Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 204




Mạc Phàm rời khỏi bệnh viện, trực tiếp về biệt thự, dặn dò Vương mụ không có chuyện gì thì đừng quấy rầy hắn, liền vào phòng ngủ.  

Hắn dừng ở Trúc Cơ sơ kỳ lâu lắm rồi, nếu không phải superSARS bùng nổ, có khả năng Lạc gia đã mời cao thủ Tiên Thiên tới.  

Đừng nói cao thủ Tiên Thiên, hiện giờ hắn đối phó Nội Kình hậu kỳ cũng có chút cật lực, đã đến lúc thăng lên một cấp bậc.  

Hắn lấy yêu đan ra, lại lấy Lạc Hồn Tán từ chỗ Lạc Minh.  

Nếu người khác đụng phải thứ này, sẽ bị mất ngũ cảm mà chết.  

Ở trong mắt hắn, thêm vài loại thuốc, Thanh Linh Tán sẽ giảm bớt tác dụng phụ của Thái Thượng Hóa Linh Kinh. Hắn rót một cốc nước, cho Lạc Hồn Tán vào bên trong, nước lập tức biến thành màu đen như mực.  

Hắn lấy Long Cốt, Quỷ Châm Thảo và mấy thảo dược ra, cho vào trong cốc, chất lỏng màu đen tỏa ra khói trắng, nhanh chóng biến thành màu như nước táo.  

Hắn uống cống nước một hơi cạn sạch, cảm giác tê dại lan truyền toàn thân hắn, hắn nhìn thoáng qua yêu đan trên tay, trong mắt đều là chờ mong.  

Có thể đến Trúc Cơ trung kỳ hay không, phải xem yêu đan rồi.  

Hắn há miệng nuốt yêu đan xuống, lúc này nhìn giống như hòn đá tinh thể, chui vào trong bụng, trong chớp mắt biến thành một nhóm lửa.  

Dù hắn phục dùng Thanh Linh Tán, vẫn cảm thấy trong cơ thể như có hỏa lò, vô cùng thống khổ.  

Hắn vội vàng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, luyện hóa linh khí yêu đan tỏa ra nhét vào trong linh đài.  

Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, yêu đan kia giống như tìm được chỗ phát tiết, linh khí như núi lửa trào từ trong yêu đan ra, chẳng qua lần này phun trào ra, bên trong ẩn chứa linh khí nồng đậm hơn trong biệt thự gấp mấy trăm lần.  

Linh khí hùng hậu như vậy tiến vào trong người, không chỉ khiến cơ thể hắn như bị lửa đốt mạnh, đau đớn như bị xé rách xuất hiện, làn da như muốn nứt ra.  

Tâm thần Mạc Phàm chấn động, mày nhăn lại.  

Cứ tiếp tục như vậy, dùng không lâu hắn sẽ nổ tan xác.  

Đúng lúc này, từng đạo kim văn xuất hiện trong lục phủ ngũ tạng, kinh mạch của hắn.  

Kim văn chớp lóe, Thái Thượng Hóa Linh Kinh tự vận chuyển, huyệt vị toàn thân  

Mạc Phàm lập tức mở ra, giống như hắc động hấp thu linh khí thừa trong cơ thể hắn, luyện hóa.  

Chỉ trong phút chốc, linh khí trong cơ thể hắn ổn định lại, hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chậm rãi luyện hóa.  

Trong linh đài, trên Đạo Cơ ban đầu, chậm rãi hình thành tầng Đạo Cơ thứ  

hai.  

Mạc Phàm cũng không sốt ruột, chậm rãi luyện hóa linh khí trong yêu đan, lần ngồi xuống này là bốn ngày.  

Chạng vạng ngày thứ tư, sóng to gió lớn đến Đông Hải, một cái thuyền đánh cá treo ngọn đèn sáng đứng gần biển. Trong thuyền là một người đàn ông mặc đồ đen, ông ta nhíu mày, mở to mắt, tinh quang trong mắt lập tức nở rộ mà ra, còn chói mắt hơn ngọn đèn trên thuyền. Bộ dạng người đàn ông này khoảng 3, 40 tuổi, dáng người không tính là cao lớn uy vũ, nhưng vô cùng sắc bén.  

Vết dao chém lên khuôn mặt lãnh khốc làm người ta cảm thấy vô cùng sắc bén, bên mặt trái vẫn còn vết sẹo thẳng tắp, từ trán đến cằm.  

Một dao như vậy, nếu sâu một chút, không chỉ đầu ông ta bị chém, mắt trái  

cũng bị cắt qua, vô cùng nguy hiểm. Nhưng một dao như vậy, chỉ lưu lại một vết seo trên mặt ông ta, không thể làm gì khác được.  

Thấy thuyền dừng lại, người đàn ông dời mắt, nhìn bác lái đò đang sợ hãi rụt rè đứng một bên.  

Vì sao dừng lại?  

Người đàn ông lạnh giọng hỏi, giọng nói còn lạnh hơn ông ta ba phần.  

- Ông chủ, chúng ta gặp phải hải tặc rồi.  

Thân thể bác lái đò run lên, vội vàng giải thích.  

- Hải tặc?  

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài mặt biển. Quả nhiên sóng dậy mặt biển, ở nơi cách thuyền bọn họ 20 mét, đang có một con thuyền nhanh chóng đi đến.  

Con thuyền này gấp năm sáu lần thuyền của bọn họ, bóng người lắc lư, quần áo trên người đều rách tung tóe, nhưng hình như cầm súng ống trong tay. Ông ta nhìn thoáng qua. - Ông chuẩn bị làm sao bây giờ?  

- Ông chủ đợi một lát, dạo này thường xuyên gặp hải tặc, lát nữa tôi sẽ cho bọn họ ít tiền, bọn họ sẽ không làm chúng ta khó xử.  

Mặt bác lái đò âm trầm nói. Hải tặc đều đòi tiền, sẽ không làm hại  

đến mạng người, nhưng đụng phải hải tặc thật sự là xui xẻo của bọn họ, xem  

như một chuyến này không công rồi. Đưa tiền sao?  

Người đàn ông nhíu mày, hàn quang lóe lên:  

- Nếu bọn họ dám cướp, giết là được.  

- Cái gì?  

Miệng bác lái đò há to, vẻ mặt khó mà tin được.  

- Ông chủ, ông đừng kích động, đám hải tặc này chỉ cần tiền thôi, bình thường sẽ không giết người, giao tiền là chúng ta có thể rời đi. Bác lái đò vội vàng khuyên. Trên chiến thuyền kia có ít nhất trên trăm hải tặc, đều mang vũ khí, cho dù là tàu hàng lớn gặp phải bọn họ cũng đầu hàng, giết bọn họ không phải tự tìm đường chết sao? Bình thường bọn họ không đả thương người, nhưng chọc giận hải tặc, bọn họ sẽ chết ở trên biển.  

Người đàn ông cười không để ý đến bác lái đò, đứng dậy, đi ra khỏi khoang  

thuyền.  

Ông ta đứng trên đầu thuyền, hai chân hơi cong, thân thể hơi cong, nội kinh rót vào hai chân, thân tàu khổng lồ hơi chìm trong nước theo cơ thể ông ta ngồi xổm xuống.  

- Tôi nói giết, là có thể giết, các ông đi đi, không cần đợi tôi, quãng đường còn lại tôi tự đi.  

Nói xong hai chân ông ta dùng lực, đầu thuyền vốn cao hơn nước biển rất nhiều, hoàn toàn bị đè vào trong nước, nước biển lập tức chui vào, người đàn ông cũng biến mất ở đầu thuyền. một tiếng, đầu thuyền chui từ “Rầm” trong biển ra, đập mạnh trên nước, trong khoang thuyền xóc nảy một lúc, rất lộn xộn.  

- Sao lại thế này? Mọi người đang nghỉ ngơi trong khoang thuyền vội vàng đi ra, hoảng sợ hỏi. Bác lái đò đang định khuyên người đàn ông kia, lảo đảo một cái ngã vào khoang thuyền, té ngã nổ đom đóm mắt, ông ta cố nhịn đau, đứng lên vội vàng nhìn chỗ người đàn ông biến mất.  

Nhờ ngọn đèn, chỉ thấy trên thuyền hải tặc cách hai ba mươi mét, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.  

“Rầm!” một tiếng thật lớn, người đàn ông rơi xuống thuyền hải tặc. Người đàn ông không dừng lại, thân hình như điện đi qua đi lại trên thuyền hải tặc, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang lên trên thuyền hải tặc.  

- Chuyện này...  

Sắc mặt bác lái đồ trắng xanh, mãi mà nói nên lời.  

không Ông ta vẫn cảm thấy người này bất thường, cho nên cẩn thận chiêu đãi, sợ lầm, không ngờ lại là một cao xảy ra sai nhân như vậy.  

Một người giết trăm người trên thuyền hải tặc, thật sự là người sao?  

Nửa tiếng sau, bên bờ biển Đông Hải, đám Lý Hưng sốt ruột đến mức đi đi lại  

lại.  

- Người đâu, sao còn chưa tới. Trái lại mấy ngày nay bọn họ không gặp  

được Mạc Phàm, nhưng bốn ngày dày vò là hành hạ lớn nhất với bọn họ.  

Mấy ngày nay ngoại trừ uống rượu gây tê, bọn họ không có tâm tình tán gái.  

Bây giờ bốn ngày qua đi, đến thời gian hẹn, địa điểm hẹn nhưng không ai tới.  

- Lý tổng, có phải lầm rồi không?  

Vương Thiên Tước lo lắng hỏi.  

- Sẽ không.  

Lý Hưng cũng có chút sốt ruột.  

- Gọi điện thoại thử xem?  

Chu Trường Hoàng nói.  

- Ông ấy dùng điện thoại vệ tinh, gọi thế nào?  

Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền từ xa đến, giọng nói không lớn, nhưng như một con dao đâm vào trong màng tai bọn họ.  

- Đừng gọi, tôi đến rồi!