Tin Dạ Trọng Hoa dùng sáu tòa thành trì của mình để đổi lấy Âu Dương Vũ được lan truyền nhanh chóng khắp Tây Lăng quốc.
Dạ Trọng Hoa là chiến thần tiếng tăm lẫy lừng của Tây Lăng quốc, cũng là vị hoàng tử mà dân chúng Tây Lăng tôn sùng nhất, nay lại là vì một người phụ nữ mà mất đi sáu tòa thành, mất đi đất đai của mình. Mà nghe đồn tai tiếng của cô gái đó không gì dơ bẩn hơn, nào là một cô gái vô dụng, nào là háo sắc!
Dân chúng Tây Lăng dấy lên phẫn nộ, căm giận, một cô gái thấp hèn như thế không hề xứng đáng để Nhị hoàng tử phải làm như vậy, cũng không xứng đáng trở thành vương phi Tây Lăng quốc của bọn họ. Bọn họ tin tưởng chiến thần vương lẫy lừng nhị hoàng tử từ trước đến nay quyết định mọi chuyện đều có chừng có mực, chắc chắn là cô gái Âu Dương Vũ kia đã sử dụng bùa mê thuốc lú gì đó dụ dỗ câu dẫn nhị hoàng tử, bắt hoàng tử nhất định phải thành thân với nàng, nhất định là như vậy!
Bởi vậy mới nói, Âu Dương Vũ còn chưa chính thức gả cho Tây Lăng quốc thì nàng đã bị dân chúng ở đây gọi là hồng nhan họa thủy rồi.
Chuyện như thế này Âu Dương Vũ cũng thật không ngờ, cũng khó mà hiểu được.
Đoàn xe đã trải qua mấy ngày, cuối cùng cũng tới được Tây Lăng quốc. Đây là lần đầu tiên từ khi bước chân đến thời cổ đại Âu Dương Vũ lại đi xa đến như vậy cho nên cũng có chút tò mò. Nàng vén rèm cửa lên, hứng thú nhìn náo nhiệt bên ngoài. Tây Lăng quốc thoạt nhìn quả thật là một cường quốc phát triển dồi dào, trên phố người người tấp nập rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng, dọc đường có đủ loại người nam thanh nữ tú, quần áo gọn gàng thanh cao.
Dạ Trọng Hoa ngồi một bên nhìn thấy Âu Dương Vũ có chút hứng thú với bên ngoài thành đột nhiên cả người kề sát bên nàng ái muội, hơi thở của hắn phun lên khuôn mặt của nàng, hai cánh tay thon dài vòng qua ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của nàng, Âu Dương Vũ có chút giãy dụa, nhưng càng giãy dụa bao nhiêu thì hai cánh tay kia của ai đó lại càng siết chặt lấy nàng bấy nhiêu. Hắn đặt cằm của hắn lên đỉnh đầu nàng thì thầm hỏi: “Thích không?”
“Không biết.” Âu Dương Vũ trầm ngâm, kéo kéo môi, thích thì sao mà không thì sao. Dù gì có một ngày nàng sẽ sớm rời khỏi đây, khi đó nàng sẽ tìm một nơi thích hợp để ngao du sơn thủy.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Trọng Hoa, ánh mắt hắn bình thản, thần sắc có chút suy nghĩ.
Âu Dương Vũ không khỏi thầm nghĩ: Tây Lăng quốc có được sự phồn thịnh như ngày hôm nay chắc chắn công lao của vị chiến thần này cũng không có nhỏ a!
Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia gợi lên ý cười tà mị, ghé sát bên tai Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi, ngươi thấy đàn ông trên đất Tây Lăng quốc này, có ai tuấn tú bằng bổn vương không?”
[ Mẹ ơi...thế Ông thấy trong cái dàn mỹ nam này Ông có thấy có ai tự mãn bằng ông không? =.=]
Âu Dương Vũ nghe vậy chỉ cảm thấy mặt mình như đen lại, đây là cái tên mà lúc nào cũng lãnh khốc vô tình kia ư, có ai lại đi đặt câu hỏi mà như câu khẳng định như hắn không cơ chứ. Tự mãn. Âu Dương Vũ khẽ hừ một tiếng nói: “Vũ nhi cảm thấy vương gia là một vị chiến thần ưu tú của Tây Lăng quốc, là người vất vả vì miếng cơm manh áo, vì hòa bình ấm no cho dân chúng. Thậm chí cả hôn lễ của mình, dân chúng cũng phải bỏ hết việc để đến xem bàn ra tán vào. Quả thật là quá hoàn mỹ.”Dạ Trọng Hoa nghe vậy ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy xung quanh từng tốp dân chúng nhận ra đoàn xe của Nhị hoàng tử bọn hắn, đoàn xe của bọn họ sau đó dừng lại nghỉ chân một lát, giờ phút này, hai bên đường được vây kín bởi phần đông là dân chúng ở đây.
Quái lạ! Trên mặt của bọn họ thật nhiều biểu cảm cảm xúc khó mà lý giải được a! Nào thì thể hiện sự kiêu ngạo, khi thì khinh bỉ, khi thì tiếc hận, khi thì ghét hận.
Âu Dương Vũ nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn nét mặt Dạ Trọng Hoa thoáng có chút u ám trầm mặt, trong lòng chợt hiểu ra được vài phần. Trong lúc mơ hồ Âu Dương Vũ còn nghe được: “Không biết cô gái này có tài cán gì đặc biệt mà đáng để Nhị hoàng tử của chúng ta phải dùng đến sáu tòa thành trì đổi lấy.”
Dạ Trọng Hoa mặc cho những lời nói bên ngoài, vươn tay buông rèm cửa xuống, kéo Âu Dương Vũ vào lòng mình bá đạo nói: “Đừng để ý!”
Âu Dương Vũ định mở miệng nói rõ với hắn, nàng cũng không có để ý đến những lời nói đó, chợt nghe bên ngoài càng ngày âm thanh càng trở nên hỗn độn,lớn nháo.
Âu Dương Vũ nghi hoặc nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, bên ngoài xe liền vang lên âm thanh nhu nhược chói tai của một người con gái: “Tiểu nữ bái kiến vương gia.”
Dạ Trọng Hoa nhắm mắt dưỡng thần, dường như hắn không có ý định nghe cũng không có ý định quan tâm.
Cô gái bên ngoài thấy người bên trong không có phản ứng bèn tiếp tục kiên trì nói: “Vương gia, hôm nay tiểu nữ đến đây đại diện cho dân chúng ở Tây Lăng quốc xin góp ý kiến một chút với vương gia. Vương gia, ngài là chiến thần độc nhất vô nhị, tài mạo vô song của Tây Lăng quốc chúng ta, chúng ta tôn kính ngài, sùng bái ngài, nhưng tại sao chỉ vì một cô gái mà ngài lại bất chấp dùng sáu tòa thành trì của mình để đổi lấy? Chúng tôi biết ngài chắc chắn đã bị hồ ly tinh kia dụ dỗ mị hoặc. Cho nên hôm nay chúng tôi đến cầu xin ngài, đừng để hồng nhan họa thủy!”
Dạ Trọng Hoa mặt mày nhăn lại, hai mắt đột ngột mở ra, tỏa ra một thần sắc lạnh như băng.
Âu Dương Vũ không có để ý đến sắc mặt ngày càng âm trầm của Dạ Trọng Hoa, nghe thấy những lời nói này có chút hưng phấn. Cô gái này trông có vẻ vụng về đáng thương, dù sao cô ta cũng chỉ muốn dùng lý do này nọ để gây ấn tượng xấu của mình trong mắt Dạ Trọng Hoa thôi. Có điều, cũng tốt, hậu quả nàng có thể gánh.
Sau khi Dạ Trọng Hoa nghe được câu cuối cùng từ miệng của cô dân nữ kia thì đột nhiên đứng dậy, tiêu sái sải bước mở cửa xe. Cô gái bên ngoài mắt thấy Dạ Trọng Hoa mở cửa đi ra, trên gương mặt kiều mị lộ ra ý cười, khi nàng đem tầm mắt của mình dừng lại trên gương mặt hung ác lạnh băng của Dạ Trọng Hoa, ý cười lập tức đọng lại bên môi.
Ánh mắt Dạ Trọng Hoa u ám mang theo tia cảnh cáo sắc nhọn khiến cho những người xung quanh không khỏi hoảng sợ lui ra xa, hắn đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đại diện cho dân chúng Tây Lăng?”
Cô gái chần chờ một chút, kiên trì ôn nhu nói: “Vâng!.”
Dạ Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cô lấy đâu ra cái quyền đó? Ai bảo cô làm đại diện cho Tây Lăng quốc?”Cô gái vừa nghe xong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, đang định đưa tay chỉ những dân chúng xung quanh, Dạ Trọng Hoa tiếp tục tuyên bố: “Từ khi nào chuyện tuyển vương phi của Bổn vương đã đến phiên các người can thiệp? Vương phi của Bổn vương, đừng nói là dùng sáu tòa thành trì, chỉ cần bổn vương thích, cái gì cũng có thể cho nàng.”
[Bá đạo..Anh giai à...Anh có thể bớt bá đạo đi được không hả?]
Nói xong không hề liếc mắt nhìn cô gái kia thêm lần nào, chỉ lãnh đạm ra lệnh phân phó: “Người đâu, tội xem nhẹ vương phi, bắt giam!”
Cô gái nghe vậy từ từ ngã xuống đất, chỉ biết khóc lóc kêu vương gia, Dạ Trọng Hoa lập tức xoay người đi vào xe ngựa, đối với những hạng người như thế, hắn một chút cũng không quan tâm, càng không muốn lãng phí thời gian với sức lực, chậm rãi đến ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ.
Xe ngựa một lần nữa khởi hành đi về phía trước, Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn sang thấy nét mặt vẫn như trước âm trầm của Dạ Trọng Hoa thì giơ tay lên rót một chén trà cho hắn: “Việc này ta không để bụng thì thôi,, vương gia ngài tức giận làm gì. Huống hồ cô gái kia nói ta là hồng nhan họa thủy, ta cảm thấy rất hài lòng!”
Dạ Trọng Hoa đưa tay nâng chén trà lên uống một ngụm trà xanh, hắn khẽ vuốt mép chén trà, nhìn Âu Dương Vũ bằng ánh mắt thản nhiên đầy tà mị: “Vậy sao?”
Âu Dương Vũ nghiêm mặt nói: “Chỉ có điều xem ra dân chúng ở Tây Lăng quốc này thực sự không thích loại vương phi hồng nhan họa thủy như ta đâu, hay là chúng ta sớm...”
“Sớm động phòng?” Dạ Trọng Hoa chen ngang đánh gãy câu nói của Âu Dương Vũ, hắn vươn ngón tay thon dài ra giữ chặt lấy cằm Âu Dương Vũ, trên mặt khẽ giơ lên ý cười tà mị đầy mê hoặc: “Xem ra vương phi không thể chờ lâu hơn nữa? Hửm?”
Âu Dương Vũ chậc chậc chậc ba tiếng, đẩy cánh tay hắn ra, nàng lúc này chẳng có tâm tư đâu mà đi đùa giỡn chơi trò mập mờ với hắn, nàng thậm chí còn không biết có bao nhiêu điều phiền toái đang chờ trước mắt nàng đâu.
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dạng đang suy nghĩ sâu xa của Âu Dương Vũ, khóe môi thản nhiên cong lên.
Từ lúc quen biết nàng đến nay, trong mắt hắn, nàng khi thì cơ trí, khi thì dũng cảm, khi thì lúng túng, khi thì trầm mặc. Càng tiếp xúc với nàng, hắn từng bước từng bước cảm nhận được nhiều tính cách trong con người nàng, mỗi phần tính cách đó hắn đều cảm thấy thú vị. Dạ Trọng Hoa lại một lần nữa vươn tay ra kéo Âu Dương Vũ ôm vào trong lòng, sau đó lại nghe thấy âm thanh tức giận của Âu Dương Vũ: “Dạ Trọng Hoa, ta là hồng nhan họa thủy đấy, tốt nhất là ngươi nên cách xa ta ra một chút đi.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy khẽ cười nói: “Dù sao thì nàng cũng chỉ có thể là hồng nhan họa thủy của bổn vương!”
Đi được một lát, đoàn xe liền dừng lại ở trước một tòa cung điện lớn, Âu Dương Vũ từ trên xe đi xuống, lọt vào trong tầm mắt đó chính là một nơi có thể được gọi là tòa lâu đài tráng lệ ở nước ngoài, trên cánh cổng lớn phía trước đề hai chữ “Lưu Viên”, hai chữ này vừa đọc xong đã thấy một sự cuồng ngạo không thể chịu đựng được, vừa hào phóng song vẫn mang theo sự mạnh mẽ, giống như bản chất của vị chiến thần đang đứng ngay bên cạnh nàng lúc này.Dạ Trọng Hoa đứng bên cạnh Âu Dương Vũ, thấy nàng nhìn hai chữ đề trên cửa đến mê mẩn thì không khỏi bật cười, nắm nhẹ tay nàng, dắt nàng đi vào bên trong.
Âu Dương Vũ thuận thế đi theo Dạ Trọng Hoa đi vào cung điện đồ sộ đó. Khi Âu Dương Vũ còn chưa có bước qua cánh cổng thì đã nhìn thấy một hồ nước biết bên trong khuôn viên phía trước vô cùng đẹp mắt, bên trong vườn lấy núi đá làm chủ đạo, đối diện là một tòa thổ sơn, được đặt tinh tế có một cảm giác thoải mái dễ chịu khó tả. Bên dưới núi đá kia có một cái hồ nhỏ, núi đá với nước hồ được kết hợp với nhau bằng một lối đi nhỏ gấp khúc.
Dạ Trọng Hoa đưa nàng đi lên phía trước đình, bởi vì đứng trên cao cho nên cảnh sắc phong cảnh ở đây đều lọt hết trong đáy mắt của nàng.
Âu Dương Vũ không khỏi trầm trồ khen ngợi nghệ thuật làm vườn độc đáo ở đây, lấy non sông tươi đẹp kết hợp cùng với cùng đình lầu các, lấy khung cảnh tự nhiên sinh ý của đất trời kết hợp cùng với nghệ thuật sáng tạo của nghệ nhân quả thực là đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Toàn bộ cung điện này được chia làm bốn bộ phận đông, tây, bắc, và khu trung tâm, khu trung tâm lấy phong cảnh nước non làm chủ đạo cũng chính là khu hoa viên lúc nãy giữa hai khu tiểu viện. Khu trung tâm lại phân ra làm hai khi đó là khu đông và khu tây. Phần phía tây chủ yếu là sơn thủy còn phía đông đa phần nghiêng về bên kiến trúc. Khu nam với khu bắc là núi non, trung tâm là thành trì, Khu đông với nam là kiến trúc.
Trước mắt nàng cây cỏ ở đây đều xanh um tươi tốt, yên tĩnh mà lại gần gũi với thiên nhiên, quả thực làm nên sự khác biệt đặc trưng, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy phong cảnh xung quanh như vậy khiến cho tâm tình của người ta càng thêm vui sướng, quay đầu nhìn về phía Dạ Trọng Hoa, sắc mặt tràn đầy ý cười.
Dạ Trọng Hoa cười khẽ hỏi: “Thích sao?”
Âu Dương Vũ thản nhiên gật đầu, lên tiếng đáp: “Cảnh sắc rất đẹp.”
Dạ Trọng Hoa vươn tay ra khẽ vuốt ve vài sợi tóc rối của Âu Dương Vũ, ánh mắt như những viên đá thủy tinh dưới ánh mặt trời sáng chói mắt chợt lóe lên vẻ nghiêm nghị khí duệ nói: “ Đại hôn sắp đến, trước tiên nàng cứ ở đây, sau này Bổn vương sẽ sắp xếp một chỗ tốt hơn cho nàng.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có người vào bẩm báo: “Vương gia, hoàng thượng triệu ngài vào cung!”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên nhíu nhíu mày, phụ hoàng ra tay nhanh thật.
Hắn cúi đầu nhìn Âu Dương Vũ, mắt thấy nàng đang cúi đầu chăm chú nhìn vào trong hồ cá, khẽ nói với nàng: “Vũ nhi, nếu mệt mỏi thì đi nghỉ, ta đi một lát rồi về ngay.”
Âu Dương Vũ ngẩng đầu cười nói: “Vương gia, ngài đi đường cẩn thận.”
Sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, nha đầu hầu hạ bên cạnh Âu Dương Vũ liền mở miệng nói: “Vương phi, vương gia đã sớm phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng cho người, nô tỳ dẫn người đi xem.”
“Được.”
Âu Dương Vũ được Trúc Lục dẫn đến phòng của nàng, cửa phòng được gắn thêm một bức rèm che mã não, theo gió nhẹ nhàng lay động, ngoài bức rèm che ở ngoài ra còn có một lớp màn che kim sắc rực rỡ. Trúc Lục giúp nàng xốc bức rèm che lên, mời Âu Dương Vũ đi vào, Âu Dương Vũ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện một căn phòng sáng ngời mà vô cùng rộng lớn. Bên trong thì không biết bao nhiêu là đồ cổ trân quý, đặc biệt là chiếc chén cổ màu hồng phỉ thúy kia, bên ngoài nhìn rất là diễm lệ, rất là bắt mắt.
“Vương phi, những món đồ trân quý này đều do vương gia phân phó người mang đến đây.” Trúc Lục cười tủm tỉm dẫn Âu Dương Vũ đi phòng ngủ, “Trong này thì lại càng nhiều bảo bối hơn đó ạ.”
Âu Dương Vũ đi vào phòng ngủ, mới phát hiện ra trong này quả thực bắt mắt khoa trương đến mức nào, dùng loại tơ tằm vàng tốt nhất, tài chất cùng với những đóa hoa được thêu lên tất cả đều vô cùng tinh mỹ. Kệ chứa y phục được đặt sát mặt tường làm bằng gỗ quý, bên trong được treo biết bao nhiêu là y phục của Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ lơ đãng sờ lên, xúc tua trắng mịn mềm mại, hình thức bên ngoài nàng đều thích, liền có chút thích thú không nỡ buông tay. Trúc Lục đứng một bên nhẹ nhàng mở miệng: “Tất cả y phục của người ở đây được làm bằng từ tuyết tằm, chỉ có tại những rơi giá rét mới nuôi được nó, mùa hè mặc vô cùng thoải mái. Vì thế cho nên loại vải dệt này thực sự rất quý, chỉ có người trong hoàng thất mới có. Vương gia vì vương phi mà đã tìm riêng một y phường cẩm tú tốt nhất ở Tây Lăng quốc để dệt ra tất cả, đối với tất cả nữ tử mà nói, có thể khoác lên mình bộ y phục của y phường cẩm tú đó, không chỉ có ý nghĩa biểu trưng cho sự tài phú, mà nó cũng nói lên thân phận cùng địa vị gia thế của vị nữ tử. “
Mặt khác bên cạnh gần đó chính là bàn trang điểm, được làm từ gỗ thanh đàn quý, Trúc Lục đỡ Âu Dương Vũ ngồi xuống: “ Tất cả đồ trang sức, tráp đựng gương lược này đều là những thứ vương gia chuẩn bị riêng cho người, vương gia nói, nếu người không thích, ngài ấy sẽ lệnh cho hạ nhân lập tức làm cái khác theo ý người!”
Âu Dương Vũ khẽ gật đầu, nàng hầu như không có hứng thú mấy với mấy thứ hồ trang sức hay ngọc ngà.
Trúc Lục thực sự là một nha đầu cẩn thận, thấy Âu Dương Vũ có vẻ mệt mỏi thì lập tức nói: “ Trông vương phi có vẻ mệt mỏi, để nô tỳ pha cho người một chén trà a?”
Âu Dương Vũ khẽ gật đầu, Trúc Lục nhận được lệnh ngay lập tức đã mang đến một chén trà đưa đến trước mặt nàng, Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nâng chén lên nhấp một ngụm, hương thơm rất dễ chịu, tỏa ra như có như không hương thơm thoang thoảng của hoa mai, Âu Dương Vũ hài lòng nói: “ Trà này rất thơm.”
“ Bẩm vương phi, loại trà này được pha chế từ những đóa mai nở đặc biệt vào mùa đông ngâm trong tuyết vài năm, cho nên mùi hương của mai vừa thơm ngát vừa mát dịu như vậy ạ.”
“ Quả là một chủ kiến hay, ai là người tạo ra nó, thật đúng là một viên ngọc sáng trong tương lai. “Âu Dương Vũ lại nhấp thêm một ngụm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bộ dáng của Trúc Lục muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng hoài nghi hỏi: “ Làm sao vậy?”
Trúc Lục nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, thần sắc có chút lúng túng, cắn cắn môi: “ Vương phi, có chuyện này, không biết nên nói cho người không?.”
“ Em nói đi.”
Âu Dương Vũ thần sắc lạnh nhạt, mặt mày hiện ra một chút thành ý, Trúc Lục trầm tư một lúc lâu mới có dũng khí nói: “ Việc dùng hoa mai tuyết pha trà này chính là do Phượng tiên cô nương nghĩ ra, vì vương gia cũng không chê, nên vẫn giữ lại.”
“ Ồ! Phượng tiên cô nương?”Âu Dương Vũ khóe mắt nhảy dựng lên, lập tức bày ra vẻ mặt ôn hoà cười: “Chắc em là nha hoàn đã quen với quy củ trong vương phủ, nói vậy em hẳn là người rất quen thuộc với những chuyện xảy ra nơi Ninh vương phủ. Từ giờ phút này, ta đã được gả đến Ninh vương phủ, vậy em nói cho ta biết vài chuyện ở Ninh vương để ta liệu đường mà chuẩn bị tránh khỏi lạ lẫm.”
“ Vâng, thưa vương phi!”