Phương Thế Phong nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
Anh ta muốn ép Mạc Phàm vào con đường này, không ngờ Mạc Phàm tự mình đi vào.
- Tiểu huynh đệ, hình như Huyết Độc này rất phản cảm với bác sĩ, rõ ràng bác sĩ kia là người trúng độc sau, nhưng bây giờ là người trúng độc nặng nhất, cậu cần phải nghĩ cho kỹ, trong khu cách ly rất nguy hiểm.
Phương Thế Phong cười âm hiểm nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Phương Thế Phong một cái, dời mắt nhìn vào trong khu cách ly.
- Anh nói quá nhiều, nếu có thời gian thì bớt tranh cãi lại, bảo Tần sư tỷ anh chặn Nghịch Sinh Hồn trên người giúp anh, nói không chừng với y thuật của cô ta có thể áp chế Nghịch Sinh Tử còn chưa thức tỉnh hoàn toàn.
Phương Thế Phong hơi híp mắt, trong mắt lóe lên tàn nhẫn, lập tức khôi phục như thường.
- Cậu đã không nghe tôi khuyên, vậy tôi không ngăn cản cậu nữa, phòng cách ly số 44, đi đến phòng cuối cùng là được, để cậu ta vào đi.
Anh ta vừa nói xong, những binh sĩ đứng sau lưng anh ta không do dự tránh ra, cửa thủy tinh trong phòng cách ly chậm rãi mở ra.
Hoa Diệp nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Rõ ràng là Phương Thế Phong gây khó dễ cho Mạc Phàm, Mạc Phàm vào phòng cách ly đó nhỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức rồi.
Anh ta liếc mắt nhìn Long Bác một cái, mắt Long Bác khẽ đảo, tiến lên trước Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, Huyết Độc này sẽ không có vấn đề gì chứ?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, trên mặt đều là khinh thường.
- Đối với tôi giải trừ độc này, đơn giản như lấy đồ trong túi.
Vừa rồi hắn đã nhìn những sĩ binh trúng Huyết Độc.
Đúng là những người này đã trúng Huyết Độc, nhưng không phải là Huyết Độc cao cấp gì.
Huyết Độc cấp thấp mà thôi, cho dù là Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt đến cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, hắn tới đều là giết gà dùng dao mổ trâu, sao có thể không giải trừ được?
- Tiểu huynh đệ đừng sơ suất, trước khi bác sĩ ngu ngốc kia đi vào cũng nói như vậy đó.
Phương Thế Phong cười nói.
Mạc Phàm không trả lời, trực tiếp đi qua cửa cách ly, đi vào trong phòng cách ly, Long Bác và Hoa Diệp theo sát phía sau.
Phương Thế Phong cười khẽ, dẫn người đi vào theo.
Trong phòng cách ly, phần lớn những người cách ly nhìn thấy đám Mạc Phàm, coi như bình tĩnh nhìn đám Mạc Phàm đi qua, một số thì phát cuồng lộ ra vẻ mặt hung dữ, bay thẳng đến chỗ đám Mạc Phàm, cuối cùng bị phòng hộ cản lại.
Một lát sau, đám người Mạc Phàm đi qua khu cách ly, tới phòng cách ly cuối cùng.
Bên trong phòng cách ly, một người đàn ông trên người tràn đầy huyết dịch ngồi ở góc tường.
Trên người người đàn ông này không có chỗ nào lành lặn, giống như người bị lột da, dáng vẻ hung dữ không nhìn ra tuổi tác và diện mạo.
Xung quanh ông ta là giọt máu to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, trôi nổi giống như tinh linh, còn có mấy chiếc vòng khắc phù văn buộc tứ chi ông ta lại.
Cảm nhận được đám Mạc Phàm, người đàn ông này chậm rãi ngẩng đầu, tươi cười tà dị xuất hiện trên khóe miệng ông ta, giống như yêu thú nhìn thấy con mồi.
- Mở cửa ra!
Phương Thế Phong liếc mắt nhìn về phía sau, vẫy tay với người đứng sau anh ta.
Một chiến sĩ trong đó ấn vài cái lên điều khiển từ xa, trận pháp bên trong phòng cách ly sáng lên, sáu quang bích xuất hiện, che kín phòng cách ly.
“Ken két!” Cửa phòng cách ly được nâng lên.
- Tiểu huynh đệ, bây giờ cậu có thể đi vào rồi.
Phương Thế Phong cười nói.
- Các ông ở đây đợi đi, tôi tự mình đi vào thì hơn.
- Như vậy không được tốt lắm đâu?
Long Bác lộ ra chút do dự, không đợi ông ta nói chuyện.
Mạc Phàm cười nhạt, bước vào trong phòng cách ly.
Mạc Phàm mới vừa tiến vào, cánh cửa thủy tinh kia lập tức hạ xuống.
Không chỉ như vậy, vòng tay trên người bác sĩ trúng Huyết Độc cũng tháo ra hết.
Thấy một màn này, sắc mặt Long Bác và Hoa Diệp thay đổi.
- Thế Phong, cậu làm gì vậy?
Sắc mặt Long Bác khó coi, tức giận hỏi.
Cái vòng kia là do Luyện Khí Sư của Kiêu Long bọn họ luyện chế, tên là Tỏa Thần Tỏa, có thể che lại phần lớn lực lượng Huyết Độc.
Không có khóa này, bác sĩ trúng Huyết Độc sẽ có lực công kích, rất dễ bị nhiễm Huyết Độc.
Lúc đeo cái vòng này cho bác sĩ kia, có hai sĩ binh không cẩn thận cũng trúng Huyết Độc.
Phương Thế Phong mở chiếc vòng này ra, giống như ném Mạc Phàm vào trong đấu trường còn thả dã thú ra.
Vốn là nể mặt Phương Hạo Thiên, ông ta mới cho Phương Thế Phong chút mặt mũi.
Phương Thế Phong dám giở trò như vậy, cho dù Mạc Phàm có xảy ra chuyện gì ở bên trong hay không, đều là chuyện không nhỏ, Mạc Phàm là người muốn hãm hại thì hãm hại được sao?
Phương Thế Phong cười đắc ý, sau đó giả bộ hoảng hốt nói.
- Còn sửng sốt làm gì, không thấy xảy ra vấn đề sao, nhanh khóa người kia lại?
Phương Thế Phong nói với người ở phía sau.
Sắc mặt mấy binh sĩ ở phía sau thay đổi, vội vàng lấy máy tính bảng ra kiểm tra một phen.
- Lão đại, hình như Tỏa Thần Tỏa xảy ra vấn đề, tự mình mở ra, có thể là bác sĩ kia khiến Tỏa Thần Tỏa mở ra rồi.
Chỉ trong phút chốc, một binh sĩ trong đó kích động nói.
- Vậy còn sửng sốt làm gì, nhanh khóa Tỏa Thần Tỏa lại!
Phương Thế Phong lạnh giọng ra lệnh.
- Chuyện này…
Những binh sĩ này nuốt nước bọt, lộ ra vẻ khó xử.
- Một khi Tỏa Thần Tỏa mở ra, cần tự tay đi khóa lại, nhưng lúc đi khóa Tỏa Thần Tỏa quá nguy hiểm rồi.
Một binh sĩ trong đó ấp úng nói.
- Lập tức phái người đi vào, dù thế nào cũng phải cứu tiểu huynh đệ này ra.
Phương Thế Phong túm áo một binh sĩ tức giận nói, giống như thật sự lo lắng Mạc Phàm gặp chuyện không may.
- Chuyện này…
Những binh sĩ này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không ra tay.
- Thế nào, các người không nghe lệnh của tôi à, nếu hôm nay không ai đi vào khóa Tỏa Thần Tỏa lại, thì cút khỏi đây cho tôi!
Phương Thế Phong cao giọng nói, nói mà không thấy thẹn.
Hai binh sĩ trong đó bị Phương Thế Phong rống, trái tim bị kéo lên cao muốn đi vào phòng cách ly.
- Đủ rồi, nếu vị tiên sinh này xảy ra vấn đề gì, tốt nhất là cậu nhận lỗi với vị sinh đó, nếu không ngay cả ông nội cậu cũng không cứu được cậu đâu.
Long Bác trầm giọng nói.
Ông ta thân là lão đại của Kiêu Long, sao lại không nhìn ra được tâm tư của Phương Thế Phong.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Lúc này bảo người đi khóa Tỏa Thần Tỏa lại, sẽ chỉ khiến Mạc Phàm gặp phiền phức hơn.
Chỉ hi vọng Tỏa Thần Tỏa này mở ra, không ảnh hưởng gì đến Mạc Phàm.
Nếu không phiền phức sẽ lớn lắm.
Bên trong là Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ mà.
- Được, lão đại, nếu tiểu huynh đệ này có thể bình yên đi ra, tôi nhất định sẽ xin lỗi cậu ta.
Phương Thế Phong nói rất chân thành.
Khi nói chuyện, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên tươi cười khinh thường.
Chỉ là một bác sĩ nhỏ mà thôi, ông nội anh ta ra mặt cũng không cứu được, nay đâu phải ngày quốc tế nói dối, Hoa Hạ ngoại trừ Mạc Phàm ra, chắc là không còn người như vậy tồn tại.
Muốn anh ta xin lỗi cũng được, sống sót trước rồi nói sau.
Long Bác lắc đầu thất vọng, không nói gì thêm nữa, ánh mắt nhìn Mạc Phàm ở trong phòng cách ly.