Bên trong phòng cách ly, theo Tỏa Thần Tỏa mở ra, người đàn ông đầy máu vốn sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười.
Ông ta chậm rãi đứng dậy, quả đấm nắm chặt, huyết vụ mang theo mùi máu tanh nồng đậm trào từ cơ thể ông ta ra.
Giọt máu trôi nổi quanh người ông ta vừa gặp những huyết vụ này lập tức to hơn nhiều, từ nắm tay trẻ sơ sinh biến thành to bằng trẻ sơ sinh.
Cùng lúc đó, miệng và mắt xuất hiện trên giọt máu này, giống như là gương mặt quỷ vòng quanh bay lượn trên dưới bác sĩ này.
- Con mồi, săn bắn, bọn trẻ, cho tôi đi…
Giọng huyết nhân này khàn khàn, cười điên cuồng nói.
Huyết ảnh trên người ông ta nhoáng lên một cái, liền đến trước người Mạc Phàm, giống như thuấn di.
Một đôi tay tràn đầy huyết quang không do dự vồ lấy Mạc Phàm.
Những huyết ảnh đó cũng cùng xông lên, xông về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn khóa trên người con quái vật này được mở ra thì lắc đầu cười, giống như không phải nhìn thấy một con sư tử, mà là một con cừu mang theo một đám ruồi bọ.
Thấy bác sĩ này mang theo huyết ảnh xông tới, hắn cũng không thèm quan tâm, trái lại nhìn về phía trần nhà trong phòng cách ly.
Sau đó hắn vươn một tay ra, trên đầu ngón tay lóe sáng ánh sáng màu xanh, một cái bút bên ngoài khắc đầy ma văn trận pháp xuất hiện.
Nhìn thấy Mạc Phàm khắc trận, lông mày Phương Thế Phong vốn nhíu lại, sau đó cười khinh thường.
Anh ta tưởng Mạc Phàm là bác sĩ có chút tu vi trong người, không ngờ còn là Trận Pháp Sư.
Nhưng nếu có Tỏa Thần Tỏa khóa bác sĩ ngu ngốc kia thì không sao, Mạc Phàm còn cơ hội khắc họa trận pháp.
Lúc này khắc họa trận pháp, thì chẳng khác nào gặp chuyện đi ôm chân Phật?
Cho dù Mạc Phàm khắc họa được trận pháp thì thế nào, bác sĩ ngu ngốc kia trúng độc quá nặng, trên người đã hóa Huyết Thần Tử rồi.
Những Huyết Thần Tử này không những lan truyền Huyết Độc, càng đáng sợ là thứ này rất khó đối phó.
Không chỉ rất nhiều pháp thuật, trận pháp không có tác dụng với Huyết Thần Tử, ngay cả phần lớn pháp khí cũng không làm gì được nó.
Trái lại Huyết Thần Tử còn có thể vấy bẩn pháp khí.
Bọn họ tốn rất nhiều sức lực mới luyện chế ra được Tỏa Thần Tỏa, cũng chỉ có thể áp chế Huyết Thần Tử.
Lúc này Mạc Phàm không đi ngăn những Huyết Thần Tử này, trái lại đi khắc họa trận pháp không có bất luận tác dụng gì, đúng là quá ngu ngốc.
Nhưng như vậy không còn gì tốt hơn.
Không phải y thuật của tiểu tử này rất cao minh sao, vậy mang theo y thuật đi đầu thai đi.
Long Bác và Hoa Diệp ở bên cạnh nhíu chặt mày.
- Mạc tiên sinh cẩn thận!
Long Bác nhắc nhở qua cửa thủy tinh trong phòng cách ly.
Huyết Độc không phải là độc bình thường, chỉ cần dính vào một chút sẽ trúng độc.
Vậy mà Mạc Phàm không quan tâm Huyết Độc, trái lại đi khắc họa trận pháp, sao lại như vậy được?
Mạc Phàm là cao thủ Thần Cảnh, nếu cậu ta trúng Huyết Độc thì mọi chuyện sẽ ầm ĩ lớn.
Nếu Mạc Phàm mất đi lý trí đại khai sát giới, ai có thể đỡ nổi?
Lúc hai người nhắc nhở, không đợi Mạc Phàm đưa ra câu trả lời, bác sĩ kia và Huyết Thần Tử đã tới trước người Mạc Phàm.
Huyết Thần Tử như tranh mua đồ ăn, biến mất toàn bộ vào trong cơ thể Mạc Phàm.
“Phốc!” Tay bác sĩ kia cũng lập tức đâm về phía bụng Mạc Phàm, tươi cười vì thực hiện được xuất hiện trên mặt bác sĩ này.
Thấy một màn như vậy, trái tim Long Bác và Hoa Diệp treo cao, sắc mặt khó coi tới mức tận cùng.
Bọn họ vốn không tin Mạc Phàm lắm, thật không ngờ lại có kết quả này, không chỉ không chữa khỏi Huyết Độc, còn để Mạc Phàm bị nhiễm.
- Xong rồi!
- Phương Thế Phong, xem chuyện tốt cậu làm đi.
Hoa Diệp nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phương Thế Phong nói.
- Hoa Diệp, anh có ý gì hả, nơi này do tôi phụ trách, xảy ra chuyện đều do tôi gánh chịu, anh nghĩ rằng tôi muốn chuyện như vậy xảy ra à, nhưng máy móc luôn có trục trặc, chuyện này chúng tôi cũng không có biện pháp, ai biết bác sĩ ngu ngốc kia lại dùng Huyết Độc trong cơ thể ăn mòn Tỏa Thần Tỏa.
Phương Thế Phong dựa vào đạo lý mà bảo vệ mình, trong đáy mắt lóe lên chút hớn hở.
Vậy mà tiểu tử không tên không họ này lại vọng tưởng chữa được Huyết Độc, đúng là si tâm vọng tưởng.
Anh ta chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, đã khiến tiểu tử này cũng nhiễm Huyết Độc rồi.
- Cậu đợi đó, rất nhanh cậu sẽ biết mình đã làm chuyện gì?
Hoa Diệp chỉ vào mũi Phương Thế Phong nói.
Ép Mạc Phàm tiến vào phòng cách ly này, Tỏa Thần Tỏa lại tự động mở ra, cho dù là kẻ ngốc cũng biết có người giở trò sau lưng.
Hoa Diệp vừa nói câu này xong, Phương Thế Phong nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ sắc lạnh.
- Hoa Diệp, anh có ý gì đây, không phải anh nghĩ là tôi cố ý đấy chứ, nói cho anh biết cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Nếu không có chứng cứ, tôi muốn tố cáo anh tội phỉ báng.
- Cậu, đợi coi, cậu gây ra họa lớn rồi.
Trong mắt Hoa Diệp tràn đầy lửa giận, nhưng không nói gì thêm nữa.
Quả thật anh ta không có chứng cứ, chỉ sợ cũng không tìm thấy chứng cứ, bởi vì nơi này là địa bàn của Phương Thế Phong.
Phương Thế Phong thấy Hoa Diệp luôn ổn trọng tức thành như vậy thì ngầm cười, không để những lời uy hiếp của Hoa Diệp ở trong lòng.
Cho dù Hoa Diệp tìm được chứng cứ cũng vô dụng, ở Kiêu Long không ai có thể làm gì anh ta, càng không nói đến một bác sĩ nhỏ bé không biết tự lượng sức mình nhiễm Huyết Độc, lại càng không có chuyện gì.
- Họa lớn, là tiểu huynh đệ này tự mình muốn vào phòng cách ly, tôi luôn khuyên bảo cậu ta mãi, cho dù tôi có trách nhiệm, cũng không đến mức là họa lớn chứ.
Phương Thế Phong cười khinh thường nói, đẩy trách nhiệm không còn một mảnh.
“Hừ!” Hoa Diệp hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Phương Thế Phong nữa, nhìn về phía phòng cách ly.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ trong phòng cách ly ra.
- Có phải họa lớn hay không, không do anh định đoạt, mà do tôi.
Phương Thế Phong nhíu mày nhìn nơi phát ra âm thanh, không tự chủ được bật thốt ra những lời vô tâm.
- Cậu là một người bị nhiễm Huyết Độc, dù thế nào…
Nhưng anh ta mới nói được một nửa thì dừng lại, vẻ không tin xuất hiện trong mắt anh ta.
Chỉ thấy bên trong phòng cách ly, trên người Mạc Phàm sáng lên quang mang màu vàng, Phạn âm cũng vang lên theo, giống như lão tăng đang niệm Phật.
Trong kim quang, những Huyết Thần Tử chui vào trong cơ thể Mạc Phàm như gặp được khắc tinh, giống như điên rồi muốn ra khỏi cơ thể Mạc Phàm.
Những Huyết Thần Tử mới bay ra, lại bị kim quang trên người Mạc Phàm chiếu lên, Huyết Thần Tử như giấy gặp phải lửa, tỏa ra khói đen cuồn cuộn.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả Huyết Thần Tử đều hóa thành tro tàn, rơi xuống mặt đất.
Không chỉ có vậy, tươi cười quỷ dị trên mặt bác sĩ kia cũng biến mất theo, thay vào đó là hoảng sợ.
Ông ta vội vàng rút tay ra, khi với vào tay vẫn còn đầy đủ, nhưng khi rút ra một tay giống như plastic bị đốt, hoàn toàn không còn hình dạng của tay.
Ông ta không quan tâm đ ến chiếc tay này, mở miệng phát ra âm thanh kỳ lạ, muốn tránh xa Mạc Phàm.
- Đâu dễ đi như vậy được?
Tay Mạc Phàm đẩy về phía trước, trận pháp vừa đầy đủ bay về phía trần nhà trong phòng cách ly.
Bác sĩ kia còn chưa chạy được hai bước, trận pháp hình tròn in dấu trên trần nhà, một đạo kim quang bắn từ trong trận pháp ra, chiếu lên trên người bác sĩ.
Bác sĩ này lập tức đứng lại, giống như bị định trụ.
Dưới kim quang, một đám Huyết Thần Tử chậm rãi bay từ trong cơ thể bác sĩ này ra, hóa thành tro tàn, cơ thể không có chỗ nào lành lặn của bác sĩ nhanh chóng khôi phục, không lâu sau liền biến thành một lão giả khuôn mặt hơi trắng xanh.
Trong chớp mắt mọi người ở đây đều ngây người.