình, tên rất hay.

Sau đó là tiếng cười quái dị.



Mặt Tiêu Dật Trần khó coi như gan heo, thông minh như anh ta, lúc này trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

Sao video clip này có thể biến thành video clip gay của anh ta?

Anh ta nhìn những thuộc hạ trước mặt mình, vẻ mặt thuộc hạ cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Nhìn cái quỷ, đừng nói anh ta chưa bao giờ làm gay, cho dù làm gay cũng không chiếu video clip của mình như vậy.

Lần này xong rồi, cho dù anh ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Anh ta đứng trên đài cao, lên cũng không phải, xuống cũng không phải, hoàn toàn không biết nên xuống thế nào.

Lúc này một hạ nhân của Hoàng gia cầm một tảng đá màu đen chế thành hộp lớn, đi đến bên cạnh Hoàng Thiếu Tuấn.

- Thiếu gia, đã mang Đế Ngọc đến rồi.

Hạ nhân kia cung kính nói.

Hoàng Thiếu Tuấn gật đầu, mỉm cười nhìn Mạc Phàm.

- Phạm công tử, nghe nói cậu có hứng thú với Đế Ngọc, hi vọng chúng ta có thể đạt thành giao dịch.

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn thoáng qua cái hộp kia.

Hộp dùng tinh thạch núi lửa màu đen chế thành, bên trên có khắc trận văn phong ấn, phòng ngừa linh khí bay ra.

Lam quang hiện lên trong mắt hắn, trận pháp phía trên bị hắn xuyên qua dễ dàng, hắn nhìn rõ đồ bên trong không xót thứ gì.

Từng tảng đá to cỡ đá cuội, toàn thân màu trắng, chất ngọc gần như trong suốt, phiếm ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, bên trong giống như có chất lỏng lưu chuyển, rất dễ thấy, đúng là Đế Ngọc.

- Chỉ mong là vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Nhất định sẽ!

Hoàng Thiếu Tuấn cười tự tin, mang theo hạ nhân đi lên đài cao.

- Phạm công tử, chắc chắn Tiêu Dật Trần đã nói chuyện linh hồ cho Hoàng Thiếu Tuấn.

Mộc Phong Nhạc đang vui vẻ, nghe thấy những lời Hoàng Thiếu Tuấn nói, nhíu mày, lo lắng nói.

- Nói cho anh ta thì sao, anh cảm thấy anh ta cướp được à?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Hắn không cướp Đế Ngọc đã không tệ rồi, đám người này dám cướp tiểu hồ ly của hắn, ha ha.

Hoàng Thiếu Tuấn ở dưới đài lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật Trần một cái, sau đó nửa oán trách nửa có lỗi cười nói.

- Tiêu thiếu, có phải anh vụng trộm vào thư phòng của tôi, lấy nhầm băng ghi hình đúng không, lấy băng ghi hình tôi trừng trị anh, rồi bỏ quên video clip anh mang đến trong thư phòng tôi?

Một câu của Hoàng Thiếu Tuấn làm Tiêu Dật Trần đang không biết nên làm thế nào cho phải, lập tức tìm được bậc thang.

- Tôi nói rồi mà, sao video clip này lại biến thành như vậy.

Tiêu Dật Trần làm như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

- Hoàng thiếu, anh cũng không phúc hậu rồi, PS ai cũng được, vậy mà PS tôi thành gay.

- Ai bảo anh không được tôi cho phép, dám đến thư phòng tôi, còn không nhanh đi tìm video clip của anh về, nhỡ đâu bị hạ nhân của tôi ném đi, vậy thực sự không còn rồi.

Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.

- Được, mọi người đợi đó, tôi lập tức đi tìm video clip của Tô Nhã Hân.

Tiêu Dật Trần nói.

Lúc nói chuyện anh ta nhanh chóng xuống đài, lạnh lùng liếc Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc một cái, dẫn thuộc hạ rời khỏi hội giao dịch.

Dưới đài, không ít người nghe thấy hai người giải thích, lộ ra vẻ thất vọng.

- Hóa ra là PS, tôi còn tưởng Tiêu thiếu thật sự là gay.

- Nếu Tiêu Dật Trần là gay, cũng có một tin truyền ra bên ngoài, đáng tiếc lại là giả.

Hoàng Thiếu Tuấn can thiệp như vậy, ánh mắt không ít người ở dưới đài nhìn Tiêu Dật Trần mới khôi phục như trước.

Mộc Phong Nhạc ở bên cạnh Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Phạm công tử, chẳng lẽ thật sự là Tiêu Dật Trần lấy nhầm băng ghi hình?

Tuy Hoàng Thiếu Tuấn và Tiêu Dật Trần diễn rất giả dối, nhưng đáng tin hơn pháp thuật một chút.

- Anh cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm cười, không vạch trần, thu hồi thần thức và pháp thuật.

Chỉ cần bây giờ Tiêu Dật Trần lại chiếu băng ghi hình, chắc chắn sẽ quay về nội dung ban đầu.

Tiêu Dật Trần vừa rời đi, Hoàng Thiếu Tuấn dẫn hạ nhân lên đài.

Phần lớn mọi người đều nhíu mày lại, nhìn hộp đá trong tay người hầu Hoàng gia.

- Hoàng thiếu, đây không phải là Đế Ngọc trong hội giao dịch lần này của Hoàng gia sao.

Một phú thiếu nói.

Đế Ngọc là thứ áp đảo hội giao dịch nhỏ lần này, tin sức sớm đã truyền ra ngoài, dùng để hấp dẫn mọi người tham gia hội giao dịch nhỏ.

Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, có không ít người đến vì Đế Ngọc này.

Dù sao cũng là thứ trong truyền thuyết, cho dù không giao dịch được, cũng phải nhìn xem ngọc dùng để ăn có dạng gì.

- Không sai.

Hoàng Thiếu Tuấn cười khẽ, vẫy tay với thuộc hạ.

Hộp đá được mở ra, lộ ra 33 khối Đế Ngọc ở trong.

Cùng lúc đó, mùi thơm thấm lòng người truyền ra bốn phía.

Lúc trước còn có người không để ý Đế Ngọc, bây giờ cũng nhao nhao nhìn lại.

- Thơm quá, đây là Đế Ngọc sao?

Có người hít sâu mấy hơi, vốn còn choáng váng vì uống chút rượu, trong chớp mắt tỉnh táo hơn nhiều.

Cho dù không uống rượu, hít vào một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Đây chỉ là ngửi, nếu đeo Đế Ngọc bên người lâu dài, hay dùng Đế Ngọc làm đồ ăn, hiệu quả sẽ thế nào?

Chỉ trong chớp mắt, mắt không ít người lộ ra tinh quang.

ể ồ ố ấ ầ ắ ằ ằ ế ềTiểu hồ ly vốn ở trong túi Mạc Phàm, ngửi thấy mùi thơm này lập tức thò đầu ra, đôi mắt u oán nhìn chằm chằm Đế Ngọc trong hộp đá, truyền âm làm nũng Mạc Phàm.

- Mộc Đầu, ta muốn ăn Đế Ngọc, ta muốn ăn Đế Ngọc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Yên tâm đi, sẽ có Đế Ngọc.

Hắn tới đây để diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh, đã có Đế Ngọc, há có thể không thu.

- Hoàng thiếu, anh muốn đổi Đế Ngọc lấy thứ gì?

Có người không nhịn được hỏi.

- Hoàng thiếu, tôi có một gốc Dã Sơn Tham 200 năm ở núi Trường Bạch, có thể đổi hai miếng Đế Ngọc không?

Một phú thiếu khác nói.

Phú thiếu này mới mở miệng, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

Dã Sơn Tham 200 năm, ít nhất có thể bán mấy ngàn vạn, chỉ đổi lấy hai viên Đế Ngọc.

Giá trị của Đế Ngọc này cũng cao dọa người.

Nhưng rất nhiều người nhanh chóng thoải mái.

Vật hiếm có mới quý, Đế Ngọc này xuất hiện lần đầu tiên trong hội giao dịch, lại là thứ thần tiên ăn trong truyền thuyết.

Ai chẳng muốn thử thứ thần tiên ăn có tư vị gì?

Nghe phú thiếu này nói giá, Hoàng Thiếu Tuấn cười, không trả lời.

Những người khác nhíu mày, xem ra Dã Sơn Tham 200 năm không đả động được Hoàng Thiếu Tuấn.

Một lát sau, một phú thiếu khác giơ tay, bộ dạng nhất định phải có.

- Hoàng thiếu, tôi có Hà Thủ Ô 300 năm, có thể đổi hai khối Đế Ngọc không?

Vẻ mặt không ít người thay đổi, hiện giờ trên Địa Cầu, dược liệu 200 năm đã hiếm thấy, vậy mà có người lấy dược liệu 300 năm ra, chỉ đổi hai khối Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn vẫn thờ ơ như cũ.

- Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy một khối cũng được, Hoàng thiếu.

Sắc mặt phú thiếu kia trầm xuống, có chút không hài lòng.

Từng đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thiếu Tuấn.

Nếu Hà Thủ Ô 300 năm mà không đổi được một khối Đế Ngọc, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lúc này Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, sau đó mở miệng.

- Hôm nay tôi không đổi Đế Ngọc lấy dược liệu.

- Vậy đổi gì?

- Chỉ đổi linh thú trăm năm.

Hoàng Thiếu Tuấn nhìn về phía Mạc Phàm, nói.

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều khiếp sợ. - Tiêu thiếu, không đúng, Tiêu ngoại tình, rốt cuộc cậu có video clip của Tô Nhã Hân không, không có thì đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.

- Tiêu ngoại tình, tên rất hay.

Sau đó là tiếng cười quái dị.



Mặt Tiêu Dật Trần khó coi như gan heo, thông minh như anh ta, lúc này trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

Sao video clip này có thể biến thành video clip gay của anh ta?

Anh ta nhìn những thuộc hạ trước mặt mình, vẻ mặt thuộc hạ cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Nhìn cái quỷ, đừng nói anh ta chưa bao giờ làm gay, cho dù làm gay cũng không chiếu video clip của mình như vậy.

Lần này xong rồi, cho dù anh ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Anh ta đứng trên đài cao, lên cũng không phải, xuống cũng không phải, hoàn toàn không biết nên xuống thế nào.

Lúc này một hạ nhân của Hoàng gia cầm một tảng đá màu đen chế thành hộp lớn, đi đến bên cạnh Hoàng Thiếu Tuấn.

- Thiếu gia, đã mang Đế Ngọc đến rồi.

Hạ nhân kia cung kính nói.

Hoàng Thiếu Tuấn gật đầu, mỉm cười nhìn Mạc Phàm.

- Phạm công tử, nghe nói cậu có hứng thú với Đế Ngọc, hi vọng chúng ta có thể đạt thành giao dịch.

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn thoáng qua cái hộp kia.

Hộp dùng tinh thạch núi lửa màu đen chế thành, bên trên có khắc trận văn phong ấn, phòng ngừa linh khí bay ra.

Lam quang hiện lên trong mắt hắn, trận pháp phía trên bị hắn xuyên qua dễ dàng, hắn nhìn rõ đồ bên trong không xót thứ gì.

Từng tảng đá to cỡ đá cuội, toàn thân màu trắng, chất ngọc gần như trong suốt, phiếm ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, bên trong giống như có chất lỏng lưu chuyển, rất dễ thấy, đúng là Đế Ngọc.

- Chỉ mong là vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Nhất định sẽ!

Hoàng Thiếu Tuấn cười tự tin, mang theo hạ nhân đi lên đài cao.

- Phạm công tử, chắc chắn Tiêu Dật Trần đã nói chuyện linh hồ cho Hoàng Thiếu Tuấn.

Mộc Phong Nhạc đang vui vẻ, nghe thấy những lời Hoàng Thiếu Tuấn nói, nhíu mày, lo lắng nói.

- Nói cho anh ta thì sao, anh cảm thấy anh ta cướp được à?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Hắn không cướp Đế Ngọc đã không tệ rồi, đám người này dám cướp tiểu hồ ly của hắn, ha ha.

Hoàng Thiếu Tuấn ở dưới đài lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật Trần một cái, sau đó nửa oán trách nửa có lỗi cười nói.

- Tiêu thiếu, có phải anh vụng trộm vào thư phòng của tôi, lấy nhầm băng ghi hình đúng không, lấy băng ghi hình tôi trừng trị anh, rồi bỏ quên video clip anh mang đến trong thư phòng tôi?

Một câu của Hoàng Thiếu Tuấn làm Tiêu Dật Trần đang không biết nên làm thế nào cho phải, lập tức tìm được bậc thang.

- Tôi nói rồi mà, sao video clip này lại biến thành như vậy.

Tiêu Dật Trần làm như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

- Hoàng thiếu, anh cũng không phúc hậu rồi, PS ai cũng được, vậy mà PS tôi thành gay.

- Ai bảo anh không được tôi cho phép, dám đến thư phòng tôi, còn không nhanh đi tìm video clip của anh về, nhỡ đâu bị hạ nhân của tôi ném đi, vậy thực sự không còn rồi.

Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.

- Được, mọi người đợi đó, tôi lập tức đi tìm video clip của Tô Nhã Hân.

Tiêu Dật Trần nói.

Lúc nói chuyện anh ta nhanh chóng xuống đài, lạnh lùng liếc Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc một cái, dẫn thuộc hạ rời khỏi hội giao dịch.

Dưới đài, không ít người nghe thấy hai người giải thích, lộ ra vẻ thất vọng.

- Hóa ra là PS, tôi còn tưởng Tiêu thiếu thật sự là gay.

- Nếu Tiêu Dật Trần là gay, cũng có một tin truyền ra bên ngoài, đáng tiếc lại là giả.

Hoàng Thiếu Tuấn can thiệp như vậy, ánh mắt không ít người ở dưới đài nhìn Tiêu Dật Trần mới khôi phục như trước.

Mộc Phong Nhạc ở bên cạnh Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Phạm công tử, chẳng lẽ thật sự là Tiêu Dật Trần lấy nhầm băng ghi hình?

Tuy Hoàng Thiếu Tuấn và Tiêu Dật Trần diễn rất giả dối, nhưng đáng tin hơn pháp thuật một chút.

- Anh cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm cười, không vạch trần, thu hồi thần thức và pháp thuật.

Chỉ cần bây giờ Tiêu Dật Trần lại chiếu băng ghi hình, chắc chắn sẽ quay về nội dung ban đầu.

Tiêu Dật Trần vừa rời đi, Hoàng Thiếu Tuấn dẫn hạ nhân lên đài.

Phần lớn mọi người đều nhíu mày lại, nhìn hộp đá trong tay người hầu Hoàng gia.

- Hoàng thiếu, đây không phải là Đế Ngọc trong hội giao dịch lần này của Hoàng gia sao.

Một phú thiếu nói.

Đế Ngọc là thứ áp đảo hội giao dịch nhỏ lần này, tin sức sớm đã truyền ra ngoài, dùng để hấp dẫn mọi người tham gia hội giao dịch nhỏ.

Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, có không ít người đến vì Đế Ngọc này.

Dù sao cũng là thứ trong truyền thuyết, cho dù không giao dịch được, cũng phải nhìn xem ngọc dùng để ăn có dạng gì.

- Không sai.

Hoàng Thiếu Tuấn cười khẽ, vẫy tay với thuộc hạ.

Hộp đá được mở ra, lộ ra 33 khối Đế Ngọc ở trong.

Cùng lúc đó, mùi thơm thấm lòng người truyền ra bốn phía.

Lúc trước còn có người không để ý Đế Ngọc, bây giờ cũng nhao nhao nhìn lại.

- Thơm quá, đây là Đế Ngọc sao?

Có người hít sâu mấy hơi, vốn còn choáng váng vì uống chút rượu, trong chớp mắt tỉnh táo hơn nhiều.

Cho dù không uống rượu, hít vào một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Đây chỉ là ngửi, nếu đeo Đế Ngọc bên người lâu dài, hay dùng Đế Ngọc làm đồ ăn, hiệu quả sẽ thế nào?

Chỉ trong chớp mắt, mắt không ít người lộ ra tinh quang.

ể ồ ố ấ ầ ắ ằ ằ ế ềTiểu hồ ly vốn ở trong túi Mạc Phàm, ngửi thấy mùi thơm này lập tức thò đầu ra, đôi mắt u oán nhìn chằm chằm Đế Ngọc trong hộp đá, truyền âm làm nũng Mạc Phàm.

- Mộc Đầu, ta muốn ăn Đế Ngọc, ta muốn ăn Đế Ngọc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Yên tâm đi, sẽ có Đế Ngọc.

Hắn tới đây để diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh, đã có Đế Ngọc, há có thể không thu.

- Hoàng thiếu, anh muốn đổi Đế Ngọc lấy thứ gì?

Có người không nhịn được hỏi.

- Hoàng thiếu, tôi có một gốc Dã Sơn Tham 200 năm ở núi Trường Bạch, có thể đổi hai miếng Đế Ngọc không?

Một phú thiếu khác nói.

Phú thiếu này mới mở miệng, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

Dã Sơn Tham 200 năm, ít nhất có thể bán mấy ngàn vạn, chỉ đổi lấy hai viên Đế Ngọc.

Giá trị của Đế Ngọc này cũng cao dọa người.

Nhưng rất nhiều người nhanh chóng thoải mái.

Vật hiếm có mới quý, Đế Ngọc này xuất hiện lần đầu tiên trong hội giao dịch, lại là thứ thần tiên ăn trong truyền thuyết.

Ai chẳng muốn thử thứ thần tiên ăn có tư vị gì?

Nghe phú thiếu này nói giá, Hoàng Thiếu Tuấn cười, không trả lời.

Những người khác nhíu mày, xem ra Dã Sơn Tham 200 năm không đả động được Hoàng Thiếu Tuấn.

Một lát sau, một phú thiếu khác giơ tay, bộ dạng nhất định phải có.

- Hoàng thiếu, tôi có Hà Thủ Ô 300 năm, có thể đổi hai khối Đế Ngọc không?

Vẻ mặt không ít người thay đổi, hiện giờ trên Địa Cầu, dược liệu 200 năm đã hiếm thấy, vậy mà có người lấy dược liệu 300 năm ra, chỉ đổi hai khối Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn vẫn thờ ơ như cũ.

- Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy một khối cũng được, Hoàng thiếu.

Sắc mặt phú thiếu kia trầm xuống, có chút không hài lòng.

Từng đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thiếu Tuấn.

Nếu Hà Thủ Ô 300 năm mà không đổi được một khối Đế Ngọc, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lúc này Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, sau đó mở miệng.

- Hôm nay tôi không đổi Đế Ngọc lấy dược liệu.

- Vậy đổi gì?

- Chỉ đổi linh thú trăm năm.

Hoàng Thiếu Tuấn nhìn về phía Mạc Phàm, nói.

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều khiếp sợ.