Dạ Trọng Hoa đi đến ngự thư phòng, thấy phụ hoàng hắn đang ngồi ở trước bàn, mặc một thân long bào minh hoàng, cầm trong tay tấu chương, Dạ Trọng Hoa đi lên phía trước, khẽ cúi đầu nói: “ Tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng thượng đưa con ngươi thâm thúy uy lẫm, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu mới nói: “ Miễn lễ.”
Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu lên, lên tiếng đáp: “ Tạ phụ hoàng.”
Hoàng thượng nhìn đứa con trai tài hoa của hắn trước mắt, đây chính là nhi tử mà hắn kỳ vọng, yêu thương nhất. Ở trên chiến trường thì hung hãn như Diêm la, mọi tên địch gặp nó đều phải biến sắc, mưu lược triều đình đều thông thạo, cơ trí hơn người.
Nhưng lần này —— nó dám lấy sáu tòa thành trì ra để đem đi đổi lấy một nữ nhân có tai tiếng xấu! Hồ đồ, quả thực là quá hồ đồ!
Nghĩ vậy, hoàng thượng sắc mặt trở nên âm trầm, trầm giọng nói: “ Phi Bạch, con có biết trong tay trẫm đang cầm thứ gì không?”
Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua, liền trả lời: “ Không.”
“ Được, Được lắm, Con không biết. Đây chính là tấu chương đề cập đến con! Nói con ngu ngốc, dám dùng sáu tòa thành trì để đổi một người con gái, có phải con nên cho phụ hoàng này một lời giải thích rõ ràng không?!”
“Lấy sáu tòa thành trì so với nàng ấy? Sáu mươi tòa cũng chưa đủ.”Dạ Trọng Hoa vô tình trả lời, khẩu khí không có một chút thay đổi.
[ Tim Toy vẫn ổn...ổn mà...rất ổn...(mọi người xung quanh) Bác sĩ...trợ tim a!!! ]
Hoàng thượng tái xanh cả mặt, hắn chưa kịp mở miệng dạy dỗ ngốc tử này, thì lại nghe thấy Dạ Trọng Hoa tiếp tục nói: “ Phụ hoàng, lần này mất đi sáu tòa thành trì, nhưng Vũ nhi sẽ trả lại Tây Lăng quốc này sáu mươi tòa!”
“ Hoang đường! Con....con....con thật sự bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ đầu độc đến hỏng đầu hết rồi phải không? Được...Được lắm con nói dân chúng Tây Lăng không có quyền nhúng tay vào chuyện chọn vợ của con, vậy trẫm thì sao? Trẫm ra lệnh cho con lập tức đưa cô gái kia trở về!”
Dạ Trọng Hoa vẫn thản nhiên nghe một tràng tức giận của phụ hoàng hắn, con ngươi từ đạm mạc dần dần xuất hiện một chút âm lãnh, miệng của hắn bất giác giơ lên một tia cười lạnh, hắn cũng biết sớm muộn gì sự việc xảy ra ở trước phố hôm nay cũng đến tai phụ hoàng hắn, nhưng không ngờ tốc độ đúng thật là nhanh.
Hắn kiêu căng đưa đôi mắt âm trầm lên nhìn, tự nhiên tiêu sái nói: “ Đời này Nhi thần chỉ cưới một mình Vũ nhi.”
Hoàng thượng nhìn con trai trước mắt mình, đôi mắt giống như đôi mắt của chim ưng trong bóng đêm, lãnh ngạo cô thanh mà lại mang khí thế bức người. Hắn biết bất kỳ chuyện gì nó đã quyết định, bất luận kẻ nào cũng đều khó mà thay đổi được, cho dù có là phụ hoàng nó đi chăng nữa. Tuy rằng chính vì điều này khiến hắn phải lao tâm khổ tứ, nhưng còn cách nào khác đâu, còn nhiều thời gian hắn sẽ suy tính kỹ lưỡng chuyện này.
“ Thôi được, vậy con cứ từ từ chờ đến ngày Đại hôn của hai đứa đi!”Nói xong, hắn đem tấu chương ném xuống trước mặt Dạ Trọng Hoa, phất tay áo đi ra khỏi ngự thư phòng.Dạ Trọng Hoa cúi đầu, lúc này tấu chương bên trong đã mở ra viết rõ ràng từng chữ một: Tấu chương của Lý Hiển Diệu phủ Vinh Quốc Công.
Nói đến phủ Vinh Quốc Công này, địa vị cũng cực kỳ hiển hách, Lão Vinh Quốc Công này có hai người con, một là nữ nhi tài cán cũng không thua kém ai, nay đã là hoàng hậu của Tây Lăng quốc, người còn lại là con trai trưởng Lý Hiển Diệu cũng đã sinh ra được hai đứa con trai và hai người con gái, trong đó con trai lớn nhất là Lý Ngọc, trong tay nắm binh quyền của Tây Lăng, sở hữu đến hơn ba ngàn binh mã; con thứ hai chính là Lý Nhiễm, mưu lược kinh người. Ở Tây Lăng quốc này, không ai không biết quyền lực to lớn của Lý gia, lại không có bất kì ai dám đắc tội với người của phủ Lý gia.
Vốn những người không đáng để ta quan tâm ta cũng không cần phải tốn nhiều sức lực, nhưng hôm nay bọn họ lại muốn thử tính nhẫn nại của ta
Dạ Trọng Hoa nhìn lướt qua, khóe miệng kéo ra ý cười châm chọc rõ ràng.
Âu Dương Vũ ngồi đợi Dạ Trọng Hoa trở về Lưu Viên là đã hoàng hôn, chỉ thấy hắn chậm rãi tiêu sái, đạp ánh dương yếu ớt còn sót lại từ từ đi tới, ánh chiều tà khẽ chiếu lên người hắn làm cho ngũ quan của hắn càng thêm tuyệt mỹ, hào hoa. Âu Dương Vũ lẳng lặng ngắm nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác gì đó ấm áp chậm rãi sinh ra, giống như cảm giác của một người vợ thực sự chờ chồng về vậy.
Dạ Trọng Hoa đi đến Âu Dương Vũ trước mặt, tà mị cười: “ Đợi bổn vương?”
Âu Dương Vũ đương nhiên biết hôm nay hoàng thượng triệu kiến hắn chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt, nhưng thấy tâm tình kì quái của Dạ Trọng Hoa lúc này, cũng không muốn đề cập đến, cũng không hỏi han gì, chỉ khẽ cười nói: “ Đúng vậy, đặc biệt ngồi đây chờ vương gia về bàn vài chuyện.”
Dừng một lúc sau đó nàng liền cười gian xảo: “ Tiên Nhi cô nương xinh đẹp của Quý phủ có đến chờ ngươi hồi phủ đó “
Dạ Trọng Hoa cười càng thêm tà mị, làm bộ đưa mũi lại gần khuôn mặt Âu Dương Vũ nói: “ Hửm? Ăn giấm chua sao?”
Âu Dương Vũ nghe xong liền kiêu ngạo nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: “ Xùy, trên đời này có ai sánh bằng với bổn tiểu thư hồng nhan họa thủy này?”Nói xong cũng không quan tâm biểu tình lúc này của Dạ Trọng Hoa lập tức đi nhanh trở về phòng.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng vừa lúng túng vừa đáng yêu bước nhanh, mái tóc đen dài bị gió đêm thổi tung lên,mang một nét huyền bí khó tả, bất giác hắn cười ra tiếng, sau đó khóe mắt liền hiện lên một tia giảo hoạt, liền đi theo sát phía sau Âu Dương Vũ đi về hướng phòng nàng.
Âu Dương Vũ quay đầu lại liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa thản nhiên theo sau mình, chỉ muốn ném hắn ra khỏi phòng mình lên giọng nói: “ Được rồi, ngươi mau đi đi, nếu có nhu cầu muốn ôm ôm ấp ấp với ai đó thì rất tiếc chỗ này không có đáp ứng được.”
“Ôm ôm ấp ấp?”Dạ Trọng Hoa nhướng mày lên, thân mình có chút lạnh, liền chặt chẽ vươn cánh tay thon dài rắn chắc ôm lấy vòng eo Âu Dương Vũ, đem nàng giữ chặt trong lòng trầm giọng lên tiếng “ Ngươi cũng biết nói đùa sao?”” Chẳng lẽ không đúng?”Âu Dương Vũ cũng nhíu mày nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt, bên miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Dạ Trọng Hoa vẫn không thay đổi thần sắc, đôi mắt lóe lên lãnh tình nhìn nàng sau đó cúi người xuống hôn lấy đôi môi anh đào đỏ mọng mà quật cường này của nàng: “ Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ngươi nhớ kỹ. Ngươi là người của ta. Ta không có phép ngươi nhắc đến bất kỳ người con gái khác trước mặt Ta. Rõ chưa?”
Đôi mắt Âu Dương Vũ híp lại, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, nàng đột nhiên hung hăng cắn môi dưới của hắn thầm mắng “Tên bá đạo!”
Ninh vương phủ, trong sảnh viện.
Trong một căn phòng tinh xảo, một nữ tử đang ngồi trang điểm trước gương, người này chính là Sở Phượng Tiên, là mỹ nữ mà hoàng đế đã ngự ban cho Dạ Trọng Hoa.
Sở Phượng Tiên nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi đưa tay lên khẽ vuốt hai gò má của chính mình, gương mặt trắng trong suốt như thủy tinh, mang theo một loại diễm lệ khó tả.
Tô mắt sửa mi, nhìn đi ngắm lại, chợt thấy vẫn thiếu gì đó cầm hộp phấn lên khẽ tô trát lên một chút lên mặt, sau đó chớp chớp mắt. Nàng vô cùng tự tin với dung mạo hiện giờ của nàng, chỉ cần đứng trước mặt bất kỳ nam nhân nào gặp nàng lần đầu thì sẽ ngay lập tức si mê. Nàng tin rằng chỉ cần có cơ hội được ở chung với Ninh vương gia, nàng rất nhanh sẽ như diều gặp gió, trở thành vương phi của hắn.
Vì cái ý nghĩ đó nên khoảng thời gian ở Ninh vương phủ nàng tự cho mình đã là nữ chủ nhân của cả cái phủ này.
Mà chính bản thân nàng cũng thật không ngờ, mình đã hành động cẩn thận thế nào nỗ lực thế nào để rồi đến giờ phút này lại đau đớn nhận quyết định từ phía hắn rằng nàng bị đuổi ra khỏi phủ. Nghĩ đến đây, trên gương mặt của nàng lộ ra vẻ dữ tợn, dường như muốn xé nát cái gương mặt thiên kim xinh đẹp trên gương kia.
Nàng vốn con gái của hầu vương, nếu cha mẹ nàng không sớm qua đời, gia thế suy tàn, nàng sao lại có thể đi đến kết cục thế này. Nàng nịnh bợ hoàng hậu nương nương, thật vất vả bao nhiêu mới có thể ngồi lên cái vị trí này, nàng sinh ra phải là người của Ninh vương phủ, chết cũng là ma của là Ninh vương phủ!
Trong lòng nàng luôn ủ ấp dã tâm trở thành chính phi của Dạ Nhị hoàng tử, thầm nghĩ gần gũi bên cạnh Ninh vương thì sẽ nhận được sự sủng ái của người.
Nhưng hôm nay vị vương phi này thậm chí vẫn chưa được cưới hỏi chính thức vào Ninh vương phủ, nàng lập tức bị đuổi ra khỏi phủ, ngay cả một chỗ dung thân cũng không có sao?
Nha đầu Hồng Diệp bên cạnh nàng thấy nàng có vẻ mất hứng, cầm lấy khăn tay lau nhẹ đi khóe mắt nàng: “ Tiểu thư, người chính là người phụ nữ được hoàng thượng chấp bút ban cho Dạ Nhị hoàng tử, nếu lấy thân phận của người ra thì người có dư khả năng để làm sườn phi, thế nhưng hôm nay lại...”
Hồng Diệp vừa nói vừa làm bộ mặt sầu khổ, hoàng hậu nương nương phân phó nàng hầu hạ bên cạnh Sở Phượng Tiên, chính là để theo dõi giám sát nàng, nhân tiện tìm cơ hội khiến cho cả cái Ninh vương phủ một ngày trở nên không ngủ yên giấc.” Nhất định là do con đàn bà kia sai khiến!”Sở Phượng Tiên một bên ai oán bật khóc, một bên căm hận lên giọng nói, móng tay thiếu chút nữa bị nàng bẻ gẫy trong tay.
Nàng thật đúng là số khổ mà, nàng nghĩ rằng được hoàng thượng ban cho Dạ Trọng Hoa, dựa vào dung mạo tuyệt đẹp của nàng, một vài thủ đoạn nhất định có thể nhận được sự sủng ái từ hắn. Tuy nhiên Dạ Trọng Hoa từ trước đến nay chưa từng liếc qua nàng dù chỉ một lần, thậm chí ngay cả một lần triệu kiến gặp hắn cũng chưa từng có qua, nàng cứ ngỡ rằng thời cơ vẫn chưa đến mà thôi.
Thế nhưng một khi đã nhận được lệnh phải bị trục xuất ra khỏi phủ, nàng cả đời này có muốn ngẩng đầu lên với thiên hạ cũng không được nữa rồi —— hoặc là nói, cuộc đời nàng sau này tiêu tan rồi.
Hoàng hậu nương nương hẳn là sẽ không cần một thứ phế vật, một kẻ vô tác dụng như vậy.
“ Lúc này ta biết phải làm sao bây giờ?”Sở Phượng Tiên khóc lóc khổ sở khiến lòng người phải sinh ra lòng thương tiếc, lý trí dường như bị mất đi, trên mặt vừa hận vừa giận, đôi mắt như con thỏ đỏ rực nức nở: “ Vương gia hạ lệnh bảo ta phải lập tức rời khỏi nơi này.”
Hồng Diệp đảo mắt nhìn quanh sau đó nảy ra chủ ý gì đó nói: “ Hay là..hay là người đến cầu xin vương phi tương lai thử xem.”
“ Làm như thế cũng được sao?”Sở Phượng Tiên có chút chần chờ, chợt Hồng Diệp lại gần bên lỗ tai nàng nói nhỏ: “ Nghe nói vương phi này rất là rộng lượng, chỉ cần người xuống nước trước van xin cầu khẩn nàng, lúc đó nàng sẽ mủi lòng từ bi chấp thuận cho người, đồng nghĩa với việc vương gia cũng sẽ thu hồi lại lệnh trục xuất người ra khỏi phủ.”
Âu Dương Vũ mới vừa nghe được chút sự tình của Sở Phượng Tiên từ Trúc Lục, lại không ngờ nhanh như vậy đã thấy người tới tận cửa.
Cả người nàng mặc một bộ y phục lụa trắng, trên đầu không có đeo bất cứ loại trâm cài nào để tự nhiên như vậy, cùng với tà áo trắng thướt tha kết hợp đối lập nhau mãnh liệt, đẹp không sao tả xiết. Dáng người nàng lượn lờ, yểu điệu, động tác tao nhã hào phóng, mặt mày tinh xảo như họa, đôi mắt mang vẻ ủy khuất khiến cho người ta phải sinh lòng thương tiếc. Sở Phượng Tiên vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ, liền phóng ngay đến bên chân nàng quỳ xuống, âm thanh vừa mềm mại vừa có nét đáng thương: “ Vương phi, cầu xin người đừng bắt ta phải rời khỏi đây.”
Âu Dương Vũ vẫn không có bất kì phản ứng gì, từ từ đánh giá vị nữ tử trước mặt, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, nàng còn nhớ rõ lời nhắc nhở buồn cười của Trúc Lục: “ Vương phi à! Trong cái phủ này, Sở tiểu thư tâm cơ vô cùng thâm hiểm, là một đối thủ đáng gờm khó đối phó đó nha!”
Hôm nay nhìn thấy tận mắt, xem ra cũng chẳng đáng để bận tâm. Âu Dương Vũ thế nên đối với loại chuyện này cũng thờ ơ, cũng chỉ là một hạng người tép riu thôi. Chẳng qua, Âu Dương Vũ lúc này mày không tự chủ được nhíu lại, Dạ Trọng Hoa ngươi rốt cuộc đã chọc phải bao nhiêu nữ nhân, lắm hoa đào thế không biết, nàng còn chưa chính thức gả vào Ninh vương phủ, thì đã có nữ nhân bên trong phủ đến tìm nàng đòi xin ở lại phủ, thật nực cười.Âu Dương Vũ uống một ngụm trà, khóe môi khẽ kéo lên nhè nhẹ cười: “ Việc đi hay ở của tiểu thư đây quả thực chẳng liên quan gì đến ta, tiểu thư tìm nhầm người rồi.”
Sở Phượng Tiên thật không ngờ Âu Dương Vũ lại có thể cư xử với thái độ như thế, thầm cắn chặt răng, cố tỏ ra vẻ bình thường: “ Ta tuyệt đối sẽ không tranh giành vị trí của vương phi, ta nguyện trở thành tỳ thiếp cả đời. Ở cả phủ này mọi người đều biết rõ ta có tình cảm sâu đậm với vương gia, chỉ cần vương phi có thể cho ta ở bên cạnh vương gia thôi cũng đủ lắm rồi, van cầu vương phi.”
Sở Phượng Tiên thấy Âu Dương Vũ vẫn không lên tiếng sở vi bất động, liền nắm chặt ống tay áo Âu Dương Vũ tiếp tục ai oán nói: “Ta có nghe nói vương phi là người bản tính thiện lương rộng lượng, nhất định sẽ không để ta oan uổng mà bị đuổi ra khỏi phủ, đúng không?”
Nàng cúi đầu, trong mắt hiện lên một âm hiểm, cho dù có sử dụng đến bất kỳ biện pháp cầu xin nào. Chỉ cần nàng thành công ở lại được Ninh vương phủ, kế hoạch từ trước đến nay của nàng chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Âu Dương Vũ nhìn Sở Phượng Tiên liếc một cái, một nữ tử xinh đẹp như vậy mà cũng có ngày đến cầu xin sao. Dạ Trọng Hoa ngươi quả thực là có mị lực kinh người a. Có điều Ta không muốn nhúng tay vào những cái loại chuyện vớ vẫn như thế này. Âu Dương Vũ che miệng cười: “ Thật à? Bổn vương phi chưa bao giờ nghe qua loại tin đồn như vậy, bổn vương phi ta chỉ có tiếng tăm ác độc thì lan truyền rộng khắp thôi, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghe qua sao?”
Sở Phượng Tiên thân mình run rẩy, vốn định tiếp tục vở diễn của mình nhưng đột nhiên lại không nói nên lời.
Trúc Lục đứng bên cạnh định tiến lên khuyên Sở Phượng Tiên tốt nhất là nên trở về, đừng ở nơi này mà nháo loạn, thì chợt nghe tiếng Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “ Ta chỉ muốn nói với tiểu thư một câu, hôm nay mới xuống kiệu hoa có chút mệt.Người đâu, tiễn khách, ta muốn nghỉ ngơi.”
Sở Phượng Tiên nhìn thấy Âu Dương Vũ xoay người rời đi, hồn phách như muốn lìa khỏi người lập tức ngã xuống đất.
Hồng Diệp nhìn thấy bộ dạng của Sở Phượng Tiên, trong mắt hiện lên một chút phức tạp: “ Tiểu thư, nếu vương phi không muốn giữ người lại trong phủ. Chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đến cùng, nếu tình hình đã như vậy đành phải bất chấp mọi thủ đoạn khiến cho vương gia không thể không giữ người ở lại.”
Sở Phượng Tiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hồng Diệp, giống như người chết đuối vớ được cọc, trong mắt lóe lên tia sáng.
Sở Phượng Tiên giống như dã thú, ở trong phòng đi tới đi lui, một chút cũng không yên ổn được.
Nàng không nghĩ đến nước này nàng phải dùng cách như vậy, ngay từ đầu thứ nàng muốn không phải là vị trí thất thiếp kia, mà rõ ràng hiện tại ngay cả đến việc tơ tưởng đến vị trí như vậy nàng cũng không thể với tới được. Kể từ khi gia nhập vào phủ Ninh vương, mọi hành động cử chỉ thái độ của nàng đều vô cùng cẩn trọng, từng chút từng chút một tính toán tỉ mỉ. Trong vài năm đó, nàng đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức để lấy lòng nhiều người từ thân phận thấp như nô tỳ đến thân phận cao hơn như chưởng quỹ hay ma ma trong phủ, đem toàn bộ mọi người trong phủ này đối xử tốt như vậy, nàng cẩn thận từng chút một chỉ sợ có người bắt bẻ thấy được sai sót của nàng khiến cho Ninh vương sẽ đem nàng đuổi ra khỏi phủ. Nàng luôn chú ý đến mọi hành động của bản thân, thậm chí là bắt chước những cử chỉ hành vi của hoàng hậu nương nương, hy vọng mình có thể có một vị trí nào đó trong tim của Dạ Trọng Hoa, nhưng hôm nay...Không, nàng phải lựa chọn làm thế, nàng tuyệt đối không cho phép kế hoạch mà nàng đã vất vả cất công dựng lên hóa thành bọt biển, nghĩ mở ra bàn tay, nhìn bình sứ màu hổ phách nhỏ vừa rồi Hồng Diệp có đưa cho nàng, thần sắc kiên định.
Một thân áo trắng, y phục phiêu bạc mỏng manh đơn chiếc ở trên người Sở Phượng Tiên, nhìn vô cùng phong tình mà quyến rũ. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước cửa thư phòng. Bên trong phòng vẫn còn sáng, hẳn là vương gia phải thức khuya để giải quyết việc triều chính. Nghĩ vậy liền cầm lấy giỏ thức ăn khuya trong tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, giơ tay lên cố gắng dùng một chất giọng quyến rũ chết người của mình nói: “ Vương gia, thiếp là Phượng Tiên, thiếp có thể vào một chút được không?”
Không có nghe tiếng đáp lại, Sở Phượng Tiên đợi một lát sau đó liền bưng giỏ đồ ăn khuya lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn trước nhìn sau thấy không còn người nào liền đi vào thư phòng.
Sở Phượng Tiên sắc mặt quyến rũ, ngẩng đầu nhìn về phía bàn, nhìn thấy người trước mắt mình bất chợt kêu lên tiếng sợ hãi, giỏ thức ăn trong tay rơi oành xuống sàn.
Đứng ở trước bàn chính là Hình ma ma đang đưa mắt nhìn Sở Phượng Tiên trước mắt, thần thái khinh bỉ.
Bà đã sớm biết nữ nhân này vốn đã có mưu đồ từ lâu, từ lúc mới vào phủ, nàng liền tự cho mình đã trở thành chủ nhân của cả cái phủ này. Hừ! đứa nhóc Trọng Hoa này một tay bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, sao lại không biết, hôm nay bà sẽ thay hắn dạy dỗ nữ nhân không biết thân biết phận này một tay.
Sở Phượng Tiên ngày thường ở trong phủ được đại đa số hạ nhân ở đây tôn trọng, duy nhất chỉ có Hình ma ma là không như vậy, mỗi lần gặp nàng là đều có thái độ châm chọc khiêu khích. Vì bà ta là vú nuôi của vương gia, nên nàng cũng không dám đắc tội.
Không ngờ rằng hôm nay bà ta lại đến thư phòng quét dọn. Trời đúng là không giúp ta mà, Sở Phượng Tiên ngẫm nghĩ một lát định lui ra khỏi thư phòng.
Hình ma ma lúc này lại mở miệng, ngữ khí vô cùng châm chọc: “ Ra là cô nương, Sở cô nương nửa đêm nửa hôm đến đây muốn làm gì vậy?”
Sở Phượng Tiên cho dù có tính đường thoát cũng không thể, đành ôn nhu nói: “ Hình ma ma, Phượng Tiên cứ tưởng vương gia ở trong này, nghĩ rằng cả ngày nay ngài làm việc mệt mỏi nên đến đưa cho ngài chút đồ ăn khuya.”
Hình ma ma ánh mắt lại khinh miệt, lên tiếng châm chọc: “ Cũng thật may hôm nay người ở đây là ta chứ không phải là vương gia, nếu là vương gia thì ta sợ ngươi sẽ làm bẩn mắt của vương gia mất!”
Sở Phượng Tiên sau khi nghe được một câu như vậy sắc mặt trắng bệch: “ Hình ma ma bà nói hơi quá đáng rồi đó!”
“ Quá đáng? Ta nói như thế là đã nhẹ với ngươi rồi, tự mình xem lại bản thân mình đi, ăn mặc phong phanh như kỹ nữ thế kia, ngươi nghĩ vương gia sẽ muốn ngươi sao? Có lần nào ngươi tự đứng trước gương mà soi lại bản thân mình chưa? Không biết lượng sức mình, ta khuyên ngươi một câu, đừng có si tâm vọng tưởng nữa!” Hình ma ma dường như có chút tức giận rống lên, những hạ nhân trong phủ chưa kịp nghỉ ngơi đã bị âm thanh của nàng đánh thức, tập trung vây quanh trước cửa thư phòng xem sự tình.Sở Phượng Tiên sắc mặt tái nhợt, còn chưa mở miệng, thì lại bị Hình ma ma đoạt trước: “ Chậc chậc chậc, ngươi nhìn hạng người như ngươi xem, cũng chỉ là cái loại đi dụ dỗ người khác. Sao? Ngươi cho là ngươi học được chút mánh khóe dụ dỗ rẻ tiền bên ngoài kỹ viện Lâu Tình gì đó thì có thể hấp dẫn được đàn ông sao? Đúng là trời sinh ra đã là một con tiện nhân, nếu ngươi đến làm ở kỹ viện kia, không chừng cũng có thể vài tên đàn ông để mắt đến, còn muốn câu dẫn vương gia, bà già này khinh!”
Hạ nhân đứng ngoài cửa nghe hết những lời Hình ma ma nói ra nhịn không được bật cười thành tiếng.
Sở Phượng Tiên cảm thấy nhục nhã vô cùng, ôm mặt chạy nhanh về biệt viện của mình.
Hình ma ma bày ra vẻ mặt bình thản, không giận nổi, liền đuổi theo Sở Phượng Tiên đang chạy đi, dọc đường đi chỉ nghe được tiếng: “ Haizz, cái loại tiện nhân như ngươi cũng không phải không thiếu!”
Bỏ lại sau lưng Sở Phượng Tiên chính là những tiếng chửi rủa, kinh thường, chế nhạo vang mỗi lúc một xa.
Sở Phượng Tiên chạy nhanh về lại phòng của mình, nằm úp sấp lên bàn nức nở, Hồng Diệp nghe thấy những tiếng ầm ĩ bên ngoài, cũng đã hiểu được sự tình, liền tiến lên vừa định an ủi thì thấy Sở Phượng Tiên nhanh chóng đứng dậy, vừa khóc vừa đứng ngay cây cột bên cạnh, mở miệng nói: “ Bà ta nhục nhã ta trước mặt nhiều người, ngươi để ta đi chết đi cho rồi!”
Hồng Diệp chạy nhanh đến giữ chặt lấy Sở Phượng Tiên, khuyên nhủ: “ Tiểu thư, sao người có thể ngu ngốc như vậy,.người vẫn chưa hiểu lý do tại sao Hình ma ma lại đối xử với người như vậy à, là bởi vì người không có danh phận!”
Sở Phượng Tiên mở to hai con mắt sưng đỏ của mình, nhìn Hồng Diệp, chỉ nghe thấy nàng tiếp tục nói: “ Tiểu thư, người bây giờ phải nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm lúc đó mới có thể thành công sau đó đem chuyện hôm nay báo thù vẫn chưa muộn!”
Sở Phượng Tiên nghe những tiếng chửi rủa bên ngoài, lặng lẽ nắm chặt hai tay, âm thầm hạ quyết tâm, mối thù hôm nay ta nhất định sẽ báo!
***
Mấy ngày nay, trời đã khuya, Dạ Trọng Hoa vẫn còn đang ở trong thư phòng xử lý mấy chuyện vặt vãnh trong triều đình. Thực sự hắn không một chút hài lòng nào khi phải giải quyết những thứ chuyện như thế này. Đang nhắm mắt dưỡng thần thì lại nghe thấy bước chân nhè nhẹ của ai đó vang lên, càng lúc càng gần, cửa thư phòng bị đẩy ra, một vị nữ tử mặc một bộ y phục đỏ như lửa từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào.
Sở Phượng Tiên ngày xưa luôn mặc bộ y phục màu trắng, luôn tự cho mình là một tiên nữ thuần khiết trong sáng. Nhưng hôm nay lại mặc một bộ y phục không giống với hình ảnh của nàng khi xưa, trang sức diễm mạt, bộ sa y màu đỏ trong suốt, tựa hồ như có thể thấy được hết toàn bộ thân thể xinh đẹp bên trong, một đầu tóc màu đen bóng dài rủ xuống dưới, phong tình chết người.
Nàng tiến vào đưa mắt nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Dạ Trọng Hoa, sau đó nhìn hắn một cái cười vô cùng mị hoặc.
Nàng nghĩ rằng, cá cũng đã cắn câu, nam nhân cũng đều một loại người như nhau cả thôi, đêm nay nàng nhất định phải thành công.
Sở Phượng Tiên vốn là nữ tử có gia thế cũng không tồi, am hiểu cầm kỳ thư họa, đặc biệt việc nhảy múa nàng từ nhỏ đã luyện tập vô cùng chăm chỉ khổ sở. Giờ phút này nàng nhẹ nhàng đem vòng eo mềm mại duỗi ra, uyển chuyển đứng lên, bên ngoài tiếng tì bà từ đâu phát ra nghe thật êm tai, điệu múa của nàng cùng âm thanh trầm lắng dường như hòa làm một.
Sở Phượng Tiên nhìn thấy tầm mắt của Dạ Trọng Hoa một chút cũng không đặt lên người mình vẫn tiếp tục dưỡng thần. Nàng âm thầm quyết tâm không bỏ cuộc, cơ thể bắt đầu khiêu gợi, nụ cười bên môi cũng càng trở nên sáng lạn, nàng bắt đầu phong thái đùa nghịch, động tác cũng ngày một thêm kiều diễm diễm ái muội, nàng khẽ nhếch mở đôi môi đỏ mọng, khẽ liếm, lưỡi bắt đầu xoay tròn, thân thể cũng bạo dạn tiến lại gần Dạ Trọng Hoa, xoay tròn một vòng chiếc áo hồng mỏng tang bên ngoài theo đà bay ra nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lúc này, toàn thân của nàng chỉ còn lại có mỗi cái yếm duy nhất, nàng đang chuẩn bị thuận thế tựa vào người Dạ Trọng Hoa, như con rắn linh hoạt khẽ vòng qua cổ Dạ Trọng Hoa. Nàng còn chưa có hành động nào tiếp theo, thì liền cảm thấy cả người đau đớn, nàng dường như bị một áp lực lớn đẩy văng ra xa. Cho đến khi nàng kịp phản ứng lại thì đã thấy bản thân mình đang nằm quằn quại bên ngoài cửa phòng bên cạnh tảng đá lạnh như băng, toàn thân đều đau đớn vô cùng, nàng cố gắng gượng dậy thì chợt nghe âm thanh lạnh như băng không một tia ấm nào bên trong của Dạ Trọng Hoa vang lên giận dữ: “Cút!”
Những lời này như một đòn chí mạng, đả kích cả thể xác lẫn tinh khiến cho Sở Phượng Tiên hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, chuyện Sở Phượng Tiên câu dẫn Dạ Trọng Hoa bị đánh bay ra ngoài cửa liền nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ Ninh vương phủ, đương nhiên cũng truyền đến tai của Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ lạnh nhạt cười: “ Chuyện này do chính tay Dạ Trọng Hoa xử lý.”
Một bên Trúc Lục lấy lòng nói: “ Xem ra vương gia thực lòng yêu mến vương phi nha, xử lý vô cùng nhanh gọn mà sạch sẽ luôn nha.”
“ Vậy sao?”
“ Buổi sáng hôm nay, Phượng Tiên tiểu thư đã bị đuổi ra, nghe nói là bị đày đến một cái thôn trang rách nát nào đó, về sau nàng sẽ không bao giờ được phép xuất hiện trước cửa phủ này một lần nào nữa a. Có điều không biết làm như vậy có chọc giận đến hoàng thượng không.”
Âu Dương Vũ khóe môi không khỏi nở nụ cười, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
P/s: Gã Dạ Trọng Hoa này nhiều em theo quá đê...những chương sau hành xác bà Vũ phải khổ sở bị gái nó hâm dọa...vẫn còn nhiều em âm thầm yêu thương lắm.