Những lời này hoàn toàn chọc giận đến Dạ Trọng Hoa, đáy mắt hắn mang theo tia lửa giận, giống như nham thạch nóng chảy từ một vụ núi lửa bất ngờ bùng phát, sôi sục. Phượng mâu khẽ híp lại, trong mắt tràn ngập sát khí: “Dao Hoa công chúa sao? Bổn vương thấy nếu dùng một tòa thành trì để đổi lấy cô ta cũng không xứng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Chỉ được cái mã ngoài.”
Nói xong những lời trên dường như hắn cảm thấy chưa đủ xả giận, liếc mắt một cái nhìn mặt mày tái mét của hoàng thượng, tiếp tục nói: “Vũ Nhi của bổn vương thân phận cao quý sao có thể mang ra so sánh với kẻ khác. Hơn nữa, người của bổn vương không cần người khác phải bàn ra tiếng vào! Hoàng thượng lo lắng thừa rồi, bổn vương đi đây!”
Nói xong đi thẳng ra cửa điện, phất tay áo rời đi, để lại một thân hoàng thượng mặt mày tái xanh không biết giấu mặt vào đâu, nếu không phải hắn rất cần sự tương trợ từ Tây Lăng quốc, thì hàng vạn lần cũng đừng tưởng tượng đến chuyện hắn nhẫn nhịn cúi đầu trước mặt Dạ Phi Bạch...một tên ngông cuồng! Hắn thở dài, nhẹ giọng nói: “Dao Hoa, con hết hy vọng rồi!”
Phía sau điện, thân thể Dao Hoa run nhè nhẹ, sắc mặt thật khó coi. Thì ra! Trong lòng hắn, nàng chả là cái gì đối với hắn, hắn coi nàng không xứng đáng với hắn hơn là Âu Dương Vũ. Những gì mà Dạ Trọng Hoa nói khiến cho lòng nàng đau đớn đến mức chết tim chết phổi, giống như bị một thanh kiếm sắc nhọn dứt khoát đâm một nhát vào tim, tim nàng đau lắm, từ lâu nàng đã ngưỡng mộ hắn, yêu thầm hắn, cuối cùng là tự chính mình đa tình sao?! Nàng hận, nàng hận, tất cả đều do con hồ ly tinh Âu Dương Vũ gây ra! Lúc này Dao Hoa cảm thấy lửa hận muốn trào lên đến trước ngực, đỉnh ngực sinh đau, nàng nổi điên muốn xé rách mành che trước mắt cho đến khi hoàng thường hét to lên một câu mới tìm lại được lý trí.
Âu Dương Vũ, nàng dựa vào cái gì, khắp thiên hạ này không có người phụ nữ nào có thể đứng ngang hàng với ta, nàng dựa vào cái gì mà khiến cho Dạ Phi Bạch phải lạc lối theo nàng, coi trọng nàng, bênh vực nàng, bảo vệ nàng?!
Hai bàn tay của Dao Hoa nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay lúc nào không biết. Sợ sệt một lát, nàng bật khóc nức nở chạy thẳng một mạch đến cung điện của hoàng hậu.
Trong ngự phòng, không khí vô cùng ấm cúng thoạt nhìn trông rất đẹp mắt, hoàng hậu chậm rãi gắp lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, mùi vị rất thơm.”Người đâu, lấy thêm điểm tâm đem đến cho công chúa cùng thưởng thức.” Vừa dứt lời, thì nhìn thấy Dao Hoa từ ngoài điện chạy vào, trên khuôn mặt khuynh thành bị lấp đầy bởi những giọt nước mắt rơi như mưa. Hoàng hậu buông đũa nhanh chóng đi lên phía trước lên tiếng hỏi: “Dao Hoa, con tới đây làm gì?”
Dao Hoa vừa khóc vừa kể lể sự tình, hoàng hậu lặng im một lúc, thở dài, đưa ngón tay thon dài của mình lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô của Dao Hoa, thần sắc tỏ ra vẻ bất lực nói: “Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Dao Hoa giống như chết đuối vớ được cọc, ánh mắt mở to không dám chớp.
“Trừ phi Âu Dương Vũ... phải chết!” Hoàng hậu trầm giọng nói.Đúng thế! Âu Dương Vũ, cô ta đáng phải chết, trên mặt Dao Hoa công chúa lóe lên một chút tia ngoan độc, ghen tị giống như rắn độc cắn nuốt lòng của nàng, Âu Dương Vũ chính là khắc tinh của nàng, nàng nhất định phải khiến cho nàng ta chết không có chỗ chôn!
Mấy ngày trôi qua ở phủ, Âu Dương Vũ cảm thấy rất thanh nhàn. Gần đây, không biết Âu Dương Lưu đang âm mưu cái gì, mỗi lần nhìn thấy mình thì tỏ vẻ thân thiện, cười hiền hòa với mình trông giống như tình cảm của một người cha thật sự đối với con ruột mình, chẳng lẽ hắn muốn bắt đầu lại với nàng, muốn trở thành một người cha tốt?!
Âu Dương Lưu đã bắt đầu đồng ý việc Âu Dương Vũ gả cho Dạ Trọng Hoa, dù sao Âu Dương Vũ cũng là con gái ruột của hắn, về sau hắn chính là nhạc phụ của Dạ Trọng Hoa, lúc đó địa vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Đã từ Âu Dương Vũ không hề thích con người của Âu Dương Lưu, có điều nếu cha mình đã quan tâm đến mình như vậy, nàng ở trong phủ cũng được đối đãi tốt hơn, không phải lo việc bị người khác làm phiền, thế nên mấy ngày gần đây nàng sống rất nhàn hạ, một cuộc sống không có phiền phức thật thích.
Hội hoa đăng
Sau khi cùng A Tú dùng xong cơm chiều, A Tú đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ, lắp bắp nói: “Tiểu thư, hôm nay có tổ chức hội thả hoa đăng, bên ngoài có rất nhiều đèn hoa đăng được thắp sáng vô cùng rực rỡ, à phố xá náo nhiệt vô cùng, tiểu thư không muốn đi xem sao?”
Âu Dương Vũ nhìn A Tú, cười nhạo: “Nha đầu em thật là, bản thân mình muốn đi thì nói thẳng ra còn lôi ta vào làm gì?”
A Tú như bị chủ tử mình đi guốc trong bụng, ngượng ngùng nói: “A Tú chỉ muốn tốt cho người thôi!”
“Được rồi, đúng lúc ta vừa ăn cơm xong, bây giờ ta dẫn em ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa!”
Từ khi Âu Dương Vũ xuyên qua cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trên đường lại náo nhiệt đến như vậy. Những ngọn đèn rực rỡ được thắp lên, người đi xung quanh vui vẻ nhộn nhịp cười đùa với nhau trông thật huyên náo, những quan to, những thương nhân, thực khách,người buôn bán nhỏ, lớn lúc này đều tập trung hết tại đây, không khí trở nên vui vẻ tấp nập, âm thanh của tiếng rao hàng, âm thanh của những vị công tử, vị tiểu thư xung quanh cùng nhau dạo chơi ngắm đèn hoa đăng, âm thanh của những khúc xướng lúc nháo rượu. Hai bên đường, nơi nơi đều là những chiếc đèn hoa đăng sặc sỡ màu sắc với nhiều kích thước hình dạng khác nhau, đủ loại kiểu dáng hàng hóa khiến cho kinh thành càng thêm tráng lệ.
Trên đường được treo đầy đủ các loại hoa đăng, trông rất đẹp mắt. Dù Âu Dương Vũ có hứng thú với phố phường thế này,nhưng so với thành phố lên đèn về đêm ở thế giới hiện đại thì quả thực chưa có lộng lẫy, hào nhoáng bằng.
Âu Dương Vũ nhìn xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, nàng nghe được âm thanh một ông quán chủ hét to, lập tức bước nhanh đến. Trên sạp hàng kia bán đầy những loại đèn hoa đăng đầy màu sắc, hoa văn trên đèn vô cùng tinh xảo được chế tạo bằng thủ công nên hình dáng đèn so với thế giới hiện đại đương nhiên có chút thô sơ, những ánh đèn bên trong tỏa ra ấm áp chiếu rọi quanh đèn khiến cho đèn hoa đăng trở nên lung linh, rực rỡ lạ thường. Âu Dương Vũ cầm lấy một chiếc đèn hoa đăng nhìn, không khỏi cười rộ lên, lại có chút mờ mịt, ánh mắt nhìn chăm chú vào đèn tựa như mơ hồ giữa trời đêm đầy sao.Trên đường người đi lại nhiều vô kể. Cho nên không lâu sau, Âu Dương Vũ nhận ra nàng cùng A Tú đều bị tách ra, Âu Dương Vũ cũng không vội vàng lo lắng, trong lòng thầm nghĩ A Tú nếu không tìm thấy mình cũng sẽ chạy về phủ cho nên chậm rãi tiếp tục tản bộ đến khu chợ khác. Hoa đăng ở đây có đủ loại kiểu dáng, còn có đố đèn, đột nhiên khiến cho tâm tình của Âu Dương Vũ ngày một hưng phấn. Dạo một lúc có chút mệt mỏi, nàng tìm ở bên đường thấy có một cái sạp trà nhỏ bèn ghé đến đó ngồi xuống uống chút trà. Vẫn chưa kịp thưởng thức vị trà trong chén thì chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của A Tú vang lên từ xa: “Tiểu thư!”
Âu Dương Vũ nhìn thấy một luồng ánh sáng phía trước lóe lên, một tên áo đen, người bịt mặt từ trên không nhảy xuống, trên tay cầm thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tốc độ cực nhanh. Âu Dương Vũ đang định trốn đi thì cảm nhận được có một người nữa ở phía sau đang đến gần nàng, Âu Dương Vũ vốn định thần lại để ứng phó tình huống trước mắt nhưng tự dưng không hiểu sao tâm tình nàng trở nên bình ổn đứng bất động tại chỗ.
Một thân ảnh lạnh lùng chắn ở phía trước, sợi tóc đen nhánh ở trong đêm tối điên cuồng tung bay trong gió. Quả nhiên, người xuất hiện với tốc độ thần sầu cứu Âu Dương Vũ nàng chỉ có thể là Dạ Trọng Hoa. Men theo chút ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn hoa đăng,nàng có thể thấy được độ cong của chiếc cằm hoàn mỹ giống như điêu khắc, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào kia bạc lạnh đỏ sẫm, tóc đen như mực cuồng phong trong gió, trông có vẻ cực kỳ mị hoặc lòng người, cuồng lệ phi phàm. Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ thấy một luồng sáng nữa lại lóe lên, tên áo đen kia không biết thanh kiếm mình tự khi nào đã lọt vào tay Dạ Trọng Hoa, một giây sau đó, chưa kịp có bất kỳ hành động tiếp theo, tên áo đen dường như cảm thấy như gân tay của hắn như muốn đứt lìa, nhìn thấy tia máu chợt phụt ra khỏi cánh tay. Tên áo đen kêu lên thảm thiết.
Xung quanh vốn đang vô cùng náo nhiệt lại chứng kiến được một màn này, ai ai cũng đều sợ hãi đến mức chạy trăn trối. Chỉ trong một thời gian ngắn, không khí xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, gió lạnh thổi lên, mùi vị của máu như hòa cùng với gió mà lan tỏa trong không khí.
Dạ Trọng Hoa nhìn tên áo đen nằm đó bằng ánh mắt tàn nhẫn như Diêm La địa ngục, tay hắn cầm kiếm lên, đôi mắt như hàn băng cùng ánh trăng khẽ chiếu vào phản chiếu lạnh như băng, Âu Dương Vũ đã thấy người bịt mặt phía trước ngã xuống mặt đất, ở yết hầu trào ra máu là máu, tiếng kêu thảm thiết im bặt.
Âu Dương Vũ nhìn tên nam nhân khí thế bức nhân này trước mặt, toàn thân hắn tỏa ra một cỗ sát khí nghiêm nghị,ánh mắt hắn sắc bén thâm thúy, trầm ổn mà lạnh lùng, khiến cho người ta tránh không khỏi việc rét run.
“Bắt sống!” Hắn thản nhiên mở miệng, phân phó thủ hạ của hắn, chung quanh sát thủ rất nhanh đã bị Dạ Trọng Hoa xử lý sạch sẽ, phỏng chừng sẽ bị hắn chốc nữa đi tra khảo.
Dạ Trọng Hoa nhìn vương phi của hắn, nàng gặp nguy hiểm như vậy, thế nhưng trên mặt lại chẳng có một tia khiếp đảm nào, khuôn mặt như bạch ngọc kia dưới ánh trăng càng tôn lên đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng ngần của nàng, cặp lông mi dài đen nhánh kia cùng hai tròng mắt bên dưới trong sáng như ngọc trong giếng, tản ra liễm diễm mà trong trẻo nhưng lạnh lùng quang mang. Đột nhiên không biết mở miệng bắt đầu từ đâu, hắn khẽ nhíu mi, gương mặt nghiêm túc nhìn nàng mở miệng, ngữ khí bên trong mang theo vẻ nồng đậm đầy trách cứ: “Âu Dương Vũ, gặp nguy hiểm còn không biết đường tự vệ sao!”
“Có ngươi ở đây, ta sợ gì nguy hiểm nữa?” Âu Dương Vũ thốt ra, lập tức nàng liền bị hắn ôm vào trong lòng hắn thật chặt, trong đầu có chút sững sờ, hai tay Dạ Trọng Hoa như gọng kiềm đem nàng ôm lấy thật chặt. Một đôi đôi mắt đẹp thâm thúy nhìn Âu Dương Vũ, lập tức khóe miệng tràn đầy khởi một chút ánh sáng ngọc đạm cười, hồng ân môi tản mát ra oánh nhuận sáng bóng: “Xem ra vương phi tin tưởng bổn vương đến vậy!”
Âu Dương Vũ hoạt kê, chàng tiến hắn mỉm cười hẹp dài phượng mắt, không khỏi gục đầu xuống đến: “Đã có tấm chắn miễn phí bảo vệ, vì lý do gì ta lại không tin tưởng chứ?”
Dạ Trọng Hoa cúi đầu cười rộ lên, lời nói của hắn giống như rượu nguyên chất rót bên tai thật âm ái ôn nhu, hắn khẽ hôn nhẹ lên vầng trán cao ráo của Âu Dương Vũ trêu chọc: “Bướng bỉnh”
Âu Dương Vũ thực muốn thoát khỏi cái ôm của Dạ Trọng Hoa, bị hắn ôm như vậy, Âu Dương Vũ dù có nhích tới nhích lui đi chăng nữa cũng không thoát khỏi hắn. Đột nhiên nghe được âm thanh của Dạ Trọng Hoa miệng hắn áp sát vào lỗ tai của nàng hô hấp của hắn phun ra nóng rực thầm thì: “Nếu động đậy, bổn vương không đảm bảo loại chuyện tiếp theo bổn vương làm là gì đâu?”
Chính lúc này, một tên mặc áo lam đi tới, đứng xa xa, muốn nói cái gì đó, lại không dám tới gần mà quấy rầy Dạ Trọng Hoa cùng vương phi, thần sắc thê lương hoảng sợ. Âu Dương Vũ đem mặt quay đi nói: “Người của ngươi đến kìa.”
Dạ Trọng Hoa trên mặt mang theo một tia giận hờn tái đi, nhưng vẫn kêu người lại. Tên nam tử áo lam tới gần bên tai hắn nói một câu, Dạ Trọng Hoa gật đầu ý bảo hiểu chuyện, liền vẫy tay bảo hắn lui.
Dạ Trọng Hoa cúi đầu tới gần bên tai Âu Dương Vũ, cử chỉ vô cùng thân mật nói: “Gần đây có chút nhàm chán, Vũ nhi cùng bổn vương đi xem kịch? Được không?”
Âu Dương Vũ hình như đã hiểu ra được vài phần chuyện gì sắp xảy ra, khẽ cười một tiếng: “Vương gia thật hồ đồ? Xem diễn kịch thì đông người mới náo nhiệt.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Dạ Trọng Hoa cùng nhau cười.