Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 76




Ngày đại hôn cũng đã đến rất gần, Dạ Trọng Hoa vì phải chuẩn bị rất nhiều việc nên không có chút thời gian bên cạnh Âu Dương Vũ, mỗi ngày đều bận rộn, mà chỉ duy nhất có buổi tối, thời điểm nghỉ ngơi ít ỏi đó hắn thường đến phòng nàng nghỉ ngơi.

Mỗi lần hắn đến, Âu Dương Vũ đều đã muốn đi sâu vào giấc ngủ, cho nên chưa kịp an giấc nồng thì đều bị tên nam nhân này đánh thức, phá hỏng giấc ngủ của nàng, nàng cực kì oán giận, lấy tay đẩy từ trong ngực hắn ra: “Dạ Trọng Hoa, chẳng lẽ ngươi không có giường sao, lúc nào cũng đến nằm chung giường với ta vậy. Ngươi thành thói quen rồi đúng không?”

Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy Âu Dương Vũ lúc này với hắn vô cùng thú vị, thanh âm hàm hàm hồ hồ, vẻ mặt mê mang có chút lúng túng, mềm mại nằm trong ngực hắn, chút chống cự của nàng đối với hắn mà nói cũng chỉ đủ gãi ngứa thôi, nàng ngọ nguậy trong ngực hắn khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy. Dạ Trọng Hoa đưa tay nắm nhẹ cằm nàng nâng lên: “Quen rồi. Không bỏ được.”

“...”

“Không ôm Vũ nhi, bổn vương ngủ không được.”

Âu Dương Vũ nghe hắn trêu tức thanh âm, rất muốn đá hắn một cước, nàng nghĩ như thế nào thì liền làm như thế, chỉ có điều ngay khi chân của nàng còn chưa kịp giơ lên thì ngay tức khắc hai chân thon dài rắn chắc của Dạ Trọng Hoa hữu lực kẹp chặt lấy hai chân của nàng, tay vòng qua ôm chặt thắt lưng nàng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng như là đang dỗ dành một đứa trẻ cứng đầu: “Ngoan, đừng lộn xộn nữa!Ngủ!”

Ta lộn xộn?! Rốt cuộc là ai làm phiền ai đây hả! Âu Dương Vũ cảm giác bất đắc dĩ, có điều ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng của hương hoa quỳnh trên người Dạ Trọng Hoa, nàng cảm thấy dễ chịu cũng chậm rãi đi tìm Chu công, giống như nàng cũng càng ngày càng có thói quen dựa dẫm vào hắn, vào từng cái ôm ấp của Dạ Trọng Hoa. Đúng như hắn nói lúc nãy, nếu như hắn không ôm nàng ngủ như thế này, nàng có lẽ cũng không ngủ được.

Âu Dương Vũ sớm mở mắt ra phát hiện khuôn mặt gần trong gang tấc của Dạ Trọng Hoa, hơi thở của hắn thản nhiên phun lên mặt nàng, đột nhiên tim nàng khẽ đập lệch nhịp, nhảy dựng lên. Lúc hắn ngủ không giống với những lúc hắn tỉnh táo bình thường, lãnh ngạo đạm mạc, lúc này hắn ngủ rất an tĩnh, khuôn mặt hắn đã có chút hiền hòa, dễ gần, giống cái một hài tử, khóe môi còn hơi mím lại trông có vài phần đáng yêu.

Chẳng qua mấy ngày gần đây nàng cảm thấy hắn có chút mệt mỏi, trên mặt không khỏi lộ vẻ ảm đạm, nàng phát hiện ra quầng thâm dưới mắt của hắn, trông xám xịt thế kia, sắc mặt có chút tiểu tụy. Âu Dương Vũ kìm lòng không được vươn tay lên xoa nhẹ mi mắt hắn, cúi đầu thở dài.

Dạ Trọng Hoa mí mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong mắt hắn hàm chứa ý cười: “Sao thế, Vũ nhi lo lắng cho Ta sao?”

“Ngươi! Mặt dày!” Âu Dương Vũ định né ra xa hắn một chút thì lại bị Dạ Trọng Hoa gắt gao ôm lại khiến cho nàng một chút cũng không nhúc nhích được, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng hơi khàn khàn có chút không hài lòng: “Vũ nhi không quan tâm Ta?”

Âu Dương Vũ tà tà liếc mắt nhìn Dạ Trọng Hoa một cái: “Nhiều nữ nhân ngoài kia quan tâm lo lắng cho ngươi không kịp kia kìa, ta cần phải lãng phí tâm tư làm gì.”Dạ Trọng Hoa một phen khẽ vuốt ve khuôn mặt Âu Dương Vũ: “Ta có chút nghi ngờ, tâm Vũ nhi có phải làm bằng băng không, để ta xem...”

[Hình...hình tượng...má Dạ huynh ơi...chưa gì thèm thịt ngừ ta rồi]

Âu Dương Vũ nhìn thấy tay của Dạ Trọng Hoa tiến tới trước ngực nàng, đôi mắt nhíu lại, lấy tay đánh bốp lên tay hắn: “Dạ Trọng Hoa!”

Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa khẽ cười, có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Nghe nói gần đây Dạ Phi Hi luôn tìm cách gây khó dễ với ngươi.”

“Hắn! Hừ, hắn chưa có đủ khả năng đâu.” Dạ Trọng Hoa nghe vậy sắc mặt có ti âm trầm, nói: “Hắn ngay cả kiệu hoa cũng đều chuẩn bị giống với chúng ta, bổn vương sao có thể để hắn thực hiện được điều đó.”

Âu Dương Vũ nghe vậy cười khẽ: “Không, cứ để hắn làm như vậy đi.”

Dạ Trọng Hoa nghi hoặc nhìn Âu Dương Vũ, chỉ nghe Âu Dương Vũ khóe môi câu ra một chút châm chọc đến: “Ta muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang âm mưu cái gì.”

Dạ Trọng Hoa cũng không lại hỏi nhiều, chính là nói: “Tùy Vũ nhi.”

Ngày tốt giờ lành đã tới.

Âu Dương Vũ mới sáng sớm đã bị người giục dậy chải tóc trang điểm đủ thứ, nếu như so với lần trước xuất giá ở Âu Dương gia thì lần này công đoạn chuẩn bị khiến nàng mệt mỏi muốn chết.

So với lần trước lần này thì lại càng,,.........

Trên mặt của nàng một lớp trang điểm dày như lớp xi măng trát hết lên mặt nàng, nàng cảm thấy giống với những người múa tuồng trong các vở kịch cổ xưa, đầu nàng được gắn lên biết bao nhiêu là trâm cài quý giá, đến nỗi cái cổ nàng cũng muốn vặn vẹo đi rồi. Trên người nàng mặt một bộ giá y màu đỏ rực, nàng thừa nhận những thứ mà Dạ Trọng Hoa chuẩn bị chu cấp cho nàng quả thực là những món đồ tốt nhất, nhưng bộ giá y này quá phức tạp rồi a, trên mặt ngoài áo được khảm vô số là bảo thạch hoa mỹ. Mặc vào nặng vô cùng. Nếu như là ở Âu Dương gia nàng còn có thể tùy hứng mà ném hết chúng đi, nhưng ở chỗ này lại không thể, chỉ có thể gắng mà chịu đựng. Hiện tại nàng sắp trở thành nhị vương phi, nàng đã là người có thân phận hoàng thất.

Âu Dương Vũ còn đang suy nghĩ khi nào mới có thể chấm dứt mớ bòng bong này, thì từ trong gương đồng phản chiếu một bóng người màu đen từ từ xuất hiện, tiếp đó những nha đầu xung quanh chăm lo nàng đều ngả rạp xuống đất.

Âu Dương Vũ nhìn thấy tình cảnh này lòng chợt hiểu ra, trên người toàn thân toát ra thần thái lạnh như băng, đến rồi...nhanh thật.

Một thanh kiếm sắc nhọn được đặt chính xác lên cần cổ trắng nõn của nàng, âm thanh âm lãnh ở bên tai nàng chậm rãi nói: “Muốn trở thành Nhị vương phi, cũng có bản lĩnh đấy chứ.”

Rồi hắn từ từ lấy một viên thuốc đen thui đưa tới bên môi nàng: “ Tự mình nuốt vào, hay cần ta giúp?”

“Đây là cái gì?” Âu Dương Vũ bình tĩnh cầm lấy, đặt vào trong miệng, ở trước mặt hắn từ từ nuốt xuống.

“Nuốt đi, ngươi sẽ không thể nói chuyện được, cũng càng không thể động đậy.” Tên hắn y nhân càng cười to hơn: “Nhị vương phi, ta cũng bất đắc dĩ làm việc do người khác sai bảo, thực xin lỗi, có điều ngươi an tâm, ngươi vẫn sẽ được gả cho hoàng thất thôi.”Con dâu hoàng gia?

Âu Dương Vũ giờ phút này mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra Tứ vương tử cố tình chuẩn bị kiệu hoa giống với kiệu hoa của Dạ Trọng Hoa, đâu phải là muốn tranh phân cao thấp, mà thâm hiểm hơn là muốn đổi tân nương, ha ha a muốn đổi tân nương sao.

Rốt cuộc ai sẽ mang đến bất ngờ cho ai... còn chưa biết đâu.

Bên cạnh hắc y nam tử còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Âu Dương Vũ cướp đi thanh kiếm trên tay của hắn, sau đó nàng dùng tay cầm của kiếm đánh chuẩn sau gáy hắn, hắn đau đến mức chết đi sống lại, Âu Dương Vũ đã từng được huấn luyện đặc biệt, nên rõ ràng những chuyện ứng phó với những kẻ uy hiếp này là chuyện nhỏ.

Nàng quay lại đạp lên ngực hắn một cước, hắc y nhân ngay lập tức ngã lăn quay ra đất bất tỉnh nhân sự.

Âu Dương Vũ đem viên thuốc nhổ ra khỏi miệng nhét thằng ngay miệng hắn, không thể nói chuyện, không thể cử động, ngươi chịu đựng hết đi.

Âu Dương Vũ quay trở lại ngồi yên tại chỗ, rất nhanh sau đó có hai người rước dâu đi tới, cầm tay Âu Dương Vũ dắt đi ra ngoài, đỡ nàng ngồi vững vàng ở trong kiệu hoa.

Kiệu hoa đi được nửa đường, Âu Dương Vũ lại nghe được một âm thanh kì lạ vang lên, nàng có cảm giác không tốt: “Đằng trước có đoàn người đi lấy nước, kiệu hoa phải dừng lại.”

Sau đó lại có người lên tiếng: “Vậy thì chúng ta thay đổi tuyến đường đi.”

“Vương phi nói, đây là tuyến đường tốt nhất để đi, nhất định không được thay đổi.” Bà mai ngay lập tức nói “Bên kia có một cái đình nhỏ, trước mang vương phi ngồi ở đó nghỉ ngơi đi.”

Âu Dương Vũ bị bà mai nâng từ trong kiệu đi ra, nắm tay dắt về phía mái đình phía trước từ từ ngồi xuống, bà mai liền lấy tấm khăn voan trên đầu của nàng ra xuống rồi nói: “Vương phi, người vẫn nên hít thở không khí trong lành một chút đi.”

Âu Dương Vũ làm bộ không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích, đưa đôi mắt oán giận nhìn nàng, đôi mắt kia lạnh như băng khiến cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương.

Bà mai nhất thời cúi đầu, thấp giọng nói: “Vương phi người trước hết là ngồi ở trong này một lát, Tứ vương phi cũng sắp tới, hai người ở lại cùng nhau tâm, sau đó nô tỳ sẽ dìu vương phi trở về.”

Nói xong liền đi ra đình

Âu Dương Vũ lúc này mới phát hiện Lý Vân Phỉ cũng ngồi ở trong đình, nàng tao nhã ngồi một bên, giống như đang thưởng thức cảnh đẹp, khuôn mặt của nàng tinh xảo nùng trang, nàng nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, trên mặt mang theo chút ý cười quái dị, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ: “Kiệu hoa của Vân Phỉ ở phía trước vừa rồi cũng vừa đến chỗ này thì lại gặp phải tình cảnh này, nhị tẩu a... hôm nay Nhị tẩu với Vân Phỉ đều bị như vậy? Thật là trùng hợp a.”

Âu Dương Vũ chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói một lời, thấy khăn voan của Lý Vân Phỉ vắt ở một bên lan can. Lý Vân Phỉ đưa ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm khăn voan hồng của Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ bên môi kéo ra ý cười yếu ớt.Lý Vân Phỉ chậm rãi đưa cánh tay của mình ra hướng về phía chiếc khăn voan hồng của Âu Dương Vũ là chụp lấy, Âu Dương Vũ khóe môi liền thản nhiên cười, À, ngươi muốn đổi sao? Ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.

Lý Vân Phỉ mắt thấy khăn voan của chính mình kia đang định xoay người đi đổi thì Âu Dương Vũ lại đột nhiên đứng lên, đón nhận lấy ánh mắt không thể tin được của Lý Vân Phỉ, chậm rãi đi đến giữ lấy tay nàng: “Ngươi thích Dạ Trọng Hoa?”

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Vân Phỉ, môi vẽ ra ý cười không thôi, không nhẹ cũng không nặng, hỏi một câu nhưng lại mang ý khẳng định.

Lý Vân Phỉ bày ra biểu tình như vừa nhìn thấy quỷ, nàng chẳng phải vừa thấy Âu Dương Vũ bất động không nói được gì sao, hôm nay chẳng phải nàng đã bị mình khống chế rồi sao, nhưng hôm nay! Nhưng mọi chuyện sao lại..như vậy!

Âu Dương Vũ thở dài một hơi, nhìn về phía Lý Vân Phỉ nói: “Tam tiểu thư của Lý gia quả nhiên tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, hẳn có rất nhiều nam nhân sẽ chết mê chết mệt vì ngươi, Tứ hoàng tử hẳn cũng không ngoại lệ, chắc chắn sẽ yêu chết gương mặt này của ngươi!”

Âu Dương Vũ tiếp tục nói:“Có điều a, Trọng Hoa sẽ không bao giờ thích ngươi, bởi vì trong lòng hắn chỉ có mỗi mình ta.”

Lý Vân Phỉ tức giận đến cực điểm, mặt mày đều biến sắc, nàng phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Vũ: “Tiện nhân!”

“Ai là tiện nhân, ngươi đứng đây nói chuyện cùng với tiện nhân như ta hẳn ngươi cũng không thanh cao gì!” Âu Dương Vũ cười khinh bỉ nhìn Lý Vân Phỉ, “Ít nhất ta sẽ giấu đi hận ý của mình không để cho đối thủ biết, còn ngươi xem, ngay cả việc muốn hãm hại ta đều ghi hết lên mặt ngươi kìa! Ai là tiện nhân tự ngươi cũng biết rõ!”

Chưa từng có kẻ nào dám nói với nàng những lời như vậy!

Lý Vân Phỉ nhìn khuôn mặt của Âu Dương Vũ lúc này chỉ hận không thể đến tát nàng một cái cho bõ tức. Có điều kế hoạch hôm nay đã thất bại, như vậy nàng phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch thứ hai. Nàng đột nhiên lộ ra thần sắc đau thương: “Nhị tẩu, từ nay về sau chúng ta đều là người một nhà, chúng ta sẽ cùng nhau sống tốt”

Lý Vân Phỉ đột nhiên liền hướng về phía Âu Dương Vũ định nắm lấy tay nàng nhưng động tác của Âu Dương Vũ lại nhanh hơn so với Lý Vân Phỉ nhanh chóng bắt lấy tay nàng, khóe mắt chợt lóe lên, tay của Lý Vân Phỉ cư nhiên bị Âu Dương Vũ giơ lên, đầu ngón tay của Âu Dương Vũ rõ ràng đang giấu một cây kim châm nhỏ, đương nhiên cây kim châm đó không phải là kim châm bình thường rồi. Âu Dương Vũ thấy Lý Vân Phỉ còn chưa kịp phản ứng cho nên nàng nhanh chóng đem lấy cây kim châm đâm vào người Lý Vân Phỉ: “Muội muội nếu muốn như vậy, ta cũng không thể nào đành lòng từ chối a!”

Lý Vân Phỉ cứng đờ, một cảm giác tê dại quét qua người nàng, thân thể của nàng không thể nhúc nhích được nữa, cũng không thể phát ra tiếng.

Âu Dương Vũ kéo nàng ngồi xuống chỗ vừa rồi nàng ngồi, đem khăn voan của nàng ta đội lên đầu Lý Vân Phỉ.

Sau đó lại cầm khăn voan của chính mình đội lên. Vì cả hai người cùng đều mặc giá y giống nhau chỉ có duy nhất có một thứ không giống đó chính là khăn voan, khăn của Âu Dương Vũ là rồng bay phượng múa, của Lý Vân Phỉ là long phượng trình tường. Lý Vân Phỉ vốn định âm mưu hôm nay sẽ đổi lấy khăn voan của nàng nhưng không may lại bị Âu Dương Vũ nàng làm phá sản hết mọi kế hoạch.

Đang nghĩ thì liền nghe tiếng của bà mai xa xa vọng lại: “Hai vị vương phi, có thể lên kiệu được rồi!”

Nói xong liền đi về phía bên này.

Âu Dương Vũ nhẹ nhàng cầm khăn voan trong tay, cố ý giật giật.

Bà mai khi bước vào đình thì thấy hai vị vương phi đã đội khăn voan lên, nhớ lại những lời dặn dò của Tứ vương phi lúc trước, chỉ cần nhìn thấy khăn voan long phượng trình tường thì nay lập tức mang lên kiệu hoa của Tứ hoàng tử, chính là người ngồi im bất động kia, xác định chắc chắn đó là Âu Dương Vũ không thể nghi ngờ. Bà mai nghĩ mọi chuyện đã được sắp đặt đâu đó xong xuôi, nếu như thành công nàng có thể nhận được một khoản tiền lớn đủ để an ổn cả đời, nghĩ đến điều đó trong lòng bà mai vô cùng cao hứng. Nghĩ như thế, nàng liền đưa người lên kiệu sau đó hô lên: “Khởi kiệu!”

Kiệu hoa chậm rãi nâng lên, Âu Dương Vũ bên dưới tấm khăn voan hồng rồng bay phượng múa kia lặng lẽ cười: “Dạ Phi Hi, ta hôm nay tốt bụng một chút đem Lý Vân Phỉ trả lại cho ngươi.”

Đợi cho đến khi Dạ Phi Hi ngươi xốc khăn voan lên, không biết lúc đó cảm xúc của ngươi như thế nào a.