- Đáng chết!
Mạc Phàm tức giận quát.
Khi nói chuyện, trong hai mắt hắn chớp lóe kim quang, kim quang tới chỗ nào, mặc kệ là thứ gì đều bị chôn vùi.
Hắn nhìn về phía Giang Nam Hoa Hạ, chậm rãi đứng dậy, đứng dậy trong tạo hóa trì.
Hắn vừa mới đứng dậy, “bùm” một tiếng thật lớn, xung quanh hắn lập tức nổ tung, tảng đá trùng thiên mà ra.
Vốn là hầm ngầm, chỉ trong phút chốc đã biến thành một cái hố sâu, lộ ra Mạc Phàm đặt mình ở bên trong.
Theo hắn đứng dậy, cung trang màu trắng xuất hiện trên người hắn, che khuất cơ thể hắn lại.
Hắn chậm rãi rời khỏi tạo hóa trì, mỗi bước đều như cự nhân trúng tên.
Không chỉ mặt đất ù ù rung động, từng đạo kinh lôi cũng hạ xuống, nổ tung ở giữa không trung.
Kim Tự Tháp bằng nước nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng to bằng nắm tay, biến mất vào trong nhẫn trên tay Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua bầu trời, trong mắt chớp lóe sắc bén.
- Hồng Liên!
Hắn khẽ quát một câu.
Hồng Liên chớp lóe hồng quang, bay đến trong tay hắn.
- Trướng!
Mạc Phàm nắm chặt Hồng Liên, linh khí không giữ lại chút nào rót vào trong Hồng Liên.
Kiếm khí trên Hồng Liên phát ra điên cuồng, một đường phóng thẳng lên thiên không, giống như Kim Cô Bổng trong truyền thuyết.
Không lâu sau đã đột phá tầng khí quyển, đến trong vũ trụ.
Hai mắt Mạc Phàm nhắm chặt, một nhánh thần niệm bám vào trên Hồng Liên, toàn bộ vũ trụ lập tức xuất hiện trước mắt Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn những vệ tinh phi hành này, nhanh chóng tập trung vào mấy cái trong đó.
Hắn vẫn chưa biết người nào phóng vũ khí tiên tiến khiến hắn bế quan nhiều ngày như vậy, nhưng ngoại trừ Hoa Hạ, sẽ là những quốc gia có được vũ khí tiên tiến đó.
Nếu chém nhầm thì chém nhầm đi, có vũ khí tiên tiến cũng là một sai lầm.
- Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát một câu.
Kiếm khí của Hồng Liên tăng vọt tới vũ trụ nhoáng lên một cái, hóa thành hơn mười thanh kiếm, chém lên mấy vệ tinh kia.
“Bùm bùm bùm…” Mấy tiếng thật lớn, vệ tinh bị chém thành mảnh nhỏ, quỹ đạo vờn quanh bay ra xung quanh.
Kiếm quang trong tay Mạc Phàm thu lại, Hồng Liên trôi nổi dưới chân hắn, bạo âm bùng nổ, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, mang theo một đạo hồng quang rời đi.
Đến chỗ nào, tất cả mọi thứ đều né tránh, vết nứt xuất hiện.
Kề bên này, một số nhân viên mặc quần áo lao động đang dò bức xạ hạt nhân nghe thấy âm thanh, vẻ mặt bọn họ sửng sốt nhìn theo âm thanh.
- Anh có nhìn thấy một người hay không?
Một người trong đó ấn nút truyền tin, hỏi.
- Hình như không chỉ có một người, hay là một phi nhân, giẫm lên một thanh kiếm rời đi.
Một người khác nuốt nước bọt nói.
- Không phải nơi này là một vùng tử địa à, sao lại có người chui từ bên trong ra?
Nơi này từng bị đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân bắn nổ, có phóng xạ và bức xạ hạt nhân, nếu không mặc quần áo bảo vệ, có thể biến người ta thành hạt cát rất nhanh.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm nhận được lực lượng quỷ dị khác, lực lượng này đan vào trong phóng xạ, khiến phóng xạ ở đây khó mà giảm đi, cho nên cho dù đã hơn ba tháng, nơi này vẫn như khi phát nổ.
ẩ ấ ố ổ ề ế ề ế ếMột nơi như vậy, đừng nói là người, cho dù là vi khuẩn siêu cấp cũng không sống nổi, dị nhân trong truyền thuyết và tu sĩ Hoa Hạ trong truyền thuyết cũng thế.
- Không phải là người dùng vũ khí siêu cấp đối phó sống lại đấy chứ?
Một người khác cẩn thận nói.
Bình thường anh ta rất thích dạo quanh các diễn đàn, tình cờ phát hiện được một diễn đàn tên là “Thiên Bảng”.
Trong diễn đàn này có thông tin liên quan tới nổ mạnh lần này, hình như những vũ khí này dùng để giết một cường giả siêu cấp của Hoa Hạ.
Người mà cần đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân đối phó, nói không chừng có thể sống sót ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.
- Có thể sống sót dưới vũ khí tiên tiến sao, sao có chuyện này được?
Một người khác khiếp sợ, khó có thể tin nói.
Đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân là vũ khí cực mạnh trên Địa Cầu, mạnh đến mức có thể hủy diệt Địa Cầu, còn có người không chết dưới vũ khí như vậy, vậy tuyệt đối không phải là người.
Từ lúc Mạc Phàm rời khỏi sông Nile, còn chưa tới Hoa Hạ, không ít người đã nhanh chóng tụ tập lại, vẻ mặt mỗi người đều u ám.
Những người này mặc trang phục khác nhau, nhưng trên người mỗi người đều lộ ra khí tức thượng đẳng.
- Sao lại thế này, vì sao bỗng nhiên tín hiệu Apollon của chúng tôi bị hủy, là ai làm, nói cho mấy người biết, người nào hủy Apollon của chúng tôi đều phải trả giá gấp trăm lần.
Một người đàn ông mặc bộ đồ Tuxedo, để râu cá trê vỗ bàn, tức giận nói.
- Apollon của các ông bị người ta hủy thì trả lại gấp trăm lần, vậy Achimedes của chúng tôi bị nổ thành mảnh nhỏ, ai bồi thường đây?
Ở một bên khác, một người đàn ông để râu mặt gầy khô nghiêng đầu liếc một cái, nói.
- Chẳng lẽ không phải các ông hủy Apollon của chúng tôi?
Người đàn ông nuôi râu cá trê hơi híp mắt hỏi.
Trong chớp mắt Apollon của bọn họ bị hủy, ngay cả bị hủy thế nào cũng không biết, đối với ông ta, bây giờ bất luận kẻ nào đều có khả năng.
Hơn nữa dựa theo số liệu tính toán của bọn họ, lúc Apollon bị hủy, cách Achimedes gần hơn, không phải không có khả năng bị Achimedes hủy.
- Apollon của các ông thả đi lâu như vậy, lần trước có thể cho Mạc Phàm một kích là vận khí, còn cần chúng tôi hủy à?
- Vậy tốt nhất là ông cẩn thận mấy vệ tinh của ông, nếu không cẩn thận sẽ đâm trúng thiên thạch đó, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.
- Vậy sao, nếu vệ tinh chúng tôi thả ra xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ Apollon của các ông cũng có vấn đề.
- Ông thử xem!
Người đàn ông râu cá trê nhìn người đàn ông nuôi râu, hỏi.
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sát ý.
- Đủ rồi, hai vị, còn 10 giây nữa là có kết quả phân tích, hai người muốn khai chiến, vậy phải đợi có kết quả rồi nói cũng không muộn.
Giữa bàn tròn, một người đàn ông mặc tây trang, tóc chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận bắt chéo hai chân, nói.
Khi nói chuyện, ông ta cầm điều khiển từ xa ấn về phía màn hình lớn đối diện, thời gian đếm ngược xuất hiện trên màn hình lớn.
Hai người kia liếc mắt nhìn thoáng qua nhau một cái, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Bọn họ muốn biết kết quả, chỉ có thể dựa vào thiết bị này.
- 10!
- 9!
…
- 0!
Chỉ thấy trong vũ trụ, một khắc trước vệ tinh còn đang vận chuyển bình thường, bỗng nhiên nổ mạnh không có dấu hiệu.
Nhưng nhìn thật kỹ, sẽ xuất hiện một kiếm ảnh màu đỏ mắt thường khó mà nhận ra trong vũ trụ.
Kiếm ảnh này nhoáng lên một cái, chia ra làm bảy, chém về phía vệ tinh Apollon, Achimedes và một số vệ tinh khác.
Ngay sau đó hình ảnh bị nổ mạnh bao phủ.
Nhìn thấy kiếm ảnh màu đỏ này, không ít người chớp mắt, vẻ mặt lập tức sửng sốt, sắc mặt ảm đạm hơn nhiều, nhất là bảy vị trong đó, bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh.
- Kiếm khí màu đỏ này ở đâu ra thế?
- Kiếm khí màu đỏ này nhìn rất quen, không phải là?
- Không phải là hấp huyết kiếm của tiểu súc sinh Hoa Hạ kia sao?
Người đàn ông râu cá trê run rẩy nói.
Kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm vô địch chém bát phương, cho dù Mạc Phàm đã chết, bọn họ cũng không có biện pháp quên mất thanh kiếm này.
Ông ta mới nói xong, chữ tiếng Anh xuất hiện trên màn hình.
- Kết quả kiểm tra, hủy diệt vệ tinh là kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm Hoa Hạ.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. - Đáng chết!
Mạc Phàm tức giận quát.
Khi nói chuyện, trong hai mắt hắn chớp lóe kim quang, kim quang tới chỗ nào, mặc kệ là thứ gì đều bị chôn vùi.
Hắn nhìn về phía Giang Nam Hoa Hạ, chậm rãi đứng dậy, đứng dậy trong tạo hóa trì.
Hắn vừa mới đứng dậy, “bùm” một tiếng thật lớn, xung quanh hắn lập tức nổ tung, tảng đá trùng thiên mà ra.
Vốn là hầm ngầm, chỉ trong phút chốc đã biến thành một cái hố sâu, lộ ra Mạc Phàm đặt mình ở bên trong.
Theo hắn đứng dậy, cung trang màu trắng xuất hiện trên người hắn, che khuất cơ thể hắn lại.
Hắn chậm rãi rời khỏi tạo hóa trì, mỗi bước đều như cự nhân trúng tên.
Không chỉ mặt đất ù ù rung động, từng đạo kinh lôi cũng hạ xuống, nổ tung ở giữa không trung.
Kim Tự Tháp bằng nước nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng to bằng nắm tay, biến mất vào trong nhẫn trên tay Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua bầu trời, trong mắt chớp lóe sắc bén.
- Hồng Liên!
Hắn khẽ quát một câu.
Hồng Liên chớp lóe hồng quang, bay đến trong tay hắn.
- Trướng!
Mạc Phàm nắm chặt Hồng Liên, linh khí không giữ lại chút nào rót vào trong Hồng Liên.
Kiếm khí trên Hồng Liên phát ra điên cuồng, một đường phóng thẳng lên thiên không, giống như Kim Cô Bổng trong truyền thuyết.
Không lâu sau đã đột phá tầng khí quyển, đến trong vũ trụ.
Hai mắt Mạc Phàm nhắm chặt, một nhánh thần niệm bám vào trên Hồng Liên, toàn bộ vũ trụ lập tức xuất hiện trước mắt Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn những vệ tinh phi hành này, nhanh chóng tập trung vào mấy cái trong đó.
Hắn vẫn chưa biết người nào phóng vũ khí tiên tiến khiến hắn bế quan nhiều ngày như vậy, nhưng ngoại trừ Hoa Hạ, sẽ là những quốc gia có được vũ khí tiên tiến đó.
Nếu chém nhầm thì chém nhầm đi, có vũ khí tiên tiến cũng là một sai lầm.
- Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát một câu.
Kiếm khí của Hồng Liên tăng vọt tới vũ trụ nhoáng lên một cái, hóa thành hơn mười thanh kiếm, chém lên mấy vệ tinh kia.
“Bùm bùm bùm…” Mấy tiếng thật lớn, vệ tinh bị chém thành mảnh nhỏ, quỹ đạo vờn quanh bay ra xung quanh.
Kiếm quang trong tay Mạc Phàm thu lại, Hồng Liên trôi nổi dưới chân hắn, bạo âm bùng nổ, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, mang theo một đạo hồng quang rời đi.
Đến chỗ nào, tất cả mọi thứ đều né tránh, vết nứt xuất hiện.
Kề bên này, một số nhân viên mặc quần áo lao động đang dò bức xạ hạt nhân nghe thấy âm thanh, vẻ mặt bọn họ sửng sốt nhìn theo âm thanh.
- Anh có nhìn thấy một người hay không?
Một người trong đó ấn nút truyền tin, hỏi.
- Hình như không chỉ có một người, hay là một phi nhân, giẫm lên một thanh kiếm rời đi.
Một người khác nuốt nước bọt nói.
- Không phải nơi này là một vùng tử địa à, sao lại có người chui từ bên trong ra?
Nơi này từng bị đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân bắn nổ, có phóng xạ và bức xạ hạt nhân, nếu không mặc quần áo bảo vệ, có thể biến người ta thành hạt cát rất nhanh.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm nhận được lực lượng quỷ dị khác, lực lượng này đan vào trong phóng xạ, khiến phóng xạ ở đây khó mà giảm đi, cho nên cho dù đã hơn ba tháng, nơi này vẫn như khi phát nổ.
ẩ ấ ố ổ ề ế ề ế ếMột nơi như vậy, đừng nói là người, cho dù là vi khuẩn siêu cấp cũng không sống nổi, dị nhân trong truyền thuyết và tu sĩ Hoa Hạ trong truyền thuyết cũng thế.
- Không phải là người dùng vũ khí siêu cấp đối phó sống lại đấy chứ?
Một người khác cẩn thận nói.
Bình thường anh ta rất thích dạo quanh các diễn đàn, tình cờ phát hiện được một diễn đàn tên là “Thiên Bảng”.
Trong diễn đàn này có thông tin liên quan tới nổ mạnh lần này, hình như những vũ khí này dùng để giết một cường giả siêu cấp của Hoa Hạ.
Người mà cần đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân đối phó, nói không chừng có thể sống sót ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.
- Có thể sống sót dưới vũ khí tiên tiến sao, sao có chuyện này được?
Một người khác khiếp sợ, khó có thể tin nói.
Đạn quỹ đạo và vũ khí hạt nhân là vũ khí cực mạnh trên Địa Cầu, mạnh đến mức có thể hủy diệt Địa Cầu, còn có người không chết dưới vũ khí như vậy, vậy tuyệt đối không phải là người.
Từ lúc Mạc Phàm rời khỏi sông Nile, còn chưa tới Hoa Hạ, không ít người đã nhanh chóng tụ tập lại, vẻ mặt mỗi người đều u ám.
Những người này mặc trang phục khác nhau, nhưng trên người mỗi người đều lộ ra khí tức thượng đẳng.
- Sao lại thế này, vì sao bỗng nhiên tín hiệu Apollon của chúng tôi bị hủy, là ai làm, nói cho mấy người biết, người nào hủy Apollon của chúng tôi đều phải trả giá gấp trăm lần.
Một người đàn ông mặc bộ đồ Tuxedo, để râu cá trê vỗ bàn, tức giận nói.
- Apollon của các ông bị người ta hủy thì trả lại gấp trăm lần, vậy Achimedes của chúng tôi bị nổ thành mảnh nhỏ, ai bồi thường đây?
Ở một bên khác, một người đàn ông để râu mặt gầy khô nghiêng đầu liếc một cái, nói.
- Chẳng lẽ không phải các ông hủy Apollon của chúng tôi?
Người đàn ông nuôi râu cá trê hơi híp mắt hỏi.
Trong chớp mắt Apollon của bọn họ bị hủy, ngay cả bị hủy thế nào cũng không biết, đối với ông ta, bây giờ bất luận kẻ nào đều có khả năng.
Hơn nữa dựa theo số liệu tính toán của bọn họ, lúc Apollon bị hủy, cách Achimedes gần hơn, không phải không có khả năng bị Achimedes hủy.
- Apollon của các ông thả đi lâu như vậy, lần trước có thể cho Mạc Phàm một kích là vận khí, còn cần chúng tôi hủy à?
- Vậy tốt nhất là ông cẩn thận mấy vệ tinh của ông, nếu không cẩn thận sẽ đâm trúng thiên thạch đó, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.
- Vậy sao, nếu vệ tinh chúng tôi thả ra xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ Apollon của các ông cũng có vấn đề.
- Ông thử xem!
Người đàn ông râu cá trê nhìn người đàn ông nuôi râu, hỏi.
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sát ý.
- Đủ rồi, hai vị, còn 10 giây nữa là có kết quả phân tích, hai người muốn khai chiến, vậy phải đợi có kết quả rồi nói cũng không muộn.
Giữa bàn tròn, một người đàn ông mặc tây trang, tóc chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận bắt chéo hai chân, nói.
Khi nói chuyện, ông ta cầm điều khiển từ xa ấn về phía màn hình lớn đối diện, thời gian đếm ngược xuất hiện trên màn hình lớn.
Hai người kia liếc mắt nhìn thoáng qua nhau một cái, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Bọn họ muốn biết kết quả, chỉ có thể dựa vào thiết bị này.
- 10!
- 9!
…
- 0!
Chỉ thấy trong vũ trụ, một khắc trước vệ tinh còn đang vận chuyển bình thường, bỗng nhiên nổ mạnh không có dấu hiệu.
Nhưng nhìn thật kỹ, sẽ xuất hiện một kiếm ảnh màu đỏ mắt thường khó mà nhận ra trong vũ trụ.
Kiếm ảnh này nhoáng lên một cái, chia ra làm bảy, chém về phía vệ tinh Apollon, Achimedes và một số vệ tinh khác.
Ngay sau đó hình ảnh bị nổ mạnh bao phủ.
Nhìn thấy kiếm ảnh màu đỏ này, không ít người chớp mắt, vẻ mặt lập tức sửng sốt, sắc mặt ảm đạm hơn nhiều, nhất là bảy vị trong đó, bỗng nhiên chảy mồ hôi lạnh.
- Kiếm khí màu đỏ này ở đâu ra thế?
- Kiếm khí màu đỏ này nhìn rất quen, không phải là?
- Không phải là hấp huyết kiếm của tiểu súc sinh Hoa Hạ kia sao?
Người đàn ông râu cá trê run rẩy nói.
Kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm vô địch chém bát phương, cho dù Mạc Phàm đã chết, bọn họ cũng không có biện pháp quên mất thanh kiếm này.
Ông ta mới nói xong, chữ tiếng Anh xuất hiện trên màn hình.
- Kết quả kiểm tra, hủy diệt vệ tinh là kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm Hoa Hạ.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.