Gia Cát Nguyệt rời đi không lâu, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại.
Lửa trại dùng để nấu đồ ăn được đốt lên rất dễ trông thấy trong hoang sơn dã lĩnh.
Trên lửa trại có khi là đồ ăn nhanh bọn họ mang theo, tối đa là thịt dê tươi mới mua từ trong thôn xóm.
Những nguyên liệu nấu ăn này được xử lý đơn giản, phối với hương liệu, mùi thơm mê người tràn ngập bốn phía theo gió đêm.
Hấp dẫn đám sói gần đó đến đây, mắt bọn chúng như quỷ như lửa nhìn chằm chằm đám người, nhưng không dám lại gån.
Đám người này đã quen như vậy, giống như không nhìn thấy đám sói ở đối diện, một đám người ngồi vây quanh đống lửa, dùng dao găm cắt từng miếng thịt dê màu mỡ, uống rượu nước tự mang.
Một đám người mạo hiểm vừa rồi còn mâu thuẫn với nhau, lúc này như những khách mời với nhau, ăn uống khoác loác chơi đùa bất diệc nhạc hồ, giống như người một nhà.
Nhưng không ai hỏi đám Mạc Phàm, giống như ba người họ không tồn tại.
Mấy đội trưởng thì cầm đồ ăn tốt nhất của mình vây quanh Gia Cát Nguyệt, vẻ mặt nịnh nọt.
Đây chính là Gia Cát gia danh truyền ngàn năm, công lao ba phần nước, thanh danh bát trận đổ.
Bình thường không dễ gì gặp mặt, nếu có thể bám vào bọn họ, sau này chắc chắn không lo ăn uống, chắc là cả Hoa Hạ sẽ kiêng kị bọn họ ba phần. Nhiều đồ ăn để trước mặt như vậy, Gia Cát Nguyệt lại không muốn ăn, đôi mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Mạc Phàm, chàng thanh niên thần bí này.
Triệu Tân thấy biểu cảm này của Gia Cát Nguyệt thì nhíu mày, khóe miệng nhếch lên.
- Gia Cát tiểu thư, cô vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi sao?
- Cảm ơn Triệu tiên sinh quan tâm, tôi chỉ tò mò về người kia một chút thôi! Gia Cát Nguyệt thu hồi ánh mắt, cười nói.
- Một tên tiểu tử có gì mà tò mò, cùng lắm là bác sĩ giải trừ bệnh dịch kia, so với Gia Cát tiểu thư cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Triệu Tân khinh thường nói.
- Không sai.
Những người khác cũng phụ họa theo.
- Cho dù là Mạc Phàm kia, cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, sao có thể đánh đồng với gia tộc của Gia Cát tiểu thư?
Phá Quân cũng nói theo.
- Các vị quá khen.
Gia Cát Nguyệt khiêm tốn nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt xuất hiện đắc ý.
Có lẽ cô thật sự nghĩ nhiều, cho dù là Mạc Phàm kia thì thế nào, dám cướp linh dược với cổ sao?
- Nếu Gia Cát tiểu thư có hứng thú với tên tiểu tử kia như vậy, tôi sẽ giúp Gia Cát tiểu thư thử một lần?
Triệu Tân chớp chớp mắt, cười âm hiểm nói.
- Thử thế nào?
Gia Cát Nguyệt nhướn mày, có chút động tâm.
Nếu là Mạc Phàm thì không sao, nhưng không phải vậy thì không thể dễ dàng bị từ chối.
- Gia Cát tiểu thư giao cho tôi đi, tôi tự có biện pháp.
Triệu Tân thần bí nói, đắc ý cắt một miếng thịt dê cho vào trong miệng, quay về đội của mình.
Một lát sau thanh niên punk bị A Hào ném vào trong nước lúc trước đi ra, dẫn theo mấy người say khướt, lập tức đi về phía Mạc Phàm.
Bên phía Mạc Phàm, tuy ba người bị vắng vẻ, nhưng không bị ảnh hưởng một chút nào.
A Hảo nướng đùi dê, khoai lang và bắp ngô xong, mùi vị coi như không tệ. Chu Trường Hoàng chỉ ăn khoai lang, đùi dê thì Mạc Phàm và A Hào mỗi người một cái, còn lại đều vào trong bụng tiểu hồ ly.
Có tiểu hồ ly ở đây, không chỉ không sợ quỷ xã trong Minh Hồ, nó còn có thể giúp tìm kiếm thiên tài địa bảo. Tuy Thanh Khâu Nhất Tộc kém yêu tộc
am hiểu tìm bảo một chút, nhưng vẫn mạnh hơn nhân loại bọn họ nhiều.
- Mộc Đầu, Hà Thủ Ô trăm năm. Ăn xong đùi dê, tiểu hồ ly nhảy lên bả vai Mạc Phàm, miệng đầy mỡ cắn lỗ tai hắn, giống như làm nũng nói.
- Mới vừa ăn đùi dê xong còn ăn Hà Thủ Ô trăm năm, ngươi không sợ khi biến thành hình người ngươi sẽ là cô bé béo à.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Thu dưỡng con tiểu hồ ly này vài ngày, hắn mới phát hiện con tiểu hồ ly này là con hàng hay ăn.
Đồ ăn bọn họ để trên xe, chỉ cần ăn ngon thì đều nằm trong bụng con tiểu hồ ly này.
- Cô bé béo thì sao, trở thành béo ta cũng vui, những đồ ăn này của ngươi ăn vào đều biến thành shit, dựa vào cái gì nói ta ăn vào sẽ biến thành mỡ. Tiểu hồ ly đúng lý hợp tình nói.
Mạc Phàm không biết nói gì:
- Sau này không được phép xem di động nữa.
Lúc trước hắn không biết tiểu hồ ly này biết nhiều như vậy thế nào, sau đó mới biết đều là tiểu hồ ly này học được, gần đây còn thích nghịch di động của hắn. - Hừ, keo kiệt, nếu không cho ta nghịch di động, ngươi cũng phải để bản tiểu thư ăn no chứ, nếu không bản tiểu thư sẽ chạy mất, ngươi không thể tìm thấy bản tiểu thư ở nơi hoang sơn dã lĩnh này đâu.
Tiểu hồ ly nắm lấy tóc Mạc Phàm uy hiếp.
- Ngươi chạy đi, đừng để bị tóm là được, đúng rồi, có khả năng người lợi dụng ngươi đang ở bên này, đợi thu da người đó.
Mạc Phàm cười nói. Những lời này cũng không phải hắn hù dọa tiểu hồ ly, dựa theo cách nói của Chu Trường Hoằng, m Sơn này là nơi tông môn m Quỷ Tông bọn họ, cho dù người bình thường đi vào cũng khó mà tìm được.
Vậy mà nơi này tụ tập nhiều người như thế, khoảng chừng hơn một trăm người có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là xảy ra vấn đề gì.
Cụ thể là vấn đề gì, phải đợi lúc nữa mới biết được. Nghe Mạc Phàm nói như vậy, tiểu hồ ly run rẩy, đôi mắt như hạt đậu xanh cảnh
giác nhìn xung quanh.
- Thật vậy sao? - Không tin thì thôi.
Mạc Phàm cười nói. - Được rồi!
Tiểu hồ ly đi lấy ngô nướng trước mặt Mạc Phàm, sau đó thành thật trốn vào trong túi bên cạnh Mạc Phàm.
Lúc này thanh niên punk và vài người đi tói.
- Ba người ai là lão đại?
Sắc mặt A Hào hơi trầm xuống, lập tức đứng dậy.
- Có phải anh muốn tắm trong nước nữa đúng không?
- Ô, làm gì phải ngang ngược như thế, hỏi một câu không được sao! Mấy người cao lớn vạm vỡ khác lập tức đi tới, cười đùa nói.
Trong ba người thì chỉ có A Hào lợi hại,
một người lợi hại thì làm sao chứ?
Nếu bọn họ cùng ra tay, bị ném vào trong sông sẽ là A Hào.
A Hảo không sợ hãi, đang định ra tay.
- A Hào, anh đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho tôi là được.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Đoạn đường này đều là A Hào lái xe, nấu
cơm cũng là A Hào xuống bếp, quả thật người vất vả là anh ta.
A Hào nhíu mày, vẫn lùi sang một bên.
- Tôi là lão đại của bọn họ, các anh có chuyện gì sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn chằm chằm thanh niên punk hỏi.
- Vậy được rồi, chúng tôi tìm lão đại, không tìm tiểu binh.
Thanh niên punk nhếch miệng cười đắc ý nói.
- Anh!
A Hào nhíu mày, quả đấm kêu ken két.
Mạc Phàm lắc đầu cười, mặt không đổi. . Ngôn Tình Ngược
- Có chuyện gì thì nói đi, nếu không anh thật sự có khả năng xuống dưới sông tắm rửa rồi.
Thanh niên punk nhíu mày, nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Xú tiểu tử này đúng là rắm thúi, nếu không phải thân phận thần bí chút, há có thể nói chuyện với anh ta như vậy.
Đợi lúc nữa thăm dò ra thân phận tiểu tử này, nếu chỉ là người bình thường không chết, tên anh ta sẽ viết ngược lại.
đánh
- Thực ra cũng không có chuyện gì, mọi người có nhiều người như vậy, là chuyện buổi tối người nào gác đêm, quy củ bên chúng tôi là như thế, nhằm công bằng mọi người thi vật tay một lần, người thua tối nay ngủ ở đầu cầu, cách một tiếng lại vẩy phấn đuổi sói một lần, cậu có dám thử hay không? Gia Cát Nguyệt rời đi không lâu, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại.
Lửa trại dùng để nấu đồ ăn được đốt lên rất dễ trông thấy trong hoang sơn dã lĩnh.
Trên lửa trại có khi là đồ ăn nhanh bọn họ mang theo, tối đa là thịt dê tươi mới mua từ trong thôn xóm.
Những nguyên liệu nấu ăn này được xử lý đơn giản, phối với hương liệu, mùi thơm mê người tràn ngập bốn phía theo gió đêm.
Hấp dẫn đám sói gần đó đến đây, mắt bọn chúng như quỷ như lửa nhìn chằm chằm đám người, nhưng không dám lại gån.
Đám người này đã quen như vậy, giống như không nhìn thấy đám sói ở đối diện, một đám người ngồi vây quanh đống lửa, dùng dao găm cắt từng miếng thịt dê màu mỡ, uống rượu nước tự mang.
Một đám người mạo hiểm vừa rồi còn mâu thuẫn với nhau, lúc này như những khách mời với nhau, ăn uống khoác loác chơi đùa bất diệc nhạc hồ, giống như người một nhà.
Nhưng không ai hỏi đám Mạc Phàm, giống như ba người họ không tồn tại.
Mấy đội trưởng thì cầm đồ ăn tốt nhất của mình vây quanh Gia Cát Nguyệt, vẻ mặt nịnh nọt.
Đây chính là Gia Cát gia danh truyền ngàn năm, công lao ba phần nước, thanh danh bát trận đổ.
Bình thường không dễ gì gặp mặt, nếu có thể bám vào bọn họ, sau này chắc chắn không lo ăn uống, chắc là cả Hoa Hạ sẽ kiêng kị bọn họ ba phần. Nhiều đồ ăn để trước mặt như vậy, Gia Cát Nguyệt lại không muốn ăn, đôi mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Mạc Phàm, chàng thanh niên thần bí này.
Triệu Tân thấy biểu cảm này của Gia Cát Nguyệt thì nhíu mày, khóe miệng nhếch lên.
- Gia Cát tiểu thư, cô vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi sao?
- Cảm ơn Triệu tiên sinh quan tâm, tôi chỉ tò mò về người kia một chút thôi! Gia Cát Nguyệt thu hồi ánh mắt, cười nói.
- Một tên tiểu tử có gì mà tò mò, cùng lắm là bác sĩ giải trừ bệnh dịch kia, so với Gia Cát tiểu thư cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Triệu Tân khinh thường nói.
- Không sai.
Những người khác cũng phụ họa theo.
- Cho dù là Mạc Phàm kia, cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, sao có thể đánh đồng với gia tộc của Gia Cát tiểu thư?
Phá Quân cũng nói theo.
- Các vị quá khen.
Gia Cát Nguyệt khiêm tốn nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt xuất hiện đắc ý.
Có lẽ cô thật sự nghĩ nhiều, cho dù là Mạc Phàm kia thì thế nào, dám cướp linh dược với cổ sao?
- Nếu Gia Cát tiểu thư có hứng thú với tên tiểu tử kia như vậy, tôi sẽ giúp Gia Cát tiểu thư thử một lần?
Triệu Tân chớp chớp mắt, cười âm hiểm nói.
- Thử thế nào?
Gia Cát Nguyệt nhướn mày, có chút động tâm.
Nếu là Mạc Phàm thì không sao, nhưng không phải vậy thì không thể dễ dàng bị từ chối.
- Gia Cát tiểu thư giao cho tôi đi, tôi tự có biện pháp.
Triệu Tân thần bí nói, đắc ý cắt một miếng thịt dê cho vào trong miệng, quay về đội của mình.
Một lát sau thanh niên punk bị A Hào ném vào trong nước lúc trước đi ra, dẫn theo mấy người say khướt, lập tức đi về phía Mạc Phàm.
Bên phía Mạc Phàm, tuy ba người bị vắng vẻ, nhưng không bị ảnh hưởng một chút nào.
A Hảo nướng đùi dê, khoai lang và bắp ngô xong, mùi vị coi như không tệ. Chu Trường Hoàng chỉ ăn khoai lang, đùi dê thì Mạc Phàm và A Hào mỗi người một cái, còn lại đều vào trong bụng tiểu hồ ly.
Có tiểu hồ ly ở đây, không chỉ không sợ quỷ xã trong Minh Hồ, nó còn có thể giúp tìm kiếm thiên tài địa bảo. Tuy Thanh Khâu Nhất Tộc kém yêu tộc
am hiểu tìm bảo một chút, nhưng vẫn mạnh hơn nhân loại bọn họ nhiều.
- Mộc Đầu, Hà Thủ Ô trăm năm. Ăn xong đùi dê, tiểu hồ ly nhảy lên bả vai Mạc Phàm, miệng đầy mỡ cắn lỗ tai hắn, giống như làm nũng nói.
- Mới vừa ăn đùi dê xong còn ăn Hà Thủ Ô trăm năm, ngươi không sợ khi biến thành hình người ngươi sẽ là cô bé béo à.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
Thu dưỡng con tiểu hồ ly này vài ngày, hắn mới phát hiện con tiểu hồ ly này là con hàng hay ăn.
Đồ ăn bọn họ để trên xe, chỉ cần ăn ngon thì đều nằm trong bụng con tiểu hồ ly này.
- Cô bé béo thì sao, trở thành béo ta cũng vui, những đồ ăn này của ngươi ăn vào đều biến thành shit, dựa vào cái gì nói ta ăn vào sẽ biến thành mỡ. Tiểu hồ ly đúng lý hợp tình nói.
Mạc Phàm không biết nói gì:
- Sau này không được phép xem di động nữa.
Lúc trước hắn không biết tiểu hồ ly này biết nhiều như vậy thế nào, sau đó mới biết đều là tiểu hồ ly này học được, gần đây còn thích nghịch di động của hắn. - Hừ, keo kiệt, nếu không cho ta nghịch di động, ngươi cũng phải để bản tiểu thư ăn no chứ, nếu không bản tiểu thư sẽ chạy mất, ngươi không thể tìm thấy bản tiểu thư ở nơi hoang sơn dã lĩnh này đâu.
Tiểu hồ ly nắm lấy tóc Mạc Phàm uy hiếp.
- Ngươi chạy đi, đừng để bị tóm là được, đúng rồi, có khả năng người lợi dụng ngươi đang ở bên này, đợi thu da người đó.
Mạc Phàm cười nói. Những lời này cũng không phải hắn hù dọa tiểu hồ ly, dựa theo cách nói của Chu Trường Hoằng, m Sơn này là nơi tông môn m Quỷ Tông bọn họ, cho dù người bình thường đi vào cũng khó mà tìm được.
Vậy mà nơi này tụ tập nhiều người như thế, khoảng chừng hơn một trăm người có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là xảy ra vấn đề gì.
Cụ thể là vấn đề gì, phải đợi lúc nữa mới biết được. Nghe Mạc Phàm nói như vậy, tiểu hồ ly run rẩy, đôi mắt như hạt đậu xanh cảnh
giác nhìn xung quanh.
- Thật vậy sao? - Không tin thì thôi.
Mạc Phàm cười nói. - Được rồi!
Tiểu hồ ly đi lấy ngô nướng trước mặt Mạc Phàm, sau đó thành thật trốn vào trong túi bên cạnh Mạc Phàm.
Lúc này thanh niên punk và vài người đi tói.
- Ba người ai là lão đại?
Sắc mặt A Hào hơi trầm xuống, lập tức đứng dậy.
- Có phải anh muốn tắm trong nước nữa đúng không?
- Ô, làm gì phải ngang ngược như thế, hỏi một câu không được sao! Mấy người cao lớn vạm vỡ khác lập tức đi tới, cười đùa nói.
Trong ba người thì chỉ có A Hào lợi hại,
một người lợi hại thì làm sao chứ?
Nếu bọn họ cùng ra tay, bị ném vào trong sông sẽ là A Hào.
A Hảo không sợ hãi, đang định ra tay.
- A Hào, anh đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho tôi là được.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Đoạn đường này đều là A Hào lái xe, nấu
cơm cũng là A Hào xuống bếp, quả thật người vất vả là anh ta.
A Hào nhíu mày, vẫn lùi sang một bên.
- Tôi là lão đại của bọn họ, các anh có chuyện gì sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn chằm chằm thanh niên punk hỏi.
- Vậy được rồi, chúng tôi tìm lão đại, không tìm tiểu binh.
Thanh niên punk nhếch miệng cười đắc ý nói.
- Anh!
A Hào nhíu mày, quả đấm kêu ken két.
Mạc Phàm lắc đầu cười, mặt không đổi. . Ngôn Tình Ngược
- Có chuyện gì thì nói đi, nếu không anh thật sự có khả năng xuống dưới sông tắm rửa rồi.
Thanh niên punk nhíu mày, nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.
Xú tiểu tử này đúng là rắm thúi, nếu không phải thân phận thần bí chút, há có thể nói chuyện với anh ta như vậy.
Đợi lúc nữa thăm dò ra thân phận tiểu tử này, nếu chỉ là người bình thường không chết, tên anh ta sẽ viết ngược lại.
đánh
- Thực ra cũng không có chuyện gì, mọi người có nhiều người như vậy, là chuyện buổi tối người nào gác đêm, quy củ bên chúng tôi là như thế, nhằm công bằng mọi người thi vật tay một lần, người thua tối nay ngủ ở đầu cầu, cách một tiếng lại vẩy phấn đuổi sói một lần, cậu có dám thử hay không?