Trong chốc lát, có hạ nhân đã mang thuốc đến trên tay còn mang theo cả thuốc trị sẹo. Vào cùng hạ nhân còn có một vị đại phu, Âu Dương Lưu bây giờ không hề tin bất kỳ thứ gì mà Vân Tang nói, từ lúc phân phó hạ nhân lấy thuốc hắn đã sớm kêu người mời thần y khác trong thành đến. Đại phu kiểm tra kĩ lưỡng thành phần thuốc, cầm lấy chai thuốc trị sẹo nhìn, sau đó lập tức đưa lên mũi ngửi, sắc mặt thoáng chốc tái mét: “Đại nhân, trong lọ thuốc trị sẹo này rõ ràng có mùi hương thoảng qua, mùi hương này chính là một loại độc dược khó kiếm ở vùng Tây Bắc có tên là Tuyệt Mệnh Tán. Loại này một khi mà đã tiếp xúc với da, nặng thì mất mạng, nhẹ thì sẽ khiến toàn thân ngứa ngáy khó chịu không thể không chế được,cứ nửa tháng thì lại phát tác một lần sau đó da thịt dần dần trở nên thối rữa máu trương chảy ra ngoài, đây quả thực là một loại độc dược chết người!”
Âu Dương Lưu nghe đại phu phân tích một phen, sắc mặt trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Có thuốc giải không?”
“Tiểu nhân tài mọn kém cỏi, học thức không chuyên sâu cho nên không thể tìm ra thuốc giải.”
Âu Dương Lưu đưa ánh mắt quét về phía Tang, chờ đợi nói: “Vân đại phu, nghe nói ông là một thần y có một không hai, chữa được bách bệnh, vậy liệu có biện pháp nào chữa khỏi khuôn mặt cho con gái của Ta không?”
Vân Tang thản nhiên nói: “Vô phương cứu chữa.”
Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Vân Tang lúc này, mở miệng nói: “Phụ thân, nếu như độc này lợi hại như vậy hay là đi tìm người đã đưa thuốc trị sẹo này đi, đương nhiên người hiểu được đặc tính của độc dược thì chẳng phải thuốc giải cũng sẽ tự khắc có hay sao.”
Tôn Thị thì thào lặp lại câu nói của Âu Dương Vũ: “ Người đưa thuốc trị sẹo?” Nói xong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Hiên. Âu Dương Hiên thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía người mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng xua tay, trong miệng hô to: “Mọi người không được nghe Ngũ nha đầu nói bậy bạ, con làm sao có thể hại Tứ muội được?”
“Vậy sao? Thế Hiên huynh giải thích thế nào về chuyện bình thuốc trị sẹo này là do đích thân huynh mang về từ Tây vực, hơn nữa bên trong còn có Tuyệt Mệnh Tán - một loại dược khó kiếm ở trong thành, liệu ai có thể tìm được?” Âu Dương Vũ thản nhiên đáp lại.
“Đó là do tứ muội...” Đang định nói ra thì đột nhiên nghĩ gì đó, ngừng một chút, mới hổn hển la lên: “Tóm lại, ngươi đừng có nói bậy!”
“Tất cả đều câm miệng hết cho ta!” Âu Dương Lưu lớn tiếng nói “Hiên nhi, thuốc trị sẹo này là do con mang về từ Tây vực, nên con cũng không tránh khỏi được liên lụy...Người đâu, lôi đại thiếu gia đến phòng giam, cấm túc...không được sự cho phép của Ta, không được để hắn rời khỏi phòng nửa bước!”
Tôn thị nghe xong giống như bị điện giật hoảng loạn khuyên nhủ: “Lão gia, chắc chắn là có người hãm hại Hiên nhi! Hiên nhi làm sao có thể ra tay hãm hại chính muội muội ruột thịt của mình được, nhất định là...... Nhất định là do tiểu tiện nha đầu Âu Dương Vũ!”
“Bà câm miệng cho ta!” Âu Dương Lưu lớn tiếng quát, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt vô tội của Âu Dương Vũ, lại nhớ đến khuôn mặt đầy máu me của Âu Dương Doanh, thở dài một hơi nói: “ Đưa phu nhân và Tứ tiểu thư trở về phòng.”Sau khi mọi người đã đi hết, trước sảnh phòng khách giờ chỉ còn lại có Âu Dương Vũ cùng Vân Tang. Âu Dương Vũ nhìn lẳng lặng đánh giá Vân Tang xong, chậm rãi đi về phía hắn thì thầm nói: “Vì sao phải đổi phấn ngứa thành Tuyệt Mệnh Tán?”
Vân Tang nghe vậy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ hứng thú nói: “Xem ra y thuật của Mộ Dung gia vẫn còn tác dụng tốt đến như vậy, chậc chậc. Này tiểu nha đầu, tỷ tỷ cô ác độc như thế, còn cô thì cứ dễ dàng buông tha cho ả ta, ừm...chuyện này nhất định Dạ Nhị sẽ không tán thành với cách làm của cô đâu.... ha ha ha.... Dạ Nhị..hắc hắc, ngươi thiếu ta một món nợ nhân tình nha!”
Nói xong bản thân không kiềm được vui sướng cười rộ lên, sau đó lấy bình sứ trong tay quăng về phía Âu Dương Vũ rồi lắc mình lập tức biến mất.
Âu Dương Vũ chụp lấy bình sứ, mở ra, quả nhiên là Tuyệt Mệnh Tán, lúc này nàng mơ hồ nghe được giọng nói của Vân Tang truyền đến: “Lọ thuốc này là đồ tốt đó, cho cô!”
Âu Dương Vũ bất chợt bật lên tiếng cười, Vân Tang ơi là Vân Tang, quả nhiên là người bên cạnh Dạ Trọng Hoa, làm chuyện gì cũng đều nhanh gọn ngoan độc.
Sính lễ của Dạ Trọng Hoa mang đến phủ Âu Dương thừa tướng khiến cho toàn bộ kinh thành phải kinh động, bây giờ toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết Dạ Nhị hoàng tử đối với vị vương phi chưa chính thức này vô cùng sủng ái, cứ như ngài ấy hận không thể đem hết đồ tốt nhất trong thiên hạ đều đưa cho nàng. Tin tức này rất nhanh rơi vào tai của Hoài An vương. Ngay khi nhận được tin tức này, Hoài An vương chỉ cảm thấy trống ngực vô cùng rầu rĩ, giống như là bị vật gì đó đè ép đến ngạt thở. Trước kia luôn bị Âu Dương Vũ quấn quýt si mê, hắn vô cùng chán ghét nàng, chán ghét đến tột cùng, chán ghét đến muốn bức nàng tìm đường chết để biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Thế nhưng nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng xa cách của nàng khi nhìn hắn, thậm chí còn không buồn liếc hắn đến một cái, hắn càng ngày càng quan tâm nàng, để ý nàng, thậm chí còn mong được nhìn thấy nàng mỗi ngày! Lòng người là như thế, phàm là khi đã có được thì không bao giờ quan tâm còn khi đã mất đi thì lại nhớ nhung giữ chặt lấy.
Hoài An vương mặt không chút thay đổi ngồi ở trước bàn đọc sách, thưởng thức chén trà trong tay, nhìn nước sóng sánh trong chén trà khẽ động, môi hắn khẽ cong lên đột nhiên mang một tia sát khí: Thứ mà ta không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng đụng đến.
Nghĩ như thế hắn liền ngay lập tức đứng dậy, rất nhanh sau đó cưỡi ngựa đến phủ thừa tướng. Vừa đúng lúc hắn nhìn thấy Âu Dương Vũ dẫn nha hoàn của mình ra ngoài hình như là muốn ra ngoài. Âu Dương Vũ giờ phút này đây trên khuôn mặt của nàng không có trang điểm điều đó khiến nàng trở nên tươi mát rung động lòng người,giống như người trước mặt hắn bây giờ với người mà hắn trước đây từng biết là hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn vẫn đứng đó dùng ánh mắt si mê dõi theo hình bóng của nàng, như tiên nữ giáng trần, lại mang chút thản nhiên lạnh như băng,con ngươi đen láy thâm sâu giống như có thể nhìn thấu hết thảy sự tình. Mái tóc đen nhánh của nàng được buông thả nhẹ nhàng với cây trâm được cài nhẹ lên tóc, một vài sợi tóc bướng bỉnh khẽ tung bay trong gió khiến cho nàng mang một dáng vẻ tuyệt mỹ không ai sánh bằng. Hoài An vương kinh ngạc nhìn nàng đến ngây ngốc, si mê. Hắn nhanh chóng xuống ngựa tiến lên, cùng lúc đó buông ra một câu: “Nếu đã không muốn gả thì ta có thể giúp nàng.”
Âu Dương Vũ cũng có chút kinh ngạc, cư nhiên lại gặp Hoài An vương ở trước cửa phủ như thế này, thấy trên mặt hắn tỏ vẻ cấp bách khẩn trương như vậy, phỏng chừng chắc là vì chuyện thành hôn của mình mà đến đây..Quả nhiên....trên gương mặt nàng hiện lên ý buồn cười. Nàng quả thật không muốn gả, nhưng so với Dạ Trọng Hoa, nàng cảm thấy chán ghét tên Hoài An vương trước mắt này hơn - một kẻ kiêu căng tự phụ đầu heo. Âu Dương Vũ nhìn hắn một lúc, trong mắt mang ý cười đùa cợt, cũng lạnh lẽo, khiến cho người ta ngay lập tức có cảm giác như mình đang ở trong một vùng núi tuyết âm u giá lạnh. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, sau đó tầm mắt chuyển sang nhìn khoảng trước xa xôi, đạm mạc cười: “Không cần.”
Trong lòng Hoài An vương có chút hờn giận, người phụ nữ không biết tốt xấu này sao có thể dùng thái độ khinh bỉ cùng chán ghét như vậy với hắn. Rõ ràng không phải nàng rất yêu hắn, yêu hắn đến chết sao? Tại sao lúc này ở trước mặt hắn, nàng lại từ chối sự giúp đỡ của hắn, muốn làm vương phi của Dạ Nhị kia, lẽ nào chính hắn là đang tự mình đa tình? Trên mặt hắn khẽ cười lạnh, bạc môi nhếch lên, trong mắt mang theo vẻ lưu luyến mà triền miên, cũng mang theo vài phần ý cười, hắn vươn ngón tay thon dài, chế trụ cằm của nàng, nhẹ nhàng gằn từng chữ: “Nếu nàng vẫn quyết định theo hắn chỉ vì muốn chọc tức ta, vậy được...nàng thắng!”
Âu Dương Vũ chỉ thản nhiên, nhưng mày đã nhíu lại. Tên đầu heo này, bộ hắn không hiểu tiếng người sao? Bây giờ một chút tình cảm với hắn nàng CŨNG KHÔNG CÓ!