Thần Y Trọng Sinh

Chương 1301




Rất lâu sau, người đàn ông ngồi ở giữa hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới hoàn hồn.

- Kiểm tra nơi phát ra kiếm khí.

Trong mắt người này chớp lóe ánh sáng lạnh, ra lệnh.

Kiếm khí này là của Mạc Phàm, nhưng chưa hẳn là Mạc Phàm chém ra.

Hình ảnh nhanh chóng rút lại theo kiếm khí, càng tới gần mặt đất, hình ảnh bị điện từ quấy nhiễu càng ngày càng khó nhìn rõ.

Nhưng trong nhiều bông tuyết chớp lóe, lộ ra một bóng dáng quen thuộc, người này giẫm lên Hồng Liên, bay về phía Giang Nam.

Tấm hình này chớp lóe lướt qua, nhưng tâm tình mọi người hoàn toàn chìm vào đáy cốc.

Người này không phải là ai khác, đúng là người bọn họ không mong muốn gặp nhất, Mạc Phàm.

- Vậy mà tiểu tử này không chết, sao lại có chuyện này được?

Người đàn ông Châu Âu râu cá trê kêu lên.

Đạn quỹ đạo và sáu vũ khí hạt nhân chỉ khiến Mạc Phàm yên tĩnh một thời gian, không thể gi ết chết cậu ta, chuyện này quá dọa người rồi.

- Tiểu tử Hoa Hạ này đúng là đáng sợ?

Người đàn ông nuôi râu uống một hớp nước, mãi mới bình phục lại lúc này mới hối hận nói.

Bọn họ vốn không có xung đột với Mạc Phàm, chỉ lo Mạc Phàm quá cường đại sẽ phá vỡ thế cân bằng, lúc này mới đồng ý cùng đối phó Mạc Phàm.

Nhiều vũ khí tiên tiến như thế cũng không giết được Mạc Phàm, lần này có chuyện lớn rồi.

Có khả năng một kiếm này của Mạc Phàm là thị uy, đợi Mạc Phàm ra tay, tuyệt đối sẽ thanh toán cả đám.

Ngay cả vũ khí tiên tiến đều không giết được Mạc Phàm, còn gì có thể ngăn được trường kiếm của cậu ta?

- Cậu ta còn có thể diệt sạch chúng ta sao?

Ngồi đối diện, một người đàn ông Ý có xương gò má sống mũi cao lạnh giọng nói.

Đúng là bọn họ có ra tay với Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm dám tuyệt tình như vậy, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận.

- Hill tiên sinh, nếu ông biết Mạc gia Hoa Hạ đã xảy ra chuyện gì, sau đó tìm hiểu thủ đoạn của Mạc Phàm, dám đánh cược 1000 triệu ông sẽ không dám nói thế.

Người đàn ông ngồi giữa lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.

Nếu như bọn họ không tiêu diệt Mạc Phàm, có lẽ còn có đường sống.

Nhưng Mạc Phàm giả chết ba tháng, Mạc gia xảy ra chuyện, đủ để Mạc Phàm diệt thế một trăm lần.

- Tiểu tử Hoa Hạ này kh ủng bố như vậy sao?

- Đợi một lát ông sẽ biết, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.

Người đàn ông kia cáo từ, bóng dáng nhoáng lên một cái, bóng dáng biến mất không thấy trong phòng chiếu tất cả thông tin.

Những người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không còn kiêu ngạo không ai bì nổi, tất cả đều bao trùm mây đen.



Bên cạnh Giang Nam Hoa Hạ, cách vài ngàn dặm mà Mạc Phàm đã trở về chỉ trong một tiếng..

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lâm không quan sát Giang Nam.

- Quỷ Mị ở đâu, ra đây?

Mạc Phàm lạnh giọng quát.

Lúc này hắn mới rời đi không lâu, Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận bao trùm cả Giang Nam đã không còn.

Giọng nói lạnh như băng truyền đi rất xa, cho dù là tu sĩ ở cách hơn mười dặm đều có thể nghe được, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.

- Người nào làm loạn ở trong này…

Trong một phòng ngủ, một thanh niên đang giục ngựa lao nhanh trên giường dừng động tác nguyên thủy, bất mãn nói.

Vậy mà ban ngày ban mặt truyền âm ra, lá gan đúng là không nhỏ.

Người này còn chưa nói hết câu, đã bị người đẹp ở dưới người che miệng lại.

- Im miệng, có phải anh muốn chết hay không, anh không nghe thấy ai nói chuyện à?

Thân là tu sĩ Giang Nam, tuy giọng nói này đã biến mất từ lâu, nhưng vẫn vô cùng quen thuộc.- Em muốn nói là?

Mắt người thanh niên kia mở to, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, đẩy tay người phụ nữ ra hỏi.

- Ngoại trừ cậu ta ra còn có thể là ai?

- Không phải cậu ta đã…

Người thanh niên này chỉ nói một nửa, lại tiếp tục che miệng.

Một nam một nữ không tiếp tục vận động nữa, nằm ở trên giường cẩn thận nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ.



Giọng nói của Mạc Phàm vang đi rất xa, nhưng không thấy Quỷ Mị Nhi hiện thân.

Mạc Phàm nhíu mày, vừa định rời đi thì bỗng nhiên dừng bước lại.

- Linh Nhi bái kiến đại nhân.

Một người rung thân xuất hiện, Linh Mị run rẩy quỳ gối trước người Mạc Phàm.

- Mẹ cô đâu?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Quỷ Linh Nhi là con gái nuôi của Quỷ Mị Nhi, lấy tên là Quỷ Linh Nhi, tất nhiên hắn nhận ra.

- Mẹ vì bảo vệ sơn trang Mạc gia, phát động Thiên Hỏa Dị nên bị hai tu sĩ dùng Thiên Hỏa nổ hồn phi phách tán, hi vọng đại nhân có thể báo thù cho mẹ tôi.

Quỷ Linh Nhi rơi nước mắt nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Thiên Hỏa Dị là ngưng tụ tất cả Thiên Hỏa lại, chỉ tới lúc ngọc nát đá tan mới có thể sử dụng.

Cho dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, cũng không thể ngăn cản, vậy mà không thể thành công, trái lại còn nổ chết Quỷ Mị Nhi?

- Tôi sẽ chiêu hồn mẹ cô, hiện giờ Mạc gia thế nào?

- Chuyện này, Linh Nhi không dám nói…

Quỷ Linh Nhi cúi thấp đầu, trực tiếp quỳ trên đất.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, giẫm lên Hồng Liên mang theo Quỷ Linh Nhi bay về phía trang viên Mạc gia.

Không lâu sau hắn tới trước trang viên Mạc gia.

Nhìn thấy trang viên Mạc gia, hỏa diễm dấy lên trên người hắn.

Trang viên Mạc gia hiện giờ không chỉ có Hộ Trang Đại Trận, bí cảnh, trang viên bị hủy sạch, ngay cả hai ngọn núi một sông ở sau trang viên Mạc gia cũng biến thành đống hoang tàn, giống như bị mấy chục tấn thuốc nổ làm nổ.

Xung quanh là một vùng cháy đen, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của trang viên.

Linh khí vốn nồng đậm cũng biến mất hoàn toàn.

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi đi tới nơi vốn là đảo giữa hồ trong bí cảnh, nhặt một mảnh kim khí lên.

Ý niệm của hắn vừa động, bụi đất bên trên nhanh chóng mất đi.

Đây là một phần của thanh kiếm hắn đưa cho Chu Hiệt, lại bị người ta chấn thành mảnh nhỏ.

Không chỉ như vậy, bia luyện công như rừng trên hải đảo cũng chỉ còn lại nền, phần trên bị chấn thành bột phấn.

- Những người khác đâu?

Mắt Mạc Phàm mở rồi nhắm lại, trầm giọng hỏi.

Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận hắn bố trí ở Giang Nam bị hủy sạch, trang viên Mạc gia cũng bị người ta phá, mọi chuyện còn tệ hơn hắn nghĩ nhiều.

Những chuyện này đều không sao cả, hủy đi hắn có thể dựng lại, hắn không thèm để vào mắt, hiện giờ hắn chỉ muốn biết người Mạc gia ở đâu?

Lúc trước hắn còn có thể liên lạc với bọn họ thông qua lệnh bài của Mạc gia, bây giờ lệnh bài không có một chút phản ứng.

Hơn nữa trong phạm vi Giang Nam, không có khí tức của người Mạc gia.

- Thực xin lỗi, đại nhân, trước khi mẹ tôi khởi động Thiên Hỏa Dị, đã giấu tôi ở trong quỷ vực, tôi cũng không biết, tôi cảm nhận được đại nhân triệu hoán, cho nên mới xuất hiện.

Quỷ Linh Nhi ôm đầu nói.

Mạc Phàm không có ý trách tội Quỷ Linh Nhi, Quỷ Linh Nhi không biết cũng rất bình thường.

Nếu Quỷ Linh Nhi không biết, vậy chỉ có thể hỏi những người khác.

Trong mắt hắn đại phóng thần quang, thần thức như nước biển lan ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc thần thức của hắn đã bao trọn Giang Nam.

- Tôi, Mạc Phàm, người biết tình hình của Mạc gia thì tới trang viên Mạc gia tôi, nếu không tôi sẽ tự mình tới bắt các người.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Giọng nói của hắn vừa vang lên, Giang Nam vốn yên bình lập tức chấn động. Rất lâu sau, người đàn ông ngồi ở giữa hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới hoàn hồn.

- Kiểm tra nơi phát ra kiếm khí.

Trong mắt người này chớp lóe ánh sáng lạnh, ra lệnh.

Kiếm khí này là của Mạc Phàm, nhưng chưa hẳn là Mạc Phàm chém ra.

Hình ảnh nhanh chóng rút lại theo kiếm khí, càng tới gần mặt đất, hình ảnh bị điện từ quấy nhiễu càng ngày càng khó nhìn rõ.

Nhưng trong nhiều bông tuyết chớp lóe, lộ ra một bóng dáng quen thuộc, người này giẫm lên Hồng Liên, bay về phía Giang Nam.

Tấm hình này chớp lóe lướt qua, nhưng tâm tình mọi người hoàn toàn chìm vào đáy cốc.

Người này không phải là ai khác, đúng là người bọn họ không mong muốn gặp nhất, Mạc Phàm.

- Vậy mà tiểu tử này không chết, sao lại có chuyện này được?

Người đàn ông Châu Âu râu cá trê kêu lên.

Đạn quỹ đạo và sáu vũ khí hạt nhân chỉ khiến Mạc Phàm yên tĩnh một thời gian, không thể gi ết chết cậu ta, chuyện này quá dọa người rồi.

- Tiểu tử Hoa Hạ này đúng là đáng sợ?

Người đàn ông nuôi râu uống một hớp nước, mãi mới bình phục lại lúc này mới hối hận nói.

Bọn họ vốn không có xung đột với Mạc Phàm, chỉ lo Mạc Phàm quá cường đại sẽ phá vỡ thế cân bằng, lúc này mới đồng ý cùng đối phó Mạc Phàm.

Nhiều vũ khí tiên tiến như thế cũng không giết được Mạc Phàm, lần này có chuyện lớn rồi.

Có khả năng một kiếm này của Mạc Phàm là thị uy, đợi Mạc Phàm ra tay, tuyệt đối sẽ thanh toán cả đám.

Ngay cả vũ khí tiên tiến đều không giết được Mạc Phàm, còn gì có thể ngăn được trường kiếm của cậu ta?

- Cậu ta còn có thể diệt sạch chúng ta sao?

Ngồi đối diện, một người đàn ông Ý có xương gò má sống mũi cao lạnh giọng nói.

Đúng là bọn họ có ra tay với Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm dám tuyệt tình như vậy, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận.

- Hill tiên sinh, nếu ông biết Mạc gia Hoa Hạ đã xảy ra chuyện gì, sau đó tìm hiểu thủ đoạn của Mạc Phàm, dám đánh cược 1000 triệu ông sẽ không dám nói thế.

Người đàn ông ngồi giữa lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.

Nếu như bọn họ không tiêu diệt Mạc Phàm, có lẽ còn có đường sống.

Nhưng Mạc Phàm giả chết ba tháng, Mạc gia xảy ra chuyện, đủ để Mạc Phàm diệt thế một trăm lần.

- Tiểu tử Hoa Hạ này kh ủng bố như vậy sao?

- Đợi một lát ông sẽ biết, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.

Người đàn ông kia cáo từ, bóng dáng nhoáng lên một cái, bóng dáng biến mất không thấy trong phòng chiếu tất cả thông tin.

Những người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không còn kiêu ngạo không ai bì nổi, tất cả đều bao trùm mây đen.



Bên cạnh Giang Nam Hoa Hạ, cách vài ngàn dặm mà Mạc Phàm đã trở về chỉ trong một tiếng..

Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lâm không quan sát Giang Nam.

- Quỷ Mị ở đâu, ra đây?

Mạc Phàm lạnh giọng quát.

Lúc này hắn mới rời đi không lâu, Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận bao trùm cả Giang Nam đã không còn.

Giọng nói lạnh như băng truyền đi rất xa, cho dù là tu sĩ ở cách hơn mười dặm đều có thể nghe được, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.

- Người nào làm loạn ở trong này…

Trong một phòng ngủ, một thanh niên đang giục ngựa lao nhanh trên giường dừng động tác nguyên thủy, bất mãn nói.

Vậy mà ban ngày ban mặt truyền âm ra, lá gan đúng là không nhỏ.

Người này còn chưa nói hết câu, đã bị người đẹp ở dưới người che miệng lại.

- Im miệng, có phải anh muốn chết hay không, anh không nghe thấy ai nói chuyện à?

Thân là tu sĩ Giang Nam, tuy giọng nói này đã biến mất từ lâu, nhưng vẫn vô cùng quen thuộc.- Em muốn nói là?

Mắt người thanh niên kia mở to, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, đẩy tay người phụ nữ ra hỏi.

- Ngoại trừ cậu ta ra còn có thể là ai?

- Không phải cậu ta đã…

Người thanh niên này chỉ nói một nửa, lại tiếp tục che miệng.

Một nam một nữ không tiếp tục vận động nữa, nằm ở trên giường cẩn thận nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ.



Giọng nói của Mạc Phàm vang đi rất xa, nhưng không thấy Quỷ Mị Nhi hiện thân.

Mạc Phàm nhíu mày, vừa định rời đi thì bỗng nhiên dừng bước lại.

- Linh Nhi bái kiến đại nhân.

Một người rung thân xuất hiện, Linh Mị run rẩy quỳ gối trước người Mạc Phàm.

- Mẹ cô đâu?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Quỷ Linh Nhi là con gái nuôi của Quỷ Mị Nhi, lấy tên là Quỷ Linh Nhi, tất nhiên hắn nhận ra.

- Mẹ vì bảo vệ sơn trang Mạc gia, phát động Thiên Hỏa Dị nên bị hai tu sĩ dùng Thiên Hỏa nổ hồn phi phách tán, hi vọng đại nhân có thể báo thù cho mẹ tôi.

Quỷ Linh Nhi rơi nước mắt nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Thiên Hỏa Dị là ngưng tụ tất cả Thiên Hỏa lại, chỉ tới lúc ngọc nát đá tan mới có thể sử dụng.

Cho dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, cũng không thể ngăn cản, vậy mà không thể thành công, trái lại còn nổ chết Quỷ Mị Nhi?

- Tôi sẽ chiêu hồn mẹ cô, hiện giờ Mạc gia thế nào?

- Chuyện này, Linh Nhi không dám nói…

Quỷ Linh Nhi cúi thấp đầu, trực tiếp quỳ trên đất.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, giẫm lên Hồng Liên mang theo Quỷ Linh Nhi bay về phía trang viên Mạc gia.

Không lâu sau hắn tới trước trang viên Mạc gia.

Nhìn thấy trang viên Mạc gia, hỏa diễm dấy lên trên người hắn.

Trang viên Mạc gia hiện giờ không chỉ có Hộ Trang Đại Trận, bí cảnh, trang viên bị hủy sạch, ngay cả hai ngọn núi một sông ở sau trang viên Mạc gia cũng biến thành đống hoang tàn, giống như bị mấy chục tấn thuốc nổ làm nổ.

Xung quanh là một vùng cháy đen, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của trang viên.

Linh khí vốn nồng đậm cũng biến mất hoàn toàn.

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi đi tới nơi vốn là đảo giữa hồ trong bí cảnh, nhặt một mảnh kim khí lên.

Ý niệm của hắn vừa động, bụi đất bên trên nhanh chóng mất đi.

Đây là một phần của thanh kiếm hắn đưa cho Chu Hiệt, lại bị người ta chấn thành mảnh nhỏ.

Không chỉ như vậy, bia luyện công như rừng trên hải đảo cũng chỉ còn lại nền, phần trên bị chấn thành bột phấn.

- Những người khác đâu?

Mắt Mạc Phàm mở rồi nhắm lại, trầm giọng hỏi.

Thiên Hỏa Linh Mị Đại Trận hắn bố trí ở Giang Nam bị hủy sạch, trang viên Mạc gia cũng bị người ta phá, mọi chuyện còn tệ hơn hắn nghĩ nhiều.

Những chuyện này đều không sao cả, hủy đi hắn có thể dựng lại, hắn không thèm để vào mắt, hiện giờ hắn chỉ muốn biết người Mạc gia ở đâu?

Lúc trước hắn còn có thể liên lạc với bọn họ thông qua lệnh bài của Mạc gia, bây giờ lệnh bài không có một chút phản ứng.

Hơn nữa trong phạm vi Giang Nam, không có khí tức của người Mạc gia.

- Thực xin lỗi, đại nhân, trước khi mẹ tôi khởi động Thiên Hỏa Dị, đã giấu tôi ở trong quỷ vực, tôi cũng không biết, tôi cảm nhận được đại nhân triệu hoán, cho nên mới xuất hiện.

Quỷ Linh Nhi ôm đầu nói.

Mạc Phàm không có ý trách tội Quỷ Linh Nhi, Quỷ Linh Nhi không biết cũng rất bình thường.

Nếu Quỷ Linh Nhi không biết, vậy chỉ có thể hỏi những người khác.

Trong mắt hắn đại phóng thần quang, thần thức như nước biển lan ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc thần thức của hắn đã bao trọn Giang Nam.

- Tôi, Mạc Phàm, người biết tình hình của Mạc gia thì tới trang viên Mạc gia tôi, nếu không tôi sẽ tự mình tới bắt các người.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Giọng nói của hắn vừa vang lên, Giang Nam vốn yên bình lập tức chấn động.