Thần Y Trọng Sinh

Chương 1040




Khác với biệt thự Viên gia, biệt thự Tống gia được trang trí theo phong cách Châu Âu.

Nếu biệt thự Viên gia giống khu trồng cây cảnh ở Giang Nam, vậy biệt thự Tống gia là hoàng cung Châu Âu, Viên gia chỉ là giống, Tống gia thật sự là hoàng cung.

Bởi vì nghe nói trước khi biệt thự này đến tay Tống gia, thì là nơi ở của huyết mạch hoàng gia Anh quốc.

Khi xe chở Mạc Phàm và Tiểu Tuyết dừng trước cửa Tống gia, yến tiệc đã bắt đầu.

Từng chiếc xe sang dừng ngay ngắn ở cửa, trong đó kém nhất cũng là siêu xe Ferrari mấy trăm vạn.

Thảm Italy màu đỏ tươi, xuyên từ hậu viện yến tiệc qua vài cổng vòm, trải ra tận bên ngoài cửa.

Hai bên thảm là hai đội nữ siêu mẫu mặc lễ phục trễ ngực ngắn tận mông, bất luận là ai đều khiến khí huyết người ta dâng trào.

Không ít người vừa xuống xe thì có nữ nhân viên ra đón, mang theo bọn họ vào trong.

Trang trí xa hoa, cục diện xa hoa, giống như tập hợp đống sao ở LHP Cannes, vô cùng náo nhiệt.

- Thấy không, đây là yến tiệc của Tống gia, biết người kia không?

Viên Cự Môn chỉ người đàn ông trung niên mới vào cửa nói.

- Ông ta là ai?

Mạc Phàm cười nhạt hỏi.

- Cảng đốc tiền nhiệm Cát Văn Hiên ở Hồng Kông.

Viên Cự Môn cười to nói.

Hồng Kông vì lịch sử, tuyệt đối là một trong những thành phố phức tạp nhất Hoa Hạ.

Người có thể trở thành Cảng đốc, đều là người đức cao vọng trọng nhất ở Hồng Kông.

Người như vậy cũng phải nể mặt Tống gia, tham gia yến tiệc của Tống gia.

- Chắc là cậu cũng không biết người kia.

Viên Cự Môn chỉ một người đàn ông trung niên vẻ mặt lãnh khốc vừa ra khỏi xe, hỏi.

- Quả thật tôi không biết.

Mạc Phàm gật đầu không phủ nhận.

- Ông ta tên là Trần Chí Hoa, lão đại Long Bang xã đoàn lớn nhất ở Hồng Kông trước đây, hiện giờ là chủ tịch tập đoàn Long Hoa, ở Hồng Kông, cho dù bây giờ có người nhắc tới tên Trần Chí Hoa, đứa bé lập tức không dám khóc nữa.

Viên Cự Môn giải thích.

Một người có thể khiến đứa bé Hồng Kông bị dọa thành như vậy, đủ để thấy đáng sợ biết bao nhiêu.

Nhưng Trần Chí Hoa cũng là một trong những khách của Tống gia, Trần Chí Hoa dám gây chuyện ở những nơi khác trong Hồng Kông, nhưng tuyệt đối không dám gây sự ở đây.

- Đúng rồi, lần trước Trần Chí Hoa bắt nạt một nữ giúp việc của Tống gia ở Tống gia, bị Tống gia ném ra ngoài, sau đó Trần Chí Hoa dẫn theo 99 anh em quỳ 7 ngày 7 đêm trước cửa Tống gia, chuyện này mới giải quyêt trong hòa bình.

Viên Cự Môn vỗ bả vai Mạc Phàm nói.

Chuyện này được gọi là sự kiện của Trần Chí Hoa, từng huyên náo ồn ào truyền khắp Hồng Kông.

Nghe nói Trần Chí Hoa vì che giấu, tiêu tiền mua mấy tòa soạn báo và truyền thông, lúc này mới mau chóng bình ổn chuyện này.

Có thể ném đại lão xã đoàn lớn nhất Hồng Kông ra ngoài, còn khiến đại lão này quỳ xuống xin lỗi, rốt cuộc Tống gia kh ủng bố biết bao nhiêu thì không cần nói cũng có thể cảm nhận được.

- Cho nên tôi khuyên cậu nên nhớ kỹ những lời tôi nói với cậu trên xe, Mạc đại sư.

Viên Cự Môn cười to nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nở nụ cười như có như không, hất cánh tay Viên Cự Môn để lên vai mình xuống.

- Đợi ông biết tôi là ai, hãy nói những lời này đi.

Viên Cự Môn nói nhiều với hắn như vậy, nếu không phải để hắn sợ Tống gia, thì là để hắn không kiên nhẫn, dẫn tới xung đột với Tống gia.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, cần sợ một Tống gia, cần sợ xung đột với bọn họ sao?

Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể điều khiển Chúng Thần Sơn đáp xuống biệt thự Tống gia, đập nát Tống gia thành bình địa, hoàn toàn không cần nói gì với Tống gia.

Viên Cự Môn nghe thấy lời Mạc Phàm nói, khẽ nâng mí mắt.

Tươi cười trên mặt càng đậm hơn, giống như nghe được truyện cười.

- Ôi, cậu là ai, cậu đừng nói với tôi cậu thật sự là Mạc Phàm đấy nhé, có cần tôi báo việc này cho Tống Thiên Dưỡng không, nếu ông ta biết cậu là Mạc đại sư, chắc chắn sẽ tự mình đi ra nghênh đón.

- Ông nói với Tống Thiên Dưỡng hay không là chuyện của ông, nhưng tôi muốn nói với ông một chuyện, bọn họ là ai đều không quan trọng, nhớ kỹ ông là ai, nếu không hối hận cũng không thể làm gì được.

Mạc Phàm lắc đầu cười, khinh thường nói.

Viên Cự Môn như vậy, nếu ông ta không phải cậu của Tiểu Tuyết, một ý niệm trong đầu hắn đã khiến ông ta không nói nên lời rồi.

- Cậu!

Viên Cự Môn nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc bén.

- Ông muốn nói gì?

Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén tỏa ra, nhìn chằm chằm Viên Cự Môn lạnh giọng hỏi.

Viên Cự Môn bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy lạnh lẽo chạy từ sống lưng lên trán, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Mạc Phàm không nhiều tuổi, nhưng ông ta có cảm giác chỉ cần ông ta dám mở miệng, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Thân là người Viên gia phong thủy huyền học, ông ta tin tưởng không nghi ngờ chuyện này.

- Tiểu Tuyết, đây là bạn cháu đấy, không biết lớn nhỏ, vậy mà dám uy hiếp tôi.

Viên Cự Môn quát Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết nhíu mày, vừa định xin lỗi thì hai người đi tới.

- Hai vị là Bạch tiểu thư và người của Mạc gia đúng không, chủ nhân chúng tôi bảo hai người chúng tôi ở đây đợi hai vị, đã bắt đầu yến tiệc, có thể cho phép tôi dẫn hai người qua không?

Một mỹ nữ trong đó cung kính nói.

- Cậu, chúng cháu đi vào trước, lát nữa sẽ gặp mọi người ở bên trong.

Tiểu Tuyết không có ý xin lỗi Viên Cự Môn, nói.

Nói xong cô và Mạc Phàm đi theo hai người kia, đi vào trong biệt thự.

Viên Cự Môn nhíu chặt mày, lửa giận trong mắt thiêu đốt hừng hực, một quyền đánh lên xe Lincoln.

“Rầm” một tiếng, xe bị lõm xuống một mảng.

Ông ta vừa định đánh quyền thứ hai, một giọng nói thanh thúy truyền từ bên cạnh đến.

- Chú hai, chú cần gì phải tức như vậy với một hạ nhân của Mạc gia, hơn nữa cậu ta càng như vậy, khả năng lát nữa gặp chuyện không may sẽ càng cao hơn.

Viên Cự Môn khẽ nhướn mày, nhìn người vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Viên Thiên Tâm.

Viên Thiên Tâm đổi trang phục thoải mái, mặc chiếc váy dài màu đen, cả người như mân côi đen trong đêm, trong quyến rũ có cao quý.

- Thiên Tâm, sao cháu lại ở đây?

Viên Cự Môn nhíu mày hỏi.

Viên Thiên Tâm không được Tống gia mời, nếu không bọn họ đã cùng tới Tống gia.

- Gia Tuấn có một số việc cần cháu giúp, cho nên bảo cháu đến đây.

Viên Thiên Tâm cười mỉa nói.

- Có một số việc, không phải là?

Viên Cự Môn nhướn mày, cười hỏi.

Tống Gia Tuấn mời Viên Thiên Tâm đ ến, có thể là chuyện gì, chắc chắn là vì chuyện Mạc Phàm.

- Chú hai, chú cứ yên tâm đi, chỉ cần tên tiểu tử kia vào cửa Tống gia, cậu ta sẽ càng thảm hơn Trần Chí Hoa năm đó.

Viên Thiên Tâm cười nói.

- A…. Thảm hơn thế nào?

Viên Cự Môn đầy hứng thú nói.

Tiểu tử này khiến hai nhà Viên Tống mất mặt ở Viên gia, ở đây cũng không để ông ta vào mắt, ông ta đã sớm ước gì có thể khiến Mạc Phàm mất mặt.

- Chuyện này thì đợi lát nữa sẽ biết, chúng ta đi vào trước đi, chú hai. Khác với biệt thự Viên gia, biệt thự Tống gia được trang trí theo phong cách Châu Âu.

Nếu biệt thự Viên gia giống khu trồng cây cảnh ở Giang Nam, vậy biệt thự Tống gia là hoàng cung Châu Âu, Viên gia chỉ là giống, Tống gia thật sự là hoàng cung.

Bởi vì nghe nói trước khi biệt thự này đến tay Tống gia, thì là nơi ở của huyết mạch hoàng gia Anh quốc.

Khi xe chở Mạc Phàm và Tiểu Tuyết dừng trước cửa Tống gia, yến tiệc đã bắt đầu.

Từng chiếc xe sang dừng ngay ngắn ở cửa, trong đó kém nhất cũng là siêu xe Ferrari mấy trăm vạn.

Thảm Italy màu đỏ tươi, xuyên từ hậu viện yến tiệc qua vài cổng vòm, trải ra tận bên ngoài cửa.

Hai bên thảm là hai đội nữ siêu mẫu mặc lễ phục trễ ngực ngắn tận mông, bất luận là ai đều khiến khí huyết người ta dâng trào.

Không ít người vừa xuống xe thì có nữ nhân viên ra đón, mang theo bọn họ vào trong.

Trang trí xa hoa, cục diện xa hoa, giống như tập hợp đống sao ở LHP Cannes, vô cùng náo nhiệt.

- Thấy không, đây là yến tiệc của Tống gia, biết người kia không?

Viên Cự Môn chỉ người đàn ông trung niên mới vào cửa nói.

- Ông ta là ai?

Mạc Phàm cười nhạt hỏi.

- Cảng đốc tiền nhiệm Cát Văn Hiên ở Hồng Kông.

Viên Cự Môn cười to nói.

Hồng Kông vì lịch sử, tuyệt đối là một trong những thành phố phức tạp nhất Hoa Hạ.

Người có thể trở thành Cảng đốc, đều là người đức cao vọng trọng nhất ở Hồng Kông.

Người như vậy cũng phải nể mặt Tống gia, tham gia yến tiệc của Tống gia.

- Chắc là cậu cũng không biết người kia.

Viên Cự Môn chỉ một người đàn ông trung niên vẻ mặt lãnh khốc vừa ra khỏi xe, hỏi.

- Quả thật tôi không biết.

Mạc Phàm gật đầu không phủ nhận.

- Ông ta tên là Trần Chí Hoa, lão đại Long Bang xã đoàn lớn nhất ở Hồng Kông trước đây, hiện giờ là chủ tịch tập đoàn Long Hoa, ở Hồng Kông, cho dù bây giờ có người nhắc tới tên Trần Chí Hoa, đứa bé lập tức không dám khóc nữa.

Viên Cự Môn giải thích.

Một người có thể khiến đứa bé Hồng Kông bị dọa thành như vậy, đủ để thấy đáng sợ biết bao nhiêu.

Nhưng Trần Chí Hoa cũng là một trong những khách của Tống gia, Trần Chí Hoa dám gây chuyện ở những nơi khác trong Hồng Kông, nhưng tuyệt đối không dám gây sự ở đây.

- Đúng rồi, lần trước Trần Chí Hoa bắt nạt một nữ giúp việc của Tống gia ở Tống gia, bị Tống gia ném ra ngoài, sau đó Trần Chí Hoa dẫn theo 99 anh em quỳ 7 ngày 7 đêm trước cửa Tống gia, chuyện này mới giải quyêt trong hòa bình.

Viên Cự Môn vỗ bả vai Mạc Phàm nói.

Chuyện này được gọi là sự kiện của Trần Chí Hoa, từng huyên náo ồn ào truyền khắp Hồng Kông.

Nghe nói Trần Chí Hoa vì che giấu, tiêu tiền mua mấy tòa soạn báo và truyền thông, lúc này mới mau chóng bình ổn chuyện này.

Có thể ném đại lão xã đoàn lớn nhất Hồng Kông ra ngoài, còn khiến đại lão này quỳ xuống xin lỗi, rốt cuộc Tống gia kh ủng bố biết bao nhiêu thì không cần nói cũng có thể cảm nhận được.

- Cho nên tôi khuyên cậu nên nhớ kỹ những lời tôi nói với cậu trên xe, Mạc đại sư.

Viên Cự Môn cười to nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nở nụ cười như có như không, hất cánh tay Viên Cự Môn để lên vai mình xuống.

- Đợi ông biết tôi là ai, hãy nói những lời này đi.

Viên Cự Môn nói nhiều với hắn như vậy, nếu không phải để hắn sợ Tống gia, thì là để hắn không kiên nhẫn, dẫn tới xung đột với Tống gia.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, cần sợ một Tống gia, cần sợ xung đột với bọn họ sao?

Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể điều khiển Chúng Thần Sơn đáp xuống biệt thự Tống gia, đập nát Tống gia thành bình địa, hoàn toàn không cần nói gì với Tống gia.

Viên Cự Môn nghe thấy lời Mạc Phàm nói, khẽ nâng mí mắt.

Tươi cười trên mặt càng đậm hơn, giống như nghe được truyện cười.

- Ôi, cậu là ai, cậu đừng nói với tôi cậu thật sự là Mạc Phàm đấy nhé, có cần tôi báo việc này cho Tống Thiên Dưỡng không, nếu ông ta biết cậu là Mạc đại sư, chắc chắn sẽ tự mình đi ra nghênh đón.

- Ông nói với Tống Thiên Dưỡng hay không là chuyện của ông, nhưng tôi muốn nói với ông một chuyện, bọn họ là ai đều không quan trọng, nhớ kỹ ông là ai, nếu không hối hận cũng không thể làm gì được.

Mạc Phàm lắc đầu cười, khinh thường nói.

Viên Cự Môn như vậy, nếu ông ta không phải cậu của Tiểu Tuyết, một ý niệm trong đầu hắn đã khiến ông ta không nói nên lời rồi.

- Cậu!

Viên Cự Môn nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc bén.

- Ông muốn nói gì?

Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén tỏa ra, nhìn chằm chằm Viên Cự Môn lạnh giọng hỏi.

Viên Cự Môn bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy lạnh lẽo chạy từ sống lưng lên trán, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Mạc Phàm không nhiều tuổi, nhưng ông ta có cảm giác chỉ cần ông ta dám mở miệng, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Thân là người Viên gia phong thủy huyền học, ông ta tin tưởng không nghi ngờ chuyện này.

- Tiểu Tuyết, đây là bạn cháu đấy, không biết lớn nhỏ, vậy mà dám uy hiếp tôi.

Viên Cự Môn quát Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết nhíu mày, vừa định xin lỗi thì hai người đi tới.

- Hai vị là Bạch tiểu thư và người của Mạc gia đúng không, chủ nhân chúng tôi bảo hai người chúng tôi ở đây đợi hai vị, đã bắt đầu yến tiệc, có thể cho phép tôi dẫn hai người qua không?

Một mỹ nữ trong đó cung kính nói.

- Cậu, chúng cháu đi vào trước, lát nữa sẽ gặp mọi người ở bên trong.

Tiểu Tuyết không có ý xin lỗi Viên Cự Môn, nói.

Nói xong cô và Mạc Phàm đi theo hai người kia, đi vào trong biệt thự.

Viên Cự Môn nhíu chặt mày, lửa giận trong mắt thiêu đốt hừng hực, một quyền đánh lên xe Lincoln.

“Rầm” một tiếng, xe bị lõm xuống một mảng.

Ông ta vừa định đánh quyền thứ hai, một giọng nói thanh thúy truyền từ bên cạnh đến.

- Chú hai, chú cần gì phải tức như vậy với một hạ nhân của Mạc gia, hơn nữa cậu ta càng như vậy, khả năng lát nữa gặp chuyện không may sẽ càng cao hơn.

Viên Cự Môn khẽ nhướn mày, nhìn người vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Viên Thiên Tâm.

Viên Thiên Tâm đổi trang phục thoải mái, mặc chiếc váy dài màu đen, cả người như mân côi đen trong đêm, trong quyến rũ có cao quý.

- Thiên Tâm, sao cháu lại ở đây?

Viên Cự Môn nhíu mày hỏi.

Viên Thiên Tâm không được Tống gia mời, nếu không bọn họ đã cùng tới Tống gia.

- Gia Tuấn có một số việc cần cháu giúp, cho nên bảo cháu đến đây.

Viên Thiên Tâm cười mỉa nói.

- Có một số việc, không phải là?

Viên Cự Môn nhướn mày, cười hỏi.

Tống Gia Tuấn mời Viên Thiên Tâm đ ến, có thể là chuyện gì, chắc chắn là vì chuyện Mạc Phàm.

- Chú hai, chú cứ yên tâm đi, chỉ cần tên tiểu tử kia vào cửa Tống gia, cậu ta sẽ càng thảm hơn Trần Chí Hoa năm đó.

Viên Thiên Tâm cười nói.

- A…. Thảm hơn thế nào?

Viên Cự Môn đầy hứng thú nói.

Tiểu tử này khiến hai nhà Viên Tống mất mặt ở Viên gia, ở đây cũng không để ông ta vào mắt, ông ta đã sớm ước gì có thể khiến Mạc Phàm mất mặt.

- Chuyện này thì đợi lát nữa sẽ biết, chúng ta đi vào trước đi, chú hai.