Tinh hoa cung.
Trên giường rõ ràng có nữ tử vẫn đang ngủ say ở bên trong, tinh thần có vẻ không được tốt, cho nên lúc ngủ khuôn mặt hết sức khủng bố. Mày hoa nhăn hết lại, trên trán nhăn nheo có vài giọt mồ hôi.
Trong mơ, Dao Hoa nàng thấy thân ảnh của Dạ Trọng Hoa cầm trong tay bảo kiếm màu son đỏ, mũi kiếm còn sót lại vài giọt máu tươi, máu tươi nóng ấm cứ từ từ rơi xuống tí tách như vậy, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt mỹ ấy mang theo sát khí nồng đậm, đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh như hàn băng, “Bổn vương đã quá xem thường ngươi, không ngờ tâm địa ngươi lại xấu xa đến như vậy!”
Nói xong liền hướng mũi kiếm hướng về phía tim của Dao Hoa mà đâm vào.
“Không!” Cùng với một tiếng thét kinh hãi, Dao Hoa công chúa trợn to hai mắt, đột nhiên ngồi dậy, lúc này nàng mới phát hiện đây chỉ là giấc mộng. Nàng cầm chiếc khăn tay mềm mại cẩm tú lau đi những giọt mồ hôi lạnh còn đọng trên trán, sờ sờ lấy gương mặt đỏ ửng vì sợ hãi của mình, lúc này nàng mới tin rằng mình vẫn còn sống, ngay lập tức vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Thật may, chỉ là ác mộng.”
“Công chúa, ngươi ngủ ngon nhỉ, có điều...” Phía sau chợt vang lên âm thanh lạnh lẽo như băng khiến cho Dao Hoa đột nhiên cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại đối diện với chủ nhân của đôi mắt lãnh khốc ấy.
Ánh trăng sáng tỏ khẽ chiếu rọi xuống, Dạ Trọng Hoa một thân hắc y đứng ở phía trước cửa sổ, ánh trăng khẽ soi sáng lên người hắn làm nổi bật lên gương mặt tinh xảo không tỳ vết của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn đẹp đến hồn siêu phách lạc. Hắn thấy Dao Hoa nhìn chăm chú vào mình, liền tiếp tục nói: “Chỉ có điều, thật đáng thương cho tên nô tài này.”
Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Dao Hoa công chúa rõ ràng phát hiện ra trong phòng nàng còn một người nữa, người này bây giờ có bộ dạng vô cùng chật vật, nhìn cẩn thận thêm chút nữa mới nhận ra đó chính là ám vệ mà buổi sáng mình đã phân phó nhiệm vụ cho buổi tối ngày hôm nay.
Mi dài của Dao Hoa khẽ nhíu lại, kéo chăn phủ gấm, cố gắng trấn tĩnh nói: “Người này là ai? Bản công chúa không biết. Nhưng vương gia à, đêm khuya đến khuê phòng ta thế này đã ảnh hưởng đến thanh danh của bản công chúa ta rồi, ngài liệu mà cân nhắc đi.”
“À, người này đến ám sát vương phi của bổn vương, đương nhiên bỏ qua là điều không thể. Ai dám động đến một sợi tóc của Vũ nhi, cái giá mà hắn trả phải gấp vạn lần!” Nói xong lời cuối cùng đã là quá giới hạn sức chịu đựng của hắn, thản nhiên gật đầu với tên áo lam ra lệnh.
Người đàn ông áo lam nhận được mệnh lệnh, chậm rãi từ bên hông rút ra thanh kiếm sáng chói. Dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng u ám lãnh khốc, nhìn vô cùng sắc bén.
Hắn đi tới với sát khí xung quanh, thanh kiếm sắc bén chậm rãi tới gần tên áo đen đang bị trói, cơ thể lộ da thịt ra bên ngoài. Thanh kiếm kia chậm rãi tới gần áp sát vào da thịt, hắn dùng lực, thanh kiếm sắc bén đâm phập sâu vào nội tạng, thoáng nghiêng, thuận thế chậm rãi cắt thêm miếng da dưới cánh tay, máu nương theo thanh kiếm chậm rãi chảy xuống đỏ thẫm, tên áo đen đột nhiên mở to hai mắt, đau đớn rên ra tiếng, đôi môi trắng bệch run run.Dao Hoa nhìn trước mắt cảnh tượng, thần sắc tái nhợt thất kinh, toàn thân kịch liệt run lên.
Đây là hình phạt lăng trì trong truyền thuyết có nói qua, là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man nhất trong các án tử hình.Phạm nhân sẽ bị xẻo những phần nhỏ như mắt, mũi, tai, lưỡi, ngón tay, ngón chân trước khi bị cắt những phần lớn như tứ chi, vai, đùi v.v... Thịt bị lóc ra sẽ được trưng bày ở đầu đường với mục đích răn đe khiến cho họ vô cùng đau đớn nhưng không thể chết một cách nhanh chóng, mặc dù từ xa xưa việc áp dụng hình thức lăng trì này vô cùng phổ biến nhưng bây giờ có rất ít nơi sử dụng hình thức này huống chi là chứng kiến tận mắt.
Người đàn ông áo lam vẫn tiếp tục động tác, tên áo đen bị trói kia bắt đầu hừ nhẹ, tiếng kêu càng ngày càng vang dội, thân thể vì đau đớn tột cùng không ngừng giãy dụa, muốn tránh xa thanh kiếm sắc bén đang lột đi từng miếng thịt trên người mình. Thế nhưng thanh kiếm lại như con rắn độc trườn bò trên người hắn, tình cảnh lúc này vô cùng tuyệt vọng. Cánh tay hắn trong nháy mắt chỉ còn lại khung xương với một vũng máu tươi trên sàn cùng với những mẫu thịt được cắt thành nhiều mảnh rơi rải rác xung quanh. Tiếng thét chói tai, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ căn phòng, tên ám vệ lúc này giãy dụa càng mạnh hơn, động tác càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Đột nhiên, “Đinh” một tiếng, bên trong người tên áo đen rơi ra một khối lệnh bài. Tên áo lam tạm thời dừng động tác, nhặt vật kia lên mang đến cho Dạ Trọng Hoa.
Khi Dao Hoa nhìn thấy tấm lệnh bài kia sắc mặt từ đỏ hồng chuyển sang trắng bệch, Dạ Trọng Hoa cầm lấy lệnh bài, trên mặt ý cười càng rõ, nghiền ngẫm suy nghĩ: “Nghe nói Dao Hoa công chúa của Đông Tấn quốc, tài mạo vô song, được hoàng thượng của Đông Tấn quốc vô cùng sủng ái, vì muốn bảo vệ an toàn cho con gái mình nên đã bí mật huấn luyện một đám ám vệ ở bên cạnh. Những tên ám về này bình thường giấu mình dưới thân phận là hạ nhân bên cạnh, trừ ngươi ra thì không ai biết gì về chuyện này, thế nhưng...” Dạ Trọng Hoa tà mị cười, “Trên người tên ám vệ này lại mang theo một lệnh bài, trên lệnh bài có khắc chữ...” Dạ Trọng Hoa vừa nói vừa thưởng thức tấm lệnh bài trong tay, nói đến lời này, hắn đưa tấm lệnh bài lên khẽ soi dưới ánh trăng nhẹ giọng mỉa mai: “Đông Tấn quốc!”
Trong đầu Dao Hoa dường như ngốc lăng, cảm giác sợ hãi bao trùm quanh người nàng, chuyện nàng có ám vệ bên người ngoài phụ hoàng ra thì không có một ai biết. Thế nhưng tại sao Dạ Phi Bạch này lại có thể nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay đến như vậy? Dao Hoa ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt lạnh như băng của Dạ Trọng Hoa, ánh mắt tà nghễ khắp thiên hạ, như đang nhìn thấu được tội ác của nàng. Dao Hoa cảm thấy đáy lòng lạnh đến run người. Nàng không ngăn được nước mắt đang chực trào ra, nghẹn ngào nói: “Âu Dương Vũ rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Cô ta đáng để chàng phải lao tâm tổn lực giúp đỡ ả như vậy sao?! À...hay là chàng cảm thấy bồn công chúa là loại người lòng dạ ác độc, còn Âu Dương Vũ của chàng thì như tiên nữ nhân từ? Chính cô ta là người đã hủy hoại dung nhan của Âu Dương Doanh, khiến cho Âu Dương Tụ đánh mất sự trong sạch, cô ta mới đúng là loại đàn bà có tâm địa rắn độc!”
“Ồ? Công chúa coi trọng ta quá rồi đó, ngươi biết Âu Dương gia vốn không có quyền có thế, thậm chí không thèm để mắt đến Ngũ tiểu thư ta đây, cho nên cô nghĩ ta lấy đâu ra năng lực để suy tính tinh vi những âm mưu vừa rồi.” Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên khiến cho Dao Hoa cả người run lên, nghe được âm thanh kia quay đầu sang mới phát hiện người đang ngồi ở ghế ẩn nấp trong bóng đêm là Âu Dương Vũ.Âu Dương Vũ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thanh nhạt giống như cánh bướm xinh đẹp uyển chuyển vỗ cánh tung bay trong đêm, nàng đi thong thả tới gần Dao Hoa nhẹ giọng nói: “Dung nhan Tứ tỷ bị hủy là lỗi của đại ca ta ngu ngốc khờ khạo, còn về phần Tam tỷ mất đi trong sạch thì ta nghĩ công chúa là người hiểu rõ nhất!”
“Âu Dương Vũ, ngươi đừng có làm ra vẻ như mình vô tội.”
Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn nàng: “Công chúa không thắc mắc vì sao đến bây giờ tên phu xe vẫn chưa trở về à? “
Dao Hoa công chúa đột nhiên hiểu ra được chuyện gì, hận chính mình hành sự không thành, nên mới không có chú ý đến việc hạ nhân bên người nàng sau khi hành sự xong vẫn chưa có trở về, chẳng lẽ?
Dao Hoa công chúa liếc mắt nhìn trên ám vệ ở phía trước đang hấp hối giữa một vũng máu với cánh tay trơ xương, không khỏi rùng mình một cái, thất thanh hỏi: “Các người đã làm gì hắn?”
“Chỉ đơn giản làm chút chuyện khiến cho hắn khai ra, ai là kẻ đứng sau thao túng thôi!”
Dao Hoa công chúa ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ, lại nhìn sang Dạ Trọng Hoa đứng cách đó không xa, cảm thấy bọn họ giống như quỷ sứ địa ngục khủng bố vô cùng, đột nhiên nghĩ ra điều gì nhìn xung quanh hô lớn: “Người đâu! Mau tới! Có thích khách! Người đâu!”
Cửa phòng nhanh chóng mở tung ra, Dao Hoa lòng đầy an tâm nhìn người phía ngoài cửa. Chỉ là khi nhìn thấy đám người từ từ đi vào ánh mắt tức thì trở nên kinh ngạc không thôi “Sao lại là các người?”
“Công chúa, là ngươi! Thì ra là ngươi!” Âu Dương Tụ giận dữ, sắc mặt tái mét, nàng giống như một người điên chạy lên, hận không thể bóp chết Dao Hoa công chúa. Nàng điên cuồng nắm tóc Dao Hoa công chúa, xé rách y phục của cô ta, giống như hổ cái nổi giận, nức nở hỏi: “ Vì sao? Vì sao? Ngươi là loại phụ nữ độc ác!”
Lời nói cuối cùng của Âu Dương Tụ đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Dao Hoa, nàng giận dữ giật phắt hai cánh tay đang bấu víu lấy mình, lấy tay đẩy Âu Dương Tụ ngã xuống đất, lớn tiếng chất vấn la lên: “Đều tại ngươi ngu dốt, nếu không phải tại ngươi, bây giờ Âu Dương Vũ ả ta cũng không có thể an toàn mà đứng đây? Gì mà mưu kế của bản công chúa bị thất sách? Tất cả lỗi đều do ngươi! Ngươi mới là đồ phụ nữ ngu xuẩn...không những không giúp được việc, lại còn để chuyện đổ bể đến mức này!”
Đi theo sau Âu Dương Tụ còn có Tôn thị, Tôn thị thấy con gái mình không chỉ bị Dao Hoa đánh ngã xuống đất mà còn bị nó nhục mạ. Nhất thời máu nóng trào lên, bất chấp thân phận, tiến lên chỉ thẳng vào mặt Dao Hoa mắng: “Rõ ràng ngươi mới là đồ phụ nữ ác độc, còn mạnh miệng trách này trách nọ!”
Dao Hoa khinh miệt nhìn hai mẹ con la lối trước mặt: “Đúng là mẹ nào con nấy, đều ngu xuẩn như nhau.”
“Ngươi! Được lắm, đúng như ngươi nói hai người chúng ta là mẹ nào con nấy, thế còn ngươi với mẫu hậu ngươi thì sao? Chẳng phải cũng ngoan độc âm hiểm như nhau sao? Chỉ có người ngoan độc ác ôn như mẫu hậu ngươi mới sinh ra một loại công chúa lòng lang dạ thú như ngươi!”
“Vậy sao? Tôn cẩm nhi, bản cung thật sự rất tò mò bản cung ác độc như thế nào?” Lời vừa nói ra thì hoàng hậu từ bên ngoài cửa vội vàng tiến vào. Vốn chỉ vì lo lắng cho tâm trạng bất ổn của Dao Hoa, buổi tối sợ con gái bị mất ngủ nên đến xem thử, bà chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nghe được những lời cay độc từ miệng Âu Dương Tụ.Tôn thị nhìn về phía hoàng hậu, có chút nao núng, cúi đầu nhìn thấy Âu Dương Tụ ở trên mặt đất khóc nức nở, trong lòng không có một chút sợ hãi nào. Con gái của bà từ trước đến giờ luôn dịu dàng thục nữ, vốn có thể gả cho những người có quyền thế địa vị thì lại bị chính tay Dao Hoa công chúa độc ác hủy hoại! Giống như đã tìm được một lý do cho mình, không quan tâm nói: “Hoàng hậu, bà vẫn còn nhớ Trữ phi - Mẫu thân ruột thịt của Hoài An vương?” Nói xong nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu trở nên trắng bệch, đắc ý nói: “Hoàng hậu, năm đó vì được hoàng thượng độc sủng nên lập tức đứng đầu nắm giữ cả hậu cung, bà còn dạy cho các tần phi “ Vu thuật cổ”, khiến cho bọn họ ganh ghét ghen tị, tàn sát lẫn nhau, thậm chí giết hại cả con nối dòng của chính họ. Lúc đó, Trữ phi thiếu chút nữa cũng bị mất mạng trong tay của bà!”
“Bây giờ ả ta đang ở đâu?” Hoàng hậu thất thanh hỏi.
“Nực cười? Nếu như không muốn người khác biết thì ngay từ đầu đừng có làm những chuyện xấu đó.”
“Làm càn, Tôn Cẩm nhi, ngươi đừng có bày ra bộ dáng ghê tởm đó, ngươi âm hiểm nào có kém bản cung là bao? Năm đó Âu Dương Lưu yêu thương, sủng ái Dương thị bao nhiêu thì đối với ngươi hắn ta chỉ cười cười lấy lệ, không muốn mình bị ủy khuất, ngươi đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn yêu thuật dụ dỗ bằng bất cứ giá nào cũng phải gả cho Âu Dương gia. Khi vào được phủ rồi thì dụ hoặc Âu Dương Lưu, giết hại Dương thị, nhớ tới những lời trước khi chết Dương thị từng nói, bản cung cũng hiểu được cái gì gọi là vô tâm vô tình, không những vậy, sau khi Dương thị chết, ngươi còn...” Hoàng hậu dừng một chút, liếc mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ đang đứng ngay cửa sổ, tiếp tục nói: “Còn cướp đồ cưới của nàng ta,khiến con gái của nàng ta phải sống một cuộc sống quá đỗi thê thảm. Ngươi nói xem loại đàn bà như ngươi, có tư cách gì để giáo huấn bản cung?”
“Bà! Bà! Bà không xứng đáng là bậc mẫu nghi thiên hạ!”
“ Còn ngươi có tư cách gì để làm chủ mẫu của tướng phủ?”
“Câm miệng!”
“Ngươi mới câm miệng!” Tôn thị cùng hoàng hậu đồng thanh hô to thì ngay lập tức phát hiện hai chữ “ Câm miệng” vừa rồi không phải của đối phương phát ra, đồng thời quay đầu mới nhìn thấy chủ nhân của tiếng nói đó đang đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, ngã từ từ xuống đất, thân mình run lên cầm cập ngực kịch liệt phập phồng: “Hoàng thượng...”
Ngoài vị hoàng thượng đứng ở cửa với khuôn mặt tái xanh kia, còn có gương mặt khó coi của Âu Dương Lưu phía sau. Vốn nhận được ý chỉ vào cung, Âu Dương Lưu không ngờ mình lại bắt gặp một màn đáng xấu hổ này, hắn chợt có chút nghi ngờ, không phải hoàng hậu truyền hắn vào cung, thế ai là người đã phát ra ý chỉ?
Và người có cùng thắc mắc với hắn còn có hoàng thượng: “Hoàng hậu, ngươi nói hôm nay ngươi cùng Dao Hoa hẹn trẫm đến đây có chuyện để nói? Nhưng trẫm không thể ngờ được mấy năm trước con trai nối dõi của trẫm thì ra lại chết dưới tay của loại độc phụ ngươi!” Nói xong, hắn cũng không quan tâm đến vẻ thất thần sợ hãi trên gương mặt của hoàng hậu và Dao Hoa, nhìn xung quanh phòng một vòng, thấy tên ám vẻ đang hấp hối. Ngay cả là đã từng chứng kiến biết bao nhiêu cảnh máu me trên chiến trường, thân là hoàng thượng hắn cũng không khỏi lạnh run người lên tiếng: “Dạ Phi Bạch, ngài dám ngang nhiên ở trong cung của trẫm mà hành hung?”Dạ Trọng Hoa châm chọc trở lại: “ Vũ nhi của bổn vương suýt chút nữa chết trong tay tên này. Tốt hơn là ông nên hỏi thăm cô công chúa bảo bối của ông một chút, bổn vương chưa dùng hình thức lăng trì trừng phạt cô ta đã là giữ mặt mũi cho Đông Tấn quốc của ông rồi.”
Hắn là quốc vương của Đông Tấn quốc, chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như thế, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, tức giận đến thiếu chút nữa té xỉu. Đang định đáp trả lại thì nghe Tôn thị nhân cơ hội nói: “Dao Hoa công chúa phái người vũ nhục con gái nô tì, cầu xin hoàng thượng đứng ra làm chủ!”
“Ai bảo cô ta ngu xuẩn tự làm tự chịu...” Dao Hoa còn muốn nói gì đó, thì chợt bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của hoàng thượng thì rùng mình, hắn nổi giận quát lớn một tiếng, hoàng hậu lôi kéo tay nàng “Dao Hoa!”
Dao Hoa công chúa không phục quỳ xuống, ủy khuất nói: “Phụ hoàng, con gái biết sai rồi.”
Vốn là muốn mắng một trận nhưng hắn cảm thấy vô lực, oán hận nhìn thoáng qua hoàng hậu đang lạnh run đứng phía sau Dao Hoa, xiêm y không chỉnh tề, tóc không chỉnh chu, thần sắc thì kích động, cả người thoạt nhìn vô cùng lộn xộn. Cô con gái mà hắn vô cùng yêu thương hết mực lại chính là loại phụ nữ âm ngoan hiểm độc sao? Không chỉ bí mật hành hung hại người, còn bị người bắt tại trận, đúng như Dạ Phi Bạch đã nói.
Hoàng thượng suy nghĩ một lát đưa ra quyết định: “Từ trước đến nay trẫm luôn luôn yêu thương con, chăm sóc con, làm hết mọi chuyện vì con, vốn muốn để con ở bên cạnh trẫm thêm vài năm nữa, nhưng không ngờ rằng con ỷ vào quyền thế mà lộng hành! Người đâu, đưa công chúa về Tinh Hoa cung, ba tháng này không được bước ra khỏi cửa nửa bước, phạt lương bổng một năm.” Dừng một lúc, thấy Dạ Phi Bạch tỏ vẻ không có chút vừa lòng, một lát sau tiếp tục nói: “Tôn tướng quân nhiều lần có công đóng góp cho xã tắc, ngoài ra đứa cháu đích tôn - Tôn Diệu Dương là người tài hoa, trẫm thấy bây giờ cũng là thời điểm thích hợp để gả Dao Hoa cho nên ba tháng này con liệu mà sống tốt ở trong Tinh Hoa cung, ba tháng sau sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ!”
Hy vọng tên Tôn Diệu Dương kia sẽ đối xử tốt với Dao Hoa!
Tôn thị vốn không thích Dao Hoa gả cho cháu của mình. Đang phẫn nộ thì nhìn thấy Dao Hoa công chúa sắc mặt trắng bệch, trong lòng liền bùng lên sự ác độc vô hạn, bà sẽ không để cho con gái mình chịu bất kỳ ủy khuất gì, cũng càng không để cho Doa Hoa sống yên ổn, mới cúi đầu cảm tạ hoàng thượng: “Hoàng thượng anh minh, thần nữ thay mặt Diệu Dương nhi tạ long ân hoàng thượng!”
Dao Hoa công chúa liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ, đáy mắt lóe lên một tia ngoan độc. Trong trí nhớ của nàng, tên Tôn Diệu Dương này là một kẻ ăn không ngồi rồi, không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng. Sắc mặt nàng càng tỏ ra vẻ khó coi, khẽ nắm chặt lòng bàn tay.
“Hoàng thượng...” Hoàng hậu đứng một bên vốn muốn lên tiếng cầu tình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm lạnh lùng của hoàng thượng bây giờ, nàng chỉ còn biết im bặt đi.
“Hừ, hoàng hậu, trẫm nể tình ngươi đã có công cai quản cái hậu cung nhiều năm nhưng trẫm thật không ngờ ngươi lại gây không ít họa đến cho cái hậu cung này như vậy. Từ nay về sau ngươi bị nhốt trong lãnh cung ăn chay niệm phật.” Nghĩ tới việc hắn chưa kịp thấy mặt mũi những đứa con trai hắn liền tiếp tục nói: “ Cả đời không được phép rời khỏi lãnh cung nửa bước!”
Hoàng hậu nghe vậy liền cảm thấy như sét đánh ngang tai, hôn mê bất tỉnh ngã vào lòng Dao Hoa.
“Mẫu hậu! Phụ hoàng, mẫu hậu người...”
“Lo làm tốt chuyện của con đi, không cần nhiều lời!”
Dao Hoa công chúa cơ hồ như muốn nổi điên, phẫn uất trừng mắt nhìn những người đang đứng ở đây, liếc mắt một cái nhìn Âu Dương Vũ, tất cả đều tại con tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này. Đột nhiên nàng lại bị ánh mắt tàn khốc, âm lãnh của Dạ Phi Bạch làm cho kinh sợ.
Dạ Trọng Hoa chậm rãi tiến lên, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không phải ngươi muốn biết vì sao Vũ nhi lại tài hoa hơn ngươi sao? Bổn vương nói cho ngươi biết: luận về phương diện gì ngươi cũng đều thua xa Vũ nhi, chỉ có duy nhất bổn vương hứng thú, chính là...” Khóe môi ý cười càng phát ra thâm sâu hơn: “Ngu xuẩn.”
Dao Hoa nghe vậy kinh hãi đến từ từ ngã xuống bàn, toàn thân khí lực đều như bị rút đi, hoàng thượng thấy thế nói: “Người đâu, mang hoàng hậu và công chúa ra ngoài.” Nói xong ho một tiếng, hoà hoãn sắc mặt, nhìn Âu Dương Vũ cười cười, nói: “Vũ nhi! Lúc nãy chắc là bị kinh sợ không ít nhỉ?”
Âu Dương Vũ cười nhẹ: “Cũng không có, chỉ là...”
“Chỉ là thế nào?”
Âu Dương Vũ thản nhiên liếc mắt cùng Âu Dương Tụ cùng nhau đứng ở một bên Tôn thị, giơ lên khóe môi ẩn hàm một tia châm chọc: “Hoàng thượng vừa rồi cũng biết, khi xưa mẫu thân của thần nữ phải hứng chịu nhiều đau khổ uất ức, thời gian trôi qua đã lâu, thân là con gái của bà, thần nữ không hy vọng đồ cưới của mẫu thân mình toàn bộ đều rơi vào tay của người khác.”
Nghe vậy, hoàng thượng liếc mắt nhìn Âu Dương Lưu và Tôn thị, sắc mặt hai người trông mất tự nhiên, cất cao giọng nói: “Đó là lẽ đương nhiên!”
Cả người Tôn thị run lên, nhưng bây giờ còn biện pháp nào nữa, đây là ý chỉ của hoàng thượng! Xem ra chỉ còn có thể trông cậy vào Tôn phủ.