Âu Dương Vũ ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, nàng nhìn thoáng vị Hoàng lão bản đang trong tình thế khó xử, ôn nhu nói: “Ông chủ à, ngươi là người làm ăn lâu năm như vậy, nếu như hai bên kiên quyết tranh giành, không bằng ngươi bán đấu giá đi. Ai bỏ bạc nhiều hơn thì sẽ là của người đó. Thế nào?”
“Đúng rồi... Sao bản lão ta lại không nghĩ ra cơ chứ.” Hoàng lão bản là người làm ăn, hắn vốn nghĩ là không nên đắc tội với những vị khách, đặc biệt là những vị khách quý ở đây. Nay nghe được gợi ý của Âu Dương Vũ, hắn liền cười ra mặt, xoa xoa tay liên tục, đám người xung quanh cũng tán thành, gật gật đầu, biện pháp này quả nhiên là cách tốt nhất.
Hoàng lão bản nói: “Giá khởi đầu của “ Lưu quang ngũ sắc” này là một trăm lượng, không biết...”
“Chúng ta ra giá hai trăm hai lượng!” quản gia của Tứ hoàng tử nhanh nhảu ngắt lời hô giá, ánh mắt kiêu ngạo, tà nghễ, giống như không quan tâm đến chút tiền nhỏ mà mình vừa hô ra.
Âu Dương Vũ cười nói: “Ngươi dù sao cũng chỉ là một tên quản gia, hô giá cao như vậy không sợ tứ hoàng tử trách cứ ngươi sao?”
“Cùng lắm cũng chỉ có hai trăm hai lượng, với số bạc đó Tứ hoàng tử thèm để vào mắt.”
Âu Dương Vũ đưa mắt về phía hạ nhân âm thầm hạ lệnh, hạ nhân lập tức lên tiếng: “Ninh vương phủ ra giá ba trăm lượng!”
“Năm trăm lượng!”
“Sáu trăm lượng!”
“Tám trăm lượng!”
...
“Một ngàn năm trăm lượng!”
“Một ngàn sáu trăm lượng!”
Quản gia của Tứ hoàng tử sợ bị người khác chê cười, vẫn cứng đầu cố chấp mặc dù chân hắn bắt đầu trở nên run rẩy, không đứng vững được nữa.
“Một ngàn tám trăm lượng.”
“Hai ngàn hai trăm lượng!”
Hai ngàn hai trăm lượng để mua lấy “ Lưu quang ngũ sắc” a, Âu Dương Vũ cũng không có tham hư vinh đến vậy đâu a, nói sau cùng thì nàng vốn cũng chẳng hứng thú với loại vải quý gì đó kia. Cho nên nàng hướng tới bọn hạ nhân kia khoát tay áo, bọn hạ nhân rất nhanh liền hiểu được ý tứ của nàng, ánh mắt giấu đi sự mừng rỡ: “Nếu như vậy thì chúng ta không cùng ngươi tranh giành nữa, thứ này là của các ngươi!”
Tên quản gia của Tứ hoàng tử con ngươi khẽ động sắc mặt lập tức cứng ngắc, trông thật buồn cười, mặt hắn đỏ lên, lúc này mới biết bản thân mình đã mắc bẫy người khác, lấy hai ngàn hai trăm lượng để mua một sấp vải, Tứ hoàng tử mà biết được chuyện này thì hắn..tiêu đời rồi.
Âu Dương Vũ nhìn thấy ánh mắt do dự sợ hãi của hắn, thở dài một tiếng: “Vừa bảo Tứ hoàng tử xem vài ngân lượng này chẳng để vào mắt, các ngươi chẳng lẽ lại không muốn bỏ số tiền ít ỏi ấy để mua sao, haiz, xem ra “ Lưu quang ngũ sắc” này vương phi của các ngươi không nên mặc thì hơn!”
“Hàm hồ! Đương nhiên Tứ hoàng tử chúng ta phải mua rồi!” Chung quanh nhiều như vậy ánh mắt nhìn chằm chằm, quản gia lại thịt đau, cũng không thể không phá tài chống đỡ thể diện, hắn hé ra mặt trướng thành trư can sắc.Hoàng lão bản cao hứng ánh mắt đều nheo lại, hắn chà xát thủ: “Ta lập tức khiến cho nhân đem lưu quang tràn đầy màu bao đứng lên.”
Quản gia căm giận lý đi, trải qua Âu Dương Vũ bên người thời điểm, đôi như là thối độc: “Đều là tại ngươi! Người đâu, đem nữ nhân này...”
“To gan, ai dám đụng đến vương phi của bọn ta!”
Nhìn sắc mặt của tên quản gia lập tức trở nên tái nhợt, hắn không thể tin được vị nữ tử trước mặt hắn chính là vương phi của Nhị hoàng tử, nàng ăn mặc bình thường thế kia, nhưng một khi đã giơ tay nhấc chân lên thì đem lại cho người ta một cảm giác phong thái ngạo nghễ, cặp mắt thâm sâu kia khiến hắn không thể lường trước được, đi đứng đột nhiên có lảo đảo: “Tiểu nhân, tiểu nhân trước cáo lui!”
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng của hắn hốt hoảng rời đi, thì khẽ cười nhạt, ngươi nếu đã dộng đến ta, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!
Tiểu Kỳ Lân hắc hắc hắc cười, trong miệng bô bô: “Chủ nhân, ngươi quá thông minh!”
Nói xong như cảm thấy không đúng, bồi thêm một câu: “Đương nhiên cũng có vài phần phong thái của Ta ở trong đó!”
Âu Dương Vũ cũng chỉ biết bất lực!
Lại nói khi tên quản gia đó trên đường trở về, vừa tức vừa giận, cũng có chút buồn bực vì không có cách nào để trả món thù này thì bất chợt ở phía sau hắn tình cờ nhìn thấy Lý Cung liền lập tức kể hết sự tình hôm nay cho hắn nghe “ Vị Ninh vương phi vừa kiêu ngạo vừa ương ngạnh dám lên mặt đưa ra chủ ý như vậy!”
“Hừ, lại là tiện nhân Âu Dương Vũ!”
Ánh mắt quản gia lập tức sáng lên tiếp lời: “Lúc trước vị Ninh vương phi này đã hại chết Nhị tiểu thư của Lý gia, bây giờ vì thấy Đại tiểu thư được gả cho Tứ hoàng tử của chúng ta hẳn là nàng nhất định không phục cho nên muốn giở trò chỉnh chúng ta đây mà!”
Lý Cung nghe vậy trong mắt phát ra lửa hận: “Tiện nhân Âu Dương Vũ này, Lý gia chúng ta cùng ngươi từ nay về sau không đội trời chung!”
Âu Dương Vũ sau khi dạy dỗ tên quản gia của Tứ hoàng tử một trận, tâm tình cảm thấy tốt lên. Nàng là loại người không thích xen vào những chuyện không liên quan đến mình, nhưng nếu đã có người cố tình động đến nàng thì nàng cũng đảm bảo không dễ dàng mà để hắn yên thân.
Nàng tiếp tục đi dạo, đột thấy thấy phía trước có một tòa lầu các tinh xảo, trước lầu các có treo cái bảng hiệu, được khảm ba chữ rõ to: Thúy Yên phường.
Âu Dương Vũ đã có nghe nói qua về nơi này, nơi này có thể được coi là một trong những nơi buôn bán đồ trang điểm nước hoa có tiếng nhất Tây Lăng này được các vị thiên kim tiểu thư ưa chuộng. Bởi vì mùi hương nước hoa ở đây rất đặc biệt, kỳ lạ, chỉ cần thoa nhẹ lên một chút cũng đã cảm nhận được sự lan tỏa rộng khắp của nó trong không khí, câu khẩu hiệu của Thúy Yên phường chính là: Thanh xuân là vĩnh cửu.
Âu Dương Vũ không khỏi bật cười, nàng có phải là chưa từng ghé qua những cửa tiệm bán đồ trang điểm nước hoa gì gì đó đâu. nữ nhân đối với tuổi thanh xuân mà một thứ vô cùng quý giá, nếu như nàng có thể kinh doanh,mở một cửa tiệm bán đồ trang điểm ở đây, hẳn nàng sẽ kiếm được không biết bao nhiêu là bạc a.Âu Dương Vũ như thế nghĩ, liền chậm rãi bước vào bên trong.
Vừa đi vào Thúy Yên phường, liền thấy các loại mùi hương xông vào mũi, hương thơm nồng đậm có, gay gắt có, tất cả hòa cùng với nhau tạo nên một đống hỗn tạp đủ mùi vị ngửi qua thực vô cùng khó chịu.
Âu Dương Vũ nghe thấy tiếng hắt hơi của Tiểu Kì Lân trong đầu mình sau đó la lớn: “Mùi quái gì thế này?Khó ngửi chết đi được, chủ nhân a, mau ra ngoài đi!”
“Gì mà nghiêm trọng đến vậy?” Dù sao những mùi hương này nàng cũng đã quen rồi, nghĩ lại chính bản thân mình từ khi đến đây cũng ít dùng son phấn, cho nên không biết đồ trang điểm nước hoa lại được ưa chuộng và bán chạy đến thế. Nhìn thấy một đống nữ nhân vây kín ở trong này để mua, Âu Dương Vũ cảm thấy cảnh tưởng này giống với mấy cô gái hiện đại điên cuồng sửa soạn mua sắm đồ trang điểm, những người này có lẽ chưa bao giờ thấy đồ trang điểm quý bao giờ.
Âu Dương Vũ đang nghĩ ngợi thì chợt thấy có một vị nữ tử chậm rãi tiêu sái đi đến, nhìn kĩ lại, mới phát hiện đó là chính là người sắp trở thành vương phi của Tứ hoàng tử - Lý Vân Phỉ. Lý Vân Phỉ nhìn thấy Âu Dương Vũ, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó lập tức cao ngạo ngẩng đầu lên, tuy rằng về tài mạo dung mạo nàng đều thua kém Âu Dương Vũ, nhưng nàng cũng vẫn có quyền cao ngạo, nàng là ai, là đại thiêm kim tiểu thư của Lý gia quyền thế ngợp trời a!
Lý Vân Phỉ khóe môi từ từ cong lên, châm chọc liếc mắt một cái nói: “Lý chưởng quầy, đem hết tất cả các loại son phấn,nước hoa tốt nhất của cửa tiệm ra đây!”
Âu Dương Vũ thản nhiên cười, nàng cũng không phải là chưa thấy kiểu người như nàng ta, son bột nước hoa đối với nàng mà nói thì là cái thá gì mà phải tốn thời gian sức lực để đi tranh giành, hơn nữa trong tùy thân không gian của nàng có đầy đồ trang điểm, nước hoa hàng hiệu đầy cả gian nhiều không xuể kia nàng đã dùng hết đâu.
Xem ra Lý Vân Phỉ nhân cơ hội này tính kế với nàng đây. Âu Dương Vũ nàng cũng chống mắt lên mà phụng bồi xem trò.
Âu Dương Vũ đi được một vòng sau đó tìm một chỗ để ngồi, Lý chưởng quầy từ trong phòng đi ra, thần thần bí bí nói: “Lý tiểu thư, gần đây cửa tiệm chúng ta có ra một loại sản phẩm mới, đảm bảo tiểu thư chỉ nhìn lướt qua thôi cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Chính là —— nước hoa oải hương.”
“Vậy sao?” Lý Vân Phỉ nhìn thoáng qua, đã thấy Lý chưởng quầy cầm trong tay một chiếc lọ màu tim tím nho nhỏ tinh xảo, nàng cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi “Hiệu quả của nó như thế nào?”
Lý chưởng quầy bắt lấy tay của Lý Vân Phỉ sau đó nhẹ nhàng thoa lên một ít vào lòng bàn tay: “Mời Lý tiểu thư ngửi xem.”
“Đây là...” Lý Vân Phỉ mở to hai mắt nhìn, tham lam ngửi đi ngửi lại mùi hương này, nàng chưa bao giờ ngửi qua loại hương thơm như thế này.
“Mùi hương này không chỉ có nữ nhân thích mà còn rất được sự yêu thích của nhiều nam nhân, rất thích hợp cho đêm động phòng hoa chúc.” Lý chưởng quầy quan sát kỹ thần sắc của Lý Vân Phỉ, nhìn thấy vẻ mặt của nàng có chút nghĩ ngợi, hắn có chút nở nụ cười.Lý Vân Phỉ nghe được mấy chữ đêm động phòng hoa chúc, không hiểu sao đỏ mặt lên: “Ta muốn lọ này!”
“Khoan đã!” Âu Dương Vũ từ đầu đến cuối vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, trên mặt xuất hiện một tia tức giận: “Lý chưởng quầy, ngươi sao có thể làm như vậy, loại nước hoa này chỉ có duy nhất một lọ, không phải ngươi đã nói là bán cho ta sao?”
Lý chưởng quầy ánh mắt nhìn trái nhìn phải khó xử: “Cái này...nhưng mà.....”
Lý Vân Phỉ trên mặt có chút tức giận, gân giọng lên cãi lý với Âu Dương Vũ: “Âu Dương Vũ, ngươi dựa vào cái gì mà đều tranh giành với ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Âu Dương Vũ chậm rãi nói: “À! Vương phi của Dạ Nhị hoàng tử cũng không có đủ tư cách sao?.”
Lý Vân Phỉ giọng căm hận nói: “Thì sao, ngươi cũng chỉ sống nhờ vào sự sủng ái của Nhị hoàng tử thôi, nếu như không có ngài, ngươi cũng chẳng là cái thá gì!” Nàng chỉ vào chiếc lọ tinh xảo kia trong tay tên Lý chưởng quầy phán một câu “Thứ này là của ta!”
“Nhưng... À bên kia vẫn còn có một lọ nước hoa vô cùng sang trọng quý phái a.” Chưởng quầy ấp a ấp úng nói: “Nhị vương phi đã phái người về phủ lấy bạc rồi.”
“Thật không ngờ a, nàng còn không có đủ tiền để trả a?” Lý Vân Phỉ cao hứng liếc liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ, trên mặt mang theo ý cười: “Nếu đã như vậy thì ai trả tiền trước thì sẽ là của người đó. Nói, bao nhiêu bạc?”
“Năm trăm lượng.”
“Cái này....” ánh mắt Lý Vân Phỉ nhất thời trừng lớn, môi mím chặt lại, mặc dù Lý gia nàng vô cùng giàu có, tuy nhiên lấy năm trăm lượng bạc để mua bình nước hoa nhỏ như vậy không phải là quá lãng phí hay sao. Nàng dừng lại một chút ngẫm nghĩ, Âu Dương Vũ nhìn thấy vẻ do dự của nàng vân đạm phong khinh nói: “Sao vậy, ngại đồ quý sao? Nếu đã ngại đồ quý như vậy thì đừng nên ép banr thân mình, tốt hơn là đừng tranh giành với ta.”
“Ai nói ta ngại đồ quý?!”
“Aii, dù có ngại hay không nhưng xin Lý tiểu thư cũng nên nhìn lại tình hình một chút, rõ ràng thứ này ta đã mua nó trước.”
“Đừng hòng!” Ở trong mắt Lý Vân Phỉ những gì mà Âu Dương Vũ muốn nàng phải tìm mọi cách để cướp đi. Cho dù có là nước hoa, thậm chí là nam nhân! Nàng phải cướp lại cho bằng được. Lúc trước nàng còn có chút do dự không tình nguyện, nhưng bây giờ nghe thấy những lời Âu Dương Vũ nói,Lý Vân Phỉ nàng dương dương tự đắc dùng năm trăm lượng bạc mua được thứ đó, sau đó còn cố ý cầm lọ nước ho đó khua khua tay khiêu khích chọc tức Âu Dương Vũ, lại còn thư thái dùng một chút lên người mình rồi cao ngạo ưỡn ngực đi qua đi lại trước mặt nàng.. Tuy nhiên Lý Vân Phỉ căn bản không có nhìn thấy trong mắt Âu Dương Vũ hiện lên một chút giảo hoạt.
Lý chưởng quầy sau khi nhìn thấy Lý Vân Phỉ rời khỏi, liền đưa mắt nhìn sang Âu Dương Vũ thấy ánh mắt nàng hoàn toàn thay đổi, giống như tìm được trò vui mới thần thần bí bí. Nàng bước nhanh đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ tự mình rót một chén trà cho nàng.
Lý chưởng quầy là loại người nào, nàng là bà chủ bán son phấn có tiếng nhất cái kinh thành này, trong tay sở hữu biết bao nhiêu là các lại đồ trang điểm có chất lượng tốt với nhiều mẫu mã đẹp mắt, từ nữ quan cho đến các vị tiểu thư đều rất hài lòng, ngay cả hoàng hậu cũng phải hạ mình đến đây để đặt hàng mua. Nhưng hôm nay nàng lại tự mình cung kính rót trà cho Âu Dương Vũ.
Nàng cầm lấy năm trăm lượng bạc vừa rồi trích ra ba trăm lượng bạc đưa cho Âu Dương Vũ, tươi cười nịnh nọt: “Ninh vương phi, không biết người còn những thứ tốt như vậy nữa không ạ.”
“Đương nhiên là có!” Âu Dương Vũ tiếp nhận ba trăm lượng, khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị.
Tiểu Kỳ Lân ở trong đầu nàng liên tục kêu lên ai oán: “Chủ nhân lừa người, chủ nhân là kẻ nói dối nha!”
Âu Dương Vũ không thèm để ý đến Tiểu Kỳ Lân, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý chưởng quầy, cười thần bí: “Về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác, có điều một thứ quý như vậy ta cần phải có rất nhiều thời gian để nghiên cứu điều chế ra.”
Âu Dương Vũ cố gắng tạo đưa ra điều kiện để bản thân mình được lợi nhất, nàng không có ý định lấy ra một số lượng nước hoa lớn như vậy để bán.
Lý Vân Phỉ trở về tâm tình vô cùng tốt, bởi vì nàng vừa mới đoạt được thứ từ trong tay Âu Dương Vũ với số tiền năm trăm lượng bạc. Nàng vừa trở về thì nhìn thấy Lý Cung với sắc mặt tối tăm đang đứng ở đằng kia, nàng cười tủm tỉm nói: “Tam ca, huynh sao thế? Thoạt nhìn tâm trạng không được tốt cho lắm?”
Lý Cung đem chuyện của tên quản gia của Tứ hoàng tử nói cho Lý Vân Phỉ nghe: “Muội xem, muội xem, tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này lúc trước hại chết Phỉ nhi chúng ta còn chưa tính sổ, nay lại dám ngang nhiên trêu chọc muội! Nàng khi dễ quản gia của Tứ hoàng tử, như thế chẳng phải không xem mặt mũi của muội ra cái gì hay sao?!”
Lý Vân Phỉ nắm chặt khăn tay, khuôn mặt lạnh đi vài phần, Âu Dương Vũ trong một ngày cư nhiên dám trêu chọc bọn ta hai lần, vẫn là dùng kế gian xảo của ả! Nàng hận, nàng hận đến nghẹn chết mất thôi!
Ban đầu còn thấy vô cùng đáng giá khi bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua lọ nước hoa oải hương này nhằm chọc tức Âu Dương Vũ, dù sao thứ này nàng cũng chưa từng thấy qua bao giờ, nên cũng cảm thấy tò mò.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy đau đớn đến đứt từng khúc ruột!
Lý Vân Phỉ ôm ngực thở phập phồng, nàng nhất định sẽ không quên những chuyện ngày hôm nay. Nhất định!
Nàng lúc này mới nhớ đến âm mưu mà Tứ hoàng tử đã bàn cùng với nàng, trong mắt hiện lên một chút đắc ý, Âu Dương Vũ, ta nhất định sẽ cho ngươi có sống cũng không bằng chết, ngươi chứ chờ mà xem! Đến lúc đó ta xem thử ngươi có còn cười được nữa hay không!
Lý Cung nhìn thấy ý cười nồng đậm quỷ quyệt trên mặt của Lý Vân Phỉ, có chút tò mò nhíu mày nói: “Sao thế?”
“Tam ca, huynh rất nhanh sẽ biết!”