Biệt thự Viên gia, trong một biệt viện yên tĩnh.
Biệt viện không rộng lắm, chỉ hơn một trăm mét vuông, nhưng trang trí vô cùng rực rỡ.
Bốn phía không chỉ có đủ loại hoa cỏ, bên trong nước chảy vờn quanh, cầu nhỏ lồi ra, bên trong giống như ngự hoa viên, nơi này là nơi mẹ Tiểu Tuyết từng ở trước đây.
Lúc này Tiểu Tuyết nép vào lòng Mạc Phàm, đứng dưới một lương đình.
- Cảm ơn anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Tiểu Tuyết giống như con mèo nhỏ trốn trong lòng Mạc Phàm, nói.
Cô biết Mạc Phàm chuẩn bị sính lễ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm vì lấy lòng Viên gia mà có cả thần khí và công pháp.
- Anh cảm thấy còn quá ít.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Những món đồ này là thứ tốt nhất hắn có thể lấy ra, nhưng còn kém rất nhiều so với kiếp trước khi hắn ở Tu Chân giới.
- Còn quá ít sao?
Trên mặt Tiểu Tuyết lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lông mày hơi nhăn lại, cắn lên tay Mạc Phàm.
Những sính lễ này phóng nhãn toàn bộ thế giới, không có mấy người có thể lấy được, cho dù lấy ra được cũng chưa chắc sẽ lấy ra.
Vậy mà Mạc Phàm nói còn quá ít, quả thực là đáng ghét.
Mạc Phàm lắc đầu cười, mặc Tiểu Tuyết cắn loạn trên người hắn.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tuyết chỉnh mái tóc hơi loạn rời khỏi lòng Mạc Phàm.
- Đúng rồi, buổi tối chúng ta sẽ đến Tống gia sao?
Tiểu Tuyết hỏi.
Tống Thiên Dưỡng nổi giận đùng đùng rời đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy phẫn nộ trên mặt ông ta, cuối cùng Tống Thiên Dưỡng còn mời bọn họ tham gia yến hội của Tống gia, chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Đi, vì sao lại không đi?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nói.
Tống gia đặt sính lễ với Viên gia, chắc chắn không phải đơn giản là có ý đồ với Tiểu Tuyết.
Nếu Tống gia mời bọn họ qua, đương nhiên phải nhanh chân đi xem trong hồ lô của Tống gia có thứ gì.
- Như vậy không được tốt lắm đâu?
Tiểu Tuyết lo lắng nói.
Dù sao Hồng Kông không phải Tokyo, Mạc Phàm có thể đại khai sát giới ở Tokyo, nhưng không thể ở Hoa Hạ.
- Có anh ở đây, em cứ yên tâm đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, không để tiệc tối của Tống gia vào mắt.
Tiểu Tuyết nhíu mày, cũng không nói gì thêm, nhưng trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Tống gia có lực ảnh hướng rất lớn ở Hồng Kông, không phải vài kiện sính lễ là có tác dụng.
Cô nhớ từng có mấy gia tộc trêu tức Tống gia, chỉ một câu của Tống gia đã khiến cả Hồng Kông rung chuyển.
Không chỉ cổ phiếu giảm mạnh, giá hàng hóa tăng cao trong phạm vi rộng, còn có vô số người ngã xuống, gần như tương đương với khủng hoảng nền kinh tế nhỏ, khiến mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng do Cảng đốc ra mặt đến Tống gia thuyết khách, mới giải quyết được chuyện này.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, chỉ nhìn thoáng qua phía Tống gia mà Lưu Nguyệt Như nói lúc trước, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Nhìn xem Tống gia muốn làm gì.
…
Đám Mạc Phàm ăn uống ở biệt viện, nghỉ ngơi nhoáng một cái đã hết buổi chiều.
Thẳng đến tối, một chiếc xe Lincoln chở Viên Cự Môn tới cửa, mang Mạc Phàm và Tiểu Tuyết đến Tống gia.
Xe mới rời khỏi cửa lớn Viên gia, Viên Cự Môn liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Tiểu Tuyết qua cửa kính xe, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Hai người theo tôi tới Tống gia, cho nên tôi phải nhắc nhở hai người một chút, ở Tống gia không thể làm bừa như ở Viên gia, ở Viên gia chúng tôi cho dù xảy ra chuyện gì, nể mặt Viên gia chúng tôi Tống Thiên Dưỡng sẽ không quá so đo với hai người, nhưng ở Tống gia, cho dù ông ngoại Tiểu Tuyết có ở đó, chưa chắc Tống Thiên Dưỡng đã nể tình, nhất là khi hôm nay hai người đã đắc tội Tống Thiên Dưỡng, cho nên hai người đến Tống gia phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng gây chuyện thị phi, nếu không cho dù có tôi cũng không giúp được hai người.
Viên Cự Môn giả mù sa mưa nói, dáng vẻ giống như thật sự suy nghĩ cho Mạc Phàm và Tiểu Tuyết.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, không để ý đến Viên Cự Môn.
Trái lại Tiểu Tuyết khẽ gật đầu.
- Cháu biết rồi cậu.
Viên Cự Môn thấy Mạc Phàm không để ý đến ông ta, không chỉ không tức giận, trái lại còn cười nham hiểm.
Cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chắc chắn Tống gia muốn báo thù mới mời Mạc Phàm đi.
Tốt nhất là Mạc Phàm đừng làm theo lời ông ta nói, như vậy ông ta có thể thấy Mạc Phàm mất mặt ở Tống gia, bị người Tống gia giẫm dưới chân.
Không biết người Tống gia sẽ đối phó tiểu tử này thế nào?
- Đúng rồi, Tiểu Tuyết, hôm nay luôn bận rộn, cháu còn chưa giới thiệu anh bạn ở bên cạnh cháu đâu, cậu ta là ai thế, có chức vị gì ở Mạc gia?
Viên Cự Môn tò mò hỏi.
Mạc Phàm tuyệt đối là địa vị nhất trong ba người Mạc gia, ngay cả Tiểu Tuyết cũng giống như nghe lời cậu ta, nhưng đến bây giờ ông ta còn chưa biết tên Mạc Phàm.
- Anh ấy sao?
Tiểu Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt xuất hiện nghi vấn.
- Tôi tên là Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Viên Cự Môn hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu cười.
Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng theo ông ta biết Mạc Phàm không nhiều tuổi, chưa qua 20 tuổi, nhưng Mạc Phàm ngồi trên xe ông ta chỉ có tuổi là tương đương với Mạc Phàm trong truyền thuyết, phương diện khác thì không có một điểm tương tự.
Mạc Phàm trong truyền thuyết mặc đồ trắng, tóc dài xõa vai, dáng vẻ thế ngoại tiên nhân.
Nhìn tiểu tử này xem, nếu không phải ngồi trên xe Viên gia bọn họ, chỉ sợ bảo vệ canh cửa Tống gia sẽ không để cậu ta đi vào.
Một tên tiểu tử như vậy, chỉ có thể có quan hệ với Mạc gia, vậy mà dám nói mình là Mạc Phàm.
Cậu ta nghĩ ông ta ăn cơm mấy chục năm là kẻ ngốc, giở mánh khóe này với ông ta, lừa gạt cái quỷ ấy?
- Cậu là Mạc Phàm, vậy tôi là sư phụ của Mạc Phàm.
Viên Cự Môn cười to nói.
Không chỉ ông ta nở nụ cười, những người Viên gia khác ở trên xe cũng bắt đầu cười theo.
- Cậu, anh ấy thật sự…
Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
- Là Mạc Phàm Mạc đại sư Giang Nam đúng không, tôi biết rồi, không ngờ Mạc đại sư lại đích thân tới Viên gia chúng tôi, đúng là vẻ vang cho Viên gia tôi quá!
Viên Cự Môn ra vẻ tin, trong mắt tràn đầy trêu tức.
Mạc Phàm lắc đầu, vốn dĩ không để ở trong lòng, cho nên không phản bác.
Mạc Phàm hàng thật giá thật ngồi cùng một xe với bọn họ, bọn họ lại không biết, nói nhiều với bọn họ cũng không có tác dụng gì.
Người tin sẽ không nghi ngờ, người nghi ngờ sẽ không tin.
Tiểu Tuyết thấy Viên Cự Môn không tin, cũng chẳng muốn cãi lại.
- Đúng rồi, cậu, bây giờ ông ngoại ở đâu, sao cháu không thấy ông ngoại?
Lần này cô tới chủ yếu là vì lão gia tử Viên gia tự tay viết thư mới đến, nhưng lúc chiều cô đến biệt viện của lão gia tử Viên gia vấn an, mới biết Viên lão gia tử không ở trong biệt thự.
- Ông ngoại cháu có việc nên ở bên ngoài, nhưng sẽ quay về nhanh thôi.
Viên Cự Môn hơi nhếch miệng, cười quỷ dị nói.
- Lá thư này là?
Tiểu Tuyết hỏi.
- Đợi ông ngoại cháu quay về, cháu sẽ biết, cụ thể là ai viết thư tôi không rõ lắm, dù sao tôi không phải là gia chủ Viên gia.
Tiểu Tuyết thấy Viên Cự Môn không muốn trả lời, cô không cố gắng hỏi nữa, nhìn bên ngoài cửa xe.
Biệt thự Tống gia cách Viên gia không xa, chỉ trong phút chốc đã đến trước biệt thự Tống gia. Biệt thự Viên gia, trong một biệt viện yên tĩnh.
Biệt viện không rộng lắm, chỉ hơn một trăm mét vuông, nhưng trang trí vô cùng rực rỡ.
Bốn phía không chỉ có đủ loại hoa cỏ, bên trong nước chảy vờn quanh, cầu nhỏ lồi ra, bên trong giống như ngự hoa viên, nơi này là nơi mẹ Tiểu Tuyết từng ở trước đây.
Lúc này Tiểu Tuyết nép vào lòng Mạc Phàm, đứng dưới một lương đình.
- Cảm ơn anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Tiểu Tuyết giống như con mèo nhỏ trốn trong lòng Mạc Phàm, nói.
Cô biết Mạc Phàm chuẩn bị sính lễ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm vì lấy lòng Viên gia mà có cả thần khí và công pháp.
- Anh cảm thấy còn quá ít.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Những món đồ này là thứ tốt nhất hắn có thể lấy ra, nhưng còn kém rất nhiều so với kiếp trước khi hắn ở Tu Chân giới.
- Còn quá ít sao?
Trên mặt Tiểu Tuyết lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lông mày hơi nhăn lại, cắn lên tay Mạc Phàm.
Những sính lễ này phóng nhãn toàn bộ thế giới, không có mấy người có thể lấy được, cho dù lấy ra được cũng chưa chắc sẽ lấy ra.
Vậy mà Mạc Phàm nói còn quá ít, quả thực là đáng ghét.
Mạc Phàm lắc đầu cười, mặc Tiểu Tuyết cắn loạn trên người hắn.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tuyết chỉnh mái tóc hơi loạn rời khỏi lòng Mạc Phàm.
- Đúng rồi, buổi tối chúng ta sẽ đến Tống gia sao?
Tiểu Tuyết hỏi.
Tống Thiên Dưỡng nổi giận đùng đùng rời đi, tất cả mọi người đều nhìn thấy phẫn nộ trên mặt ông ta, cuối cùng Tống Thiên Dưỡng còn mời bọn họ tham gia yến hội của Tống gia, chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Đi, vì sao lại không đi?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nói.
Tống gia đặt sính lễ với Viên gia, chắc chắn không phải đơn giản là có ý đồ với Tiểu Tuyết.
Nếu Tống gia mời bọn họ qua, đương nhiên phải nhanh chân đi xem trong hồ lô của Tống gia có thứ gì.
- Như vậy không được tốt lắm đâu?
Tiểu Tuyết lo lắng nói.
Dù sao Hồng Kông không phải Tokyo, Mạc Phàm có thể đại khai sát giới ở Tokyo, nhưng không thể ở Hoa Hạ.
- Có anh ở đây, em cứ yên tâm đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, không để tiệc tối của Tống gia vào mắt.
Tiểu Tuyết nhíu mày, cũng không nói gì thêm, nhưng trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Tống gia có lực ảnh hướng rất lớn ở Hồng Kông, không phải vài kiện sính lễ là có tác dụng.
Cô nhớ từng có mấy gia tộc trêu tức Tống gia, chỉ một câu của Tống gia đã khiến cả Hồng Kông rung chuyển.
Không chỉ cổ phiếu giảm mạnh, giá hàng hóa tăng cao trong phạm vi rộng, còn có vô số người ngã xuống, gần như tương đương với khủng hoảng nền kinh tế nhỏ, khiến mọi thứ vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng do Cảng đốc ra mặt đến Tống gia thuyết khách, mới giải quyết được chuyện này.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, chỉ nhìn thoáng qua phía Tống gia mà Lưu Nguyệt Như nói lúc trước, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Nhìn xem Tống gia muốn làm gì.
…
Đám Mạc Phàm ăn uống ở biệt viện, nghỉ ngơi nhoáng một cái đã hết buổi chiều.
Thẳng đến tối, một chiếc xe Lincoln chở Viên Cự Môn tới cửa, mang Mạc Phàm và Tiểu Tuyết đến Tống gia.
Xe mới rời khỏi cửa lớn Viên gia, Viên Cự Môn liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Tiểu Tuyết qua cửa kính xe, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Hai người theo tôi tới Tống gia, cho nên tôi phải nhắc nhở hai người một chút, ở Tống gia không thể làm bừa như ở Viên gia, ở Viên gia chúng tôi cho dù xảy ra chuyện gì, nể mặt Viên gia chúng tôi Tống Thiên Dưỡng sẽ không quá so đo với hai người, nhưng ở Tống gia, cho dù ông ngoại Tiểu Tuyết có ở đó, chưa chắc Tống Thiên Dưỡng đã nể tình, nhất là khi hôm nay hai người đã đắc tội Tống Thiên Dưỡng, cho nên hai người đến Tống gia phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng gây chuyện thị phi, nếu không cho dù có tôi cũng không giúp được hai người.
Viên Cự Môn giả mù sa mưa nói, dáng vẻ giống như thật sự suy nghĩ cho Mạc Phàm và Tiểu Tuyết.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, không để ý đến Viên Cự Môn.
Trái lại Tiểu Tuyết khẽ gật đầu.
- Cháu biết rồi cậu.
Viên Cự Môn thấy Mạc Phàm không để ý đến ông ta, không chỉ không tức giận, trái lại còn cười nham hiểm.
Cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chắc chắn Tống gia muốn báo thù mới mời Mạc Phàm đi.
Tốt nhất là Mạc Phàm đừng làm theo lời ông ta nói, như vậy ông ta có thể thấy Mạc Phàm mất mặt ở Tống gia, bị người Tống gia giẫm dưới chân.
Không biết người Tống gia sẽ đối phó tiểu tử này thế nào?
- Đúng rồi, Tiểu Tuyết, hôm nay luôn bận rộn, cháu còn chưa giới thiệu anh bạn ở bên cạnh cháu đâu, cậu ta là ai thế, có chức vị gì ở Mạc gia?
Viên Cự Môn tò mò hỏi.
Mạc Phàm tuyệt đối là địa vị nhất trong ba người Mạc gia, ngay cả Tiểu Tuyết cũng giống như nghe lời cậu ta, nhưng đến bây giờ ông ta còn chưa biết tên Mạc Phàm.
- Anh ấy sao?
Tiểu Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt xuất hiện nghi vấn.
- Tôi tên là Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Viên Cự Môn hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu cười.
Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng theo ông ta biết Mạc Phàm không nhiều tuổi, chưa qua 20 tuổi, nhưng Mạc Phàm ngồi trên xe ông ta chỉ có tuổi là tương đương với Mạc Phàm trong truyền thuyết, phương diện khác thì không có một điểm tương tự.
Mạc Phàm trong truyền thuyết mặc đồ trắng, tóc dài xõa vai, dáng vẻ thế ngoại tiên nhân.
Nhìn tiểu tử này xem, nếu không phải ngồi trên xe Viên gia bọn họ, chỉ sợ bảo vệ canh cửa Tống gia sẽ không để cậu ta đi vào.
Một tên tiểu tử như vậy, chỉ có thể có quan hệ với Mạc gia, vậy mà dám nói mình là Mạc Phàm.
Cậu ta nghĩ ông ta ăn cơm mấy chục năm là kẻ ngốc, giở mánh khóe này với ông ta, lừa gạt cái quỷ ấy?
- Cậu là Mạc Phàm, vậy tôi là sư phụ của Mạc Phàm.
Viên Cự Môn cười to nói.
Không chỉ ông ta nở nụ cười, những người Viên gia khác ở trên xe cũng bắt đầu cười theo.
- Cậu, anh ấy thật sự…
Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
- Là Mạc Phàm Mạc đại sư Giang Nam đúng không, tôi biết rồi, không ngờ Mạc đại sư lại đích thân tới Viên gia chúng tôi, đúng là vẻ vang cho Viên gia tôi quá!
Viên Cự Môn ra vẻ tin, trong mắt tràn đầy trêu tức.
Mạc Phàm lắc đầu, vốn dĩ không để ở trong lòng, cho nên không phản bác.
Mạc Phàm hàng thật giá thật ngồi cùng một xe với bọn họ, bọn họ lại không biết, nói nhiều với bọn họ cũng không có tác dụng gì.
Người tin sẽ không nghi ngờ, người nghi ngờ sẽ không tin.
Tiểu Tuyết thấy Viên Cự Môn không tin, cũng chẳng muốn cãi lại.
- Đúng rồi, cậu, bây giờ ông ngoại ở đâu, sao cháu không thấy ông ngoại?
Lần này cô tới chủ yếu là vì lão gia tử Viên gia tự tay viết thư mới đến, nhưng lúc chiều cô đến biệt viện của lão gia tử Viên gia vấn an, mới biết Viên lão gia tử không ở trong biệt thự.
- Ông ngoại cháu có việc nên ở bên ngoài, nhưng sẽ quay về nhanh thôi.
Viên Cự Môn hơi nhếch miệng, cười quỷ dị nói.
- Lá thư này là?
Tiểu Tuyết hỏi.
- Đợi ông ngoại cháu quay về, cháu sẽ biết, cụ thể là ai viết thư tôi không rõ lắm, dù sao tôi không phải là gia chủ Viên gia.
Tiểu Tuyết thấy Viên Cự Môn không muốn trả lời, cô không cố gắng hỏi nữa, nhìn bên ngoài cửa xe.
Biệt thự Tống gia cách Viên gia không xa, chỉ trong phút chốc đã đến trước biệt thự Tống gia.